Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 325
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch Ân biết rõ ngày kết hôn là thời điểm nguy hiểm nhất.Ông không đi cùng Trịnh Hòa mà xuất phát trước cậu hai tiếng. Chuyện đầu tiên ông làm là cách ly mọi nhân viên, rà soát kiểm tra quãng đường từ phòng nghỉ tới hội trường, rồi thử xem đồ ăn có an toàn không.Không phải ông lo bò trắng răng. Angelina từng gặp chuyện như thế. Lúc ấy, Angelina suýt bị bôi son có độc, may là cô nhận ra người trang điểm có chút không bình thường, trong lúc nguy khốn ra lệnh cho người đè cô ta lại nên mới thoát chết.Bạch Ân biết Trịnh Hòa không cảnh giác được như Angelina, hơn nữa, với cái tính sống được trong mọi hoàn cảnh đó, dù cậu có thấy gì kỳ quái cũng sẽ không nghĩ nhiều.Người yêu ngây thơ, hiền lành quá không tốt ở chỗ đó. Bạch Ân vừa dẫn người kiểm tra xem phòng nghỉ của Trịnh Hòa có đồ cấm gì không, vừa chìm trong cảm giác lâng lâng hạnh phúc như bồng bềnh trên tiên cảnh.“Bạch tiên sinh, sắp tới giờ rồi.” Tang Bắc nhắc nhở, “Ngài nên đi đón cậu Trịnh.”“Được rồi.” đây là lần thứ tư Bạch Ân nhìn vào gương xem bộ âu phục của mình đã phẳng phiu chưa, ông nhấn vào máy liên lạc ở tai mình, “Kiểm tra xong hết chưa?”“Đã xong, ngài yên tâm.” Trần Minh đáp.Bạch Ân nhìn gương, cảm thấy tóc mình hơi kỳ lạ, hỏi, “Tôi có đẹp trai không?”Tang Bắc nghẹn hồi lâu mới đáp: “Đẹp trai hơn tôi.”“Cái này thì tôi biết, ” Bạch tiên sinh không hài lòng với câu trả lời của Tang Bắc, “Tôi hỏi là so với bình thường ấy?”Tang Bắc cố nuốt ngụm máu sắp trào ra vào, nói: “Đẹp trai hơn mọi ngày nhiều, ngài yên tâm, giờ chúng ta phải đi rồi.”Bạch Ân chỉnh lại cổ tay áo, ông vốn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, nhưng hôm nay, ông đẩy nó lên hàng kh*ng b* khi nhất quyết phải chỉnh cho mọi đường nét, mép vải thẳng thớm rồi mới chịu đi ra.
Bạch Ân biết rõ ngày kết hôn là thời điểm nguy hiểm nhất.
Ông không đi cùng Trịnh Hòa mà xuất phát trước cậu hai tiếng. Chuyện đầu tiên ông làm là cách ly mọi nhân viên, rà soát kiểm tra quãng đường từ phòng nghỉ tới hội trường, rồi thử xem đồ ăn có an toàn không.
Không phải ông lo bò trắng răng. Angelina từng gặp chuyện như thế. Lúc ấy, Angelina suýt bị bôi son có độc, may là cô nhận ra người trang điểm có chút không bình thường, trong lúc nguy khốn ra lệnh cho người đè cô ta lại nên mới thoát chết.
Bạch Ân biết Trịnh Hòa không cảnh giác được như Angelina, hơn nữa, với cái tính sống được trong mọi hoàn cảnh đó, dù cậu có thấy gì kỳ quái cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Người yêu ngây thơ, hiền lành quá không tốt ở chỗ đó. Bạch Ân vừa dẫn người kiểm tra xem phòng nghỉ của Trịnh Hòa có đồ cấm gì không, vừa chìm trong cảm giác lâng lâng hạnh phúc như bồng bềnh trên tiên cảnh.
“Bạch tiên sinh, sắp tới giờ rồi.” Tang Bắc nhắc nhở, “Ngài nên đi đón cậu Trịnh.”
“Được rồi.” đây là lần thứ tư Bạch Ân nhìn vào gương xem bộ âu phục của mình đã phẳng phiu chưa, ông nhấn vào máy liên lạc ở tai mình, “Kiểm tra xong hết chưa?”
“Đã xong, ngài yên tâm.” Trần Minh đáp.
Bạch Ân nhìn gương, cảm thấy tóc mình hơi kỳ lạ, hỏi, “Tôi có đẹp trai không?”
Tang Bắc nghẹn hồi lâu mới đáp: “Đẹp trai hơn tôi.”
“Cái này thì tôi biết, ” Bạch tiên sinh không hài lòng với câu trả lời của Tang Bắc, “Tôi hỏi là so với bình thường ấy?”
Tang Bắc cố nuốt ngụm máu sắp trào ra vào, nói: “Đẹp trai hơn mọi ngày nhiều, ngài yên tâm, giờ chúng ta phải đi rồi.”
Bạch Ân chỉnh lại cổ tay áo, ông vốn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, nhưng hôm nay, ông đẩy nó lên hàng kh*ng b* khi nhất quyết phải chỉnh cho mọi đường nét, mép vải thẳng thớm rồi mới chịu đi ra.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch Ân biết rõ ngày kết hôn là thời điểm nguy hiểm nhất.Ông không đi cùng Trịnh Hòa mà xuất phát trước cậu hai tiếng. Chuyện đầu tiên ông làm là cách ly mọi nhân viên, rà soát kiểm tra quãng đường từ phòng nghỉ tới hội trường, rồi thử xem đồ ăn có an toàn không.Không phải ông lo bò trắng răng. Angelina từng gặp chuyện như thế. Lúc ấy, Angelina suýt bị bôi son có độc, may là cô nhận ra người trang điểm có chút không bình thường, trong lúc nguy khốn ra lệnh cho người đè cô ta lại nên mới thoát chết.Bạch Ân biết Trịnh Hòa không cảnh giác được như Angelina, hơn nữa, với cái tính sống được trong mọi hoàn cảnh đó, dù cậu có thấy gì kỳ quái cũng sẽ không nghĩ nhiều.Người yêu ngây thơ, hiền lành quá không tốt ở chỗ đó. Bạch Ân vừa dẫn người kiểm tra xem phòng nghỉ của Trịnh Hòa có đồ cấm gì không, vừa chìm trong cảm giác lâng lâng hạnh phúc như bồng bềnh trên tiên cảnh.“Bạch tiên sinh, sắp tới giờ rồi.” Tang Bắc nhắc nhở, “Ngài nên đi đón cậu Trịnh.”“Được rồi.” đây là lần thứ tư Bạch Ân nhìn vào gương xem bộ âu phục của mình đã phẳng phiu chưa, ông nhấn vào máy liên lạc ở tai mình, “Kiểm tra xong hết chưa?”“Đã xong, ngài yên tâm.” Trần Minh đáp.Bạch Ân nhìn gương, cảm thấy tóc mình hơi kỳ lạ, hỏi, “Tôi có đẹp trai không?”Tang Bắc nghẹn hồi lâu mới đáp: “Đẹp trai hơn tôi.”“Cái này thì tôi biết, ” Bạch tiên sinh không hài lòng với câu trả lời của Tang Bắc, “Tôi hỏi là so với bình thường ấy?”Tang Bắc cố nuốt ngụm máu sắp trào ra vào, nói: “Đẹp trai hơn mọi ngày nhiều, ngài yên tâm, giờ chúng ta phải đi rồi.”Bạch Ân chỉnh lại cổ tay áo, ông vốn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, nhưng hôm nay, ông đẩy nó lên hàng kh*ng b* khi nhất quyết phải chỉnh cho mọi đường nét, mép vải thẳng thớm rồi mới chịu đi ra.