Tác giả:

Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…

Chương 315

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch Ân là người làm việc nhanh chóng, ông vừa cầu hôn Trịnh Hòa liền bắt đầu bán sạch sản nghiệp ở Tây khu.==Điều này khiến rất nhiều người nghi ngờ, hoang mang lo lắng, không biết có phải “Kho tin” của Bạch Ân gặp chuyện, lỗ lã nên mới phải kiếm tiền bù vào hay không. Nếu không thì sao đến vốn cũng chẳng giữ lại chứ. Bạch tiên sinh cao quý đương nhiên không thèm để ý đến đám điêu dân ngu xuẩn, vẫn cứ làm theo ý mình, thậm chí mãi đến khi BEACHER bị niêm phong, người ta mới giật mình nhận ra: Bạch Ân chơi một bàn cờ lớn đến mức nào.Bạch Ân đã có phương án chuẩn bị đối phó với việc BEACHER bị niêm phong từ lâu. Ông nắm trong tay dự án ‘Khai thác Nguyên thạch’, thậm chí, tòa nhà căn cứ mới đã hoàn công từ năm trước, tốc độ nhanh đến đáng sợ. Lúc mấy người bạn gọi điện tới, tỏ ý muốn giúp đỡ thì tòa nhà dựa vào cái gốc ‘Khai thác Nguyên thạch’ đã bắt đầu được trang trí nội thất.Ông không cố ý dấu người khác, chẳng qua, khi người ta chỉ nhìn được năm bước, ông đã thấy trước hơn mười bước, thậm chí là nhiều hơn.Thỏ khôn có ba hang, Bạch Ân chưa bao giờ đặt mình vào nguy hiểm.Vì một số nguyên nhân, Trịnh Hòa xảy ra mâu thuẫn với công ty của giám đốc Tống. Tang Bắc vội vàng ôm văn kiện bước vào phòng làm việc của lão.Thời hạn không được vượt qua một giờ. Giám đốc Tống cân nhắc hồi lâu, cuối cùng, lão quyết định bán lại hợp đồng của Trịnh Hòa vì lý do ‘ngu gì không giật một khoản tiền lớn của Bạch tiên sinh’.Mọi chuyện dường như diễn ra rất hoàn hảo. Bạch Ân như quay lại thời kỳ bệnh nặng, ông không ngủ được cả đêm. Từ cái thời khắc đeo nhẫn vào tay Trịnh Hòa, ông cứ như mở ra một mật mã, không còn nhìn thấy ảo giác, nhưng dù buồn ngủ đến mấy, ánh mắt ông cũng không thể rời khỏi cậu.Đây không phải lần đầu tiên ông rung động vì người thanh niên này, khát vọng người thanh niên này. Cảm xúc đó cứ mãnh liệt dần lên qua mỗi lần. Ông rất sợ có ngày, mình chết đi mà không kịp mang theo em ấy.Tình yêu và sự độc chiếm của ông quấn chặt lấy nhau, giống như vương quyền và đàn áp, chúng quấn quýt không thể tách rời. Sự đau khổ của Bạch Ân bắt nguồn từ việc ông không thể truyền đạt đúng tình yêu của mình tới Trịnh Hòa, lại sợ nỗi khao khát độc chiếm của mình sẽ khiến cậu bị thương.Hơn ba mươi năm cuộc đời đạm bạc trước đây của Bạch Ân hoàn toàn sụp đổ khi gặp Trịnh Hòa. Thứ tình cảm nồng nhiệt sục sôi ấy nếu không được kiềm hãm, sẽ khiến người tin tưởng ông bị thương.Ông không thể khiến Trịnh Hòa bị hủy diệt trong tay mình.Ít nhất, ông còn sống được 50 năm nữa.Quãng thời gian đó đủ để Bạch Ân từ từ ăn mòn từng chút một.Ông nhắc nhở bản thân: từ từ thôi, đừng vội.

Bạch Ân là người làm việc nhanh chóng, ông vừa cầu hôn Trịnh Hòa liền bắt đầu bán sạch sản nghiệp ở Tây khu.

==

Điều này khiến rất nhiều người nghi ngờ, hoang mang lo lắng, không biết có phải “Kho tin” của Bạch Ân gặp chuyện, lỗ lã nên mới phải kiếm tiền bù vào hay không. Nếu không thì sao đến vốn cũng chẳng giữ lại chứ. Bạch tiên sinh cao quý đương nhiên không thèm để ý đến đám điêu dân ngu xuẩn, vẫn cứ làm theo ý mình, thậm chí mãi đến khi BEACHER bị niêm phong, người ta mới giật mình nhận ra: Bạch Ân chơi một bàn cờ lớn đến mức nào.

Bạch Ân đã có phương án chuẩn bị đối phó với việc BEACHER bị niêm phong từ lâu. Ông nắm trong tay dự án ‘Khai thác Nguyên thạch’, thậm chí, tòa nhà căn cứ mới đã hoàn công từ năm trước, tốc độ nhanh đến đáng sợ. Lúc mấy người bạn gọi điện tới, tỏ ý muốn giúp đỡ thì tòa nhà dựa vào cái gốc ‘Khai thác Nguyên thạch’ đã bắt đầu được trang trí nội thất.

Ông không cố ý dấu người khác, chẳng qua, khi người ta chỉ nhìn được năm bước, ông đã thấy trước hơn mười bước, thậm chí là nhiều hơn.

Thỏ khôn có ba hang, Bạch Ân chưa bao giờ đặt mình vào nguy hiểm.

Vì một số nguyên nhân, Trịnh Hòa xảy ra mâu thuẫn với công ty của giám đốc Tống. Tang Bắc vội vàng ôm văn kiện bước vào phòng làm việc của lão.

Thời hạn không được vượt qua một giờ. Giám đốc Tống cân nhắc hồi lâu, cuối cùng, lão quyết định bán lại hợp đồng của Trịnh Hòa vì lý do ‘ngu gì không giật một khoản tiền lớn của Bạch tiên sinh’.

Mọi chuyện dường như diễn ra rất hoàn hảo. Bạch Ân như quay lại thời kỳ bệnh nặng, ông không ngủ được cả đêm. Từ cái thời khắc đeo nhẫn vào tay Trịnh Hòa, ông cứ như mở ra một mật mã, không còn nhìn thấy ảo giác, nhưng dù buồn ngủ đến mấy, ánh mắt ông cũng không thể rời khỏi cậu.

Đây không phải lần đầu tiên ông rung động vì người thanh niên này, khát vọng người thanh niên này. Cảm xúc đó cứ mãnh liệt dần lên qua mỗi lần. Ông rất sợ có ngày, mình chết đi mà không kịp mang theo em ấy.

Tình yêu và sự độc chiếm của ông quấn chặt lấy nhau, giống như vương quyền và đàn áp, chúng quấn quýt không thể tách rời. Sự đau khổ của Bạch Ân bắt nguồn từ việc ông không thể truyền đạt đúng tình yêu của mình tới Trịnh Hòa, lại sợ nỗi khao khát độc chiếm của mình sẽ khiến cậu bị thương.

Hơn ba mươi năm cuộc đời đạm bạc trước đây của Bạch Ân hoàn toàn sụp đổ khi gặp Trịnh Hòa. Thứ tình cảm nồng nhiệt sục sôi ấy nếu không được kiềm hãm, sẽ khiến người tin tưởng ông bị thương.

Ông không thể khiến Trịnh Hòa bị hủy diệt trong tay mình.

Ít nhất, ông còn sống được 50 năm nữa.

Quãng thời gian đó đủ để Bạch Ân từ từ ăn mòn từng chút một.

Ông nhắc nhở bản thân: từ từ thôi, đừng vội.

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch Ân là người làm việc nhanh chóng, ông vừa cầu hôn Trịnh Hòa liền bắt đầu bán sạch sản nghiệp ở Tây khu.==Điều này khiến rất nhiều người nghi ngờ, hoang mang lo lắng, không biết có phải “Kho tin” của Bạch Ân gặp chuyện, lỗ lã nên mới phải kiếm tiền bù vào hay không. Nếu không thì sao đến vốn cũng chẳng giữ lại chứ. Bạch tiên sinh cao quý đương nhiên không thèm để ý đến đám điêu dân ngu xuẩn, vẫn cứ làm theo ý mình, thậm chí mãi đến khi BEACHER bị niêm phong, người ta mới giật mình nhận ra: Bạch Ân chơi một bàn cờ lớn đến mức nào.Bạch Ân đã có phương án chuẩn bị đối phó với việc BEACHER bị niêm phong từ lâu. Ông nắm trong tay dự án ‘Khai thác Nguyên thạch’, thậm chí, tòa nhà căn cứ mới đã hoàn công từ năm trước, tốc độ nhanh đến đáng sợ. Lúc mấy người bạn gọi điện tới, tỏ ý muốn giúp đỡ thì tòa nhà dựa vào cái gốc ‘Khai thác Nguyên thạch’ đã bắt đầu được trang trí nội thất.Ông không cố ý dấu người khác, chẳng qua, khi người ta chỉ nhìn được năm bước, ông đã thấy trước hơn mười bước, thậm chí là nhiều hơn.Thỏ khôn có ba hang, Bạch Ân chưa bao giờ đặt mình vào nguy hiểm.Vì một số nguyên nhân, Trịnh Hòa xảy ra mâu thuẫn với công ty của giám đốc Tống. Tang Bắc vội vàng ôm văn kiện bước vào phòng làm việc của lão.Thời hạn không được vượt qua một giờ. Giám đốc Tống cân nhắc hồi lâu, cuối cùng, lão quyết định bán lại hợp đồng của Trịnh Hòa vì lý do ‘ngu gì không giật một khoản tiền lớn của Bạch tiên sinh’.Mọi chuyện dường như diễn ra rất hoàn hảo. Bạch Ân như quay lại thời kỳ bệnh nặng, ông không ngủ được cả đêm. Từ cái thời khắc đeo nhẫn vào tay Trịnh Hòa, ông cứ như mở ra một mật mã, không còn nhìn thấy ảo giác, nhưng dù buồn ngủ đến mấy, ánh mắt ông cũng không thể rời khỏi cậu.Đây không phải lần đầu tiên ông rung động vì người thanh niên này, khát vọng người thanh niên này. Cảm xúc đó cứ mãnh liệt dần lên qua mỗi lần. Ông rất sợ có ngày, mình chết đi mà không kịp mang theo em ấy.Tình yêu và sự độc chiếm của ông quấn chặt lấy nhau, giống như vương quyền và đàn áp, chúng quấn quýt không thể tách rời. Sự đau khổ của Bạch Ân bắt nguồn từ việc ông không thể truyền đạt đúng tình yêu của mình tới Trịnh Hòa, lại sợ nỗi khao khát độc chiếm của mình sẽ khiến cậu bị thương.Hơn ba mươi năm cuộc đời đạm bạc trước đây của Bạch Ân hoàn toàn sụp đổ khi gặp Trịnh Hòa. Thứ tình cảm nồng nhiệt sục sôi ấy nếu không được kiềm hãm, sẽ khiến người tin tưởng ông bị thương.Ông không thể khiến Trịnh Hòa bị hủy diệt trong tay mình.Ít nhất, ông còn sống được 50 năm nữa.Quãng thời gian đó đủ để Bạch Ân từ từ ăn mòn từng chút một.Ông nhắc nhở bản thân: từ từ thôi, đừng vội.

Chương 315