Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 317
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Trịnh Hòa thấp thỏm báo với Bạch Ân rằng cậu muốn nói quan hệ của hai người với gia đình. Bạch Ân sống ở nước C nhiều năm thế, đương nhiên biết đa số những tập tục ở đây. Ông đồng ý đi cùng Trịnh Hòa, nhưng cậu lại lắc đầu: “Thôi, đợi em nói rõ cho người nhà, rồi ông hẵng đến.”Bạch Ân không hiểu: “Em thấy tôi là một người không đáng để kết hôn sao?”“Làm gì có.” Trịnh Hòa cau mày, “Là do người nhà em. Em nghĩ ông cũng hiểu, ở nước C, đồng tính luyến ái vẫn là chuyện bị phản đối. Em không muốn ông vì em mà bị hắt hủi, em đau lòng lắm.”“Tôi muốn đi cùng em.” Bạch Ân nói, “Nếu người nhà em không hiểu được cho chúng ta, thì tôi đối mặt cùng em chúng ta bên nhau là được, tôi yêu em.”Thực ra là, Bạch Ân nhận ra mình không thể rời khỏi Trịnh Hòa. Dù cho vì bất cứ lý do nào, chỉ cần hai người phải tạm tách ra là Bạch Ân đã không chịu nổi.Có lẽ Trịnh Hòa đã nhận ra sự không bình thường của Bạch Ân, cậu nghĩ nghĩ, nói rằng: “Thế được rồi, ông nhớ chuẩn bị tâm lý cho vững vào, nhớ chưa?”Bạch Ân từng gặp qua vô số kẻ cố chấp, gây khó khăn cho việc ký hợp đồng ông cũng đã trải qua đủ mọi loại chuyện thối nát, đen tối. Theo Trịnh Hòa tới thành phố phương Bắc nhỏ bé này, ông thậm chí còn mang hết nhóm vệ sĩ của mình đi cùng. Nếu mọi chuyện không suôn sẻ, dưới sự che chắn của vệ sĩ, ông sẽ dắt Trịnh Hòa chạy càng xa càng tốt. Chỉ mới liên tưởng đến chuyện Trịnh Hòa có thể sẽ bị thương, ông đã choáng váng.Yêu đến tận xương tủy là như thế nào? Không phải đồng quy vu tận, mà là quên mọi sự đời.May mà còn có Trịnh Hòa tạm coi như có lý trí.
Trịnh Hòa thấp thỏm báo với Bạch Ân rằng cậu muốn nói quan hệ của hai người với gia đình. Bạch Ân sống ở nước C nhiều năm thế, đương nhiên biết đa số những tập tục ở đây. Ông đồng ý đi cùng Trịnh Hòa, nhưng cậu lại lắc đầu: “Thôi, đợi em nói rõ cho người nhà, rồi ông hẵng đến.”
Bạch Ân không hiểu: “Em thấy tôi là một người không đáng để kết hôn sao?”
“Làm gì có.” Trịnh Hòa cau mày, “Là do người nhà em. Em nghĩ ông cũng hiểu, ở nước C, đồng tính luyến ái vẫn là chuyện bị phản đối. Em không muốn ông vì em mà bị hắt hủi, em đau lòng lắm.”
“Tôi muốn đi cùng em.” Bạch Ân nói, “Nếu người nhà em không hiểu được cho chúng ta, thì tôi đối mặt cùng em chúng ta bên nhau là được, tôi yêu em.”
Thực ra là, Bạch Ân nhận ra mình không thể rời khỏi Trịnh Hòa. Dù cho vì bất cứ lý do nào, chỉ cần hai người phải tạm tách ra là Bạch Ân đã không chịu nổi.
Có lẽ Trịnh Hòa đã nhận ra sự không bình thường của Bạch Ân, cậu nghĩ nghĩ, nói rằng: “Thế được rồi, ông nhớ chuẩn bị tâm lý cho vững vào, nhớ chưa?”
Bạch Ân từng gặp qua vô số kẻ cố chấp, gây khó khăn cho việc ký hợp đồng ông cũng đã trải qua đủ mọi loại chuyện thối nát, đen tối. Theo Trịnh Hòa tới thành phố phương Bắc nhỏ bé này, ông thậm chí còn mang hết nhóm vệ sĩ của mình đi cùng. Nếu mọi chuyện không suôn sẻ, dưới sự che chắn của vệ sĩ, ông sẽ dắt Trịnh Hòa chạy càng xa càng tốt. Chỉ mới liên tưởng đến chuyện Trịnh Hòa có thể sẽ bị thương, ông đã choáng váng.
Yêu đến tận xương tủy là như thế nào? Không phải đồng quy vu tận, mà là quên mọi sự đời.
May mà còn có Trịnh Hòa tạm coi như có lý trí.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Trịnh Hòa thấp thỏm báo với Bạch Ân rằng cậu muốn nói quan hệ của hai người với gia đình. Bạch Ân sống ở nước C nhiều năm thế, đương nhiên biết đa số những tập tục ở đây. Ông đồng ý đi cùng Trịnh Hòa, nhưng cậu lại lắc đầu: “Thôi, đợi em nói rõ cho người nhà, rồi ông hẵng đến.”Bạch Ân không hiểu: “Em thấy tôi là một người không đáng để kết hôn sao?”“Làm gì có.” Trịnh Hòa cau mày, “Là do người nhà em. Em nghĩ ông cũng hiểu, ở nước C, đồng tính luyến ái vẫn là chuyện bị phản đối. Em không muốn ông vì em mà bị hắt hủi, em đau lòng lắm.”“Tôi muốn đi cùng em.” Bạch Ân nói, “Nếu người nhà em không hiểu được cho chúng ta, thì tôi đối mặt cùng em chúng ta bên nhau là được, tôi yêu em.”Thực ra là, Bạch Ân nhận ra mình không thể rời khỏi Trịnh Hòa. Dù cho vì bất cứ lý do nào, chỉ cần hai người phải tạm tách ra là Bạch Ân đã không chịu nổi.Có lẽ Trịnh Hòa đã nhận ra sự không bình thường của Bạch Ân, cậu nghĩ nghĩ, nói rằng: “Thế được rồi, ông nhớ chuẩn bị tâm lý cho vững vào, nhớ chưa?”Bạch Ân từng gặp qua vô số kẻ cố chấp, gây khó khăn cho việc ký hợp đồng ông cũng đã trải qua đủ mọi loại chuyện thối nát, đen tối. Theo Trịnh Hòa tới thành phố phương Bắc nhỏ bé này, ông thậm chí còn mang hết nhóm vệ sĩ của mình đi cùng. Nếu mọi chuyện không suôn sẻ, dưới sự che chắn của vệ sĩ, ông sẽ dắt Trịnh Hòa chạy càng xa càng tốt. Chỉ mới liên tưởng đến chuyện Trịnh Hòa có thể sẽ bị thương, ông đã choáng váng.Yêu đến tận xương tủy là như thế nào? Không phải đồng quy vu tận, mà là quên mọi sự đời.May mà còn có Trịnh Hòa tạm coi như có lý trí.