Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 328
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Trong suy nghĩ của mọi người, hôn lễ tuy căng thẳng, bồn chồn nhưng vẫn có trình tự.Bạch Ân cũng nghĩ thế.Nhưng sự thực là, hôn lễ của ông vừa căng thẳng vừa loạn, cực kỳ loạn, loạn tới mức thành kỳ quan mà không tài nào thấy được ở một hôn lễ nào khác.Nguyên nhân chính là do Tiết Thanh Hòa.Không biết cậu ta nghe đâu hôm nay là ngày cưới của Tang Bắc và Bạch tiên sinh, thế nên vội vã chạy tới cướp phù rể. Người ta cướp dâu, cướp rể, hôm nay mọi người được mở rộng tầm mắt, ra phù rể cũng không được yên thân. Bạch Ân bình tĩnh nhìn Tang Bắc bị lôi đi, mãi tới khi không thấy bóng anh ta đâu – chắc cũng chẳng về được, ông quay đầu lại liếc mắt một cái, đám Kiệt Tử, Thập Tứ sợ tới mức lùi xuống vài bước, không che mặt thì quay đầu nhìn sang hướng khác. Chỉ có m*nh tr*n Minh vẫn điềm tĩnh, nhìn khắp hội trường đề phòng nguy hiểm.Bạch Ân chỉ vào Trần Minh nói: “Cậu lên thay vai của Tang Bắc.”Trần Minh ngẩn người, cất kính đen và súng đi, yên lặng gật đầu.Ánh mắt của Bạch tiên sinh quá chuẩn, đám tay sai khác không ai đáng tin, chỉ riêng Trần Minh có thể lấy ra dùng được.Trong phòng nghỉ của Bạch Ân có bốn màn hình siêu lớn, trên màn hình là hình ảnh máy camera thu được khắp 360 độ ở hội trường. DY phụ trách duy trì trật tự phía trong, thấy Bạch tiên sinh đi vào, nói: “Ngài nhìn xem cậu Trịnh, hình như có chút gì đó không đúng lắm.”Ông lo lắng đi tới, quả nhiên thấy tay Trịnh Hòa không ngừng run rẩy. Ông nhìn xong, nói: “Tôi không kết hôn nữa, Trần mInh, cậu đi báo với những khách ngoài kia, tôi đưa Trịnh Hòa đi.”Trần Minh lắc đầu: “Trước lúc đi, thư ký Tang đã đoán ngài sẽ thế, vậy nên, để hôn lễ có thể được tiến hành, chúng tôi không thể nghe theo lệnh của ngài.”Bạch Ân nheo mắt lại: “Cậu nghe Tang Bắc hay nghe tôi?”Trần Minh bình tĩnh nói: “Ai nói đúng thì tôi nghe.”Bạch tiên sinh nổi giận: “Ý cậu là tôi sai?”Trần Minh lắc đầu, không nói gì.Bạch Ân đứng trước màn hình nhìn Trịnh Hòa, thầm dỗi trong lòng.Được rồi, thỉnh thoảng ông cũng xem nhầm người.Tận tâm quá mức, là ngu trung.
Trong suy nghĩ của mọi người, hôn lễ tuy căng thẳng, bồn chồn nhưng vẫn có trình tự.
Bạch Ân cũng nghĩ thế.
Nhưng sự thực là, hôn lễ của ông vừa căng thẳng vừa loạn, cực kỳ loạn, loạn tới mức thành kỳ quan mà không tài nào thấy được ở một hôn lễ nào khác.
Nguyên nhân chính là do Tiết Thanh Hòa.
Không biết cậu ta nghe đâu hôm nay là ngày cưới của Tang Bắc và Bạch tiên sinh, thế nên vội vã chạy tới cướp phù rể. Người ta cướp dâu, cướp rể, hôm nay mọi người được mở rộng tầm mắt, ra phù rể cũng không được yên thân. Bạch Ân bình tĩnh nhìn Tang Bắc bị lôi đi, mãi tới khi không thấy bóng anh ta đâu – chắc cũng chẳng về được, ông quay đầu lại liếc mắt một cái, đám Kiệt Tử, Thập Tứ sợ tới mức lùi xuống vài bước, không che mặt thì quay đầu nhìn sang hướng khác. Chỉ có m*nh tr*n Minh vẫn điềm tĩnh, nhìn khắp hội trường đề phòng nguy hiểm.
Bạch Ân chỉ vào Trần Minh nói: “Cậu lên thay vai của Tang Bắc.”
Trần Minh ngẩn người, cất kính đen và súng đi, yên lặng gật đầu.
Ánh mắt của Bạch tiên sinh quá chuẩn, đám tay sai khác không ai đáng tin, chỉ riêng Trần Minh có thể lấy ra dùng được.
Trong phòng nghỉ của Bạch Ân có bốn màn hình siêu lớn, trên màn hình là hình ảnh máy camera thu được khắp 360 độ ở hội trường. DY phụ trách duy trì trật tự phía trong, thấy Bạch tiên sinh đi vào, nói: “Ngài nhìn xem cậu Trịnh, hình như có chút gì đó không đúng lắm.”
Ông lo lắng đi tới, quả nhiên thấy tay Trịnh Hòa không ngừng run rẩy. Ông nhìn xong, nói: “Tôi không kết hôn nữa, Trần mInh, cậu đi báo với những khách ngoài kia, tôi đưa Trịnh Hòa đi.”
Trần Minh lắc đầu: “Trước lúc đi, thư ký Tang đã đoán ngài sẽ thế, vậy nên, để hôn lễ có thể được tiến hành, chúng tôi không thể nghe theo lệnh của ngài.”
Bạch Ân nheo mắt lại: “Cậu nghe Tang Bắc hay nghe tôi?”
Trần Minh bình tĩnh nói: “Ai nói đúng thì tôi nghe.”
Bạch tiên sinh nổi giận: “Ý cậu là tôi sai?”
Trần Minh lắc đầu, không nói gì.
Bạch Ân đứng trước màn hình nhìn Trịnh Hòa, thầm dỗi trong lòng.
Được rồi, thỉnh thoảng ông cũng xem nhầm người.
Tận tâm quá mức, là ngu trung.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Trong suy nghĩ của mọi người, hôn lễ tuy căng thẳng, bồn chồn nhưng vẫn có trình tự.Bạch Ân cũng nghĩ thế.Nhưng sự thực là, hôn lễ của ông vừa căng thẳng vừa loạn, cực kỳ loạn, loạn tới mức thành kỳ quan mà không tài nào thấy được ở một hôn lễ nào khác.Nguyên nhân chính là do Tiết Thanh Hòa.Không biết cậu ta nghe đâu hôm nay là ngày cưới của Tang Bắc và Bạch tiên sinh, thế nên vội vã chạy tới cướp phù rể. Người ta cướp dâu, cướp rể, hôm nay mọi người được mở rộng tầm mắt, ra phù rể cũng không được yên thân. Bạch Ân bình tĩnh nhìn Tang Bắc bị lôi đi, mãi tới khi không thấy bóng anh ta đâu – chắc cũng chẳng về được, ông quay đầu lại liếc mắt một cái, đám Kiệt Tử, Thập Tứ sợ tới mức lùi xuống vài bước, không che mặt thì quay đầu nhìn sang hướng khác. Chỉ có m*nh tr*n Minh vẫn điềm tĩnh, nhìn khắp hội trường đề phòng nguy hiểm.Bạch Ân chỉ vào Trần Minh nói: “Cậu lên thay vai của Tang Bắc.”Trần Minh ngẩn người, cất kính đen và súng đi, yên lặng gật đầu.Ánh mắt của Bạch tiên sinh quá chuẩn, đám tay sai khác không ai đáng tin, chỉ riêng Trần Minh có thể lấy ra dùng được.Trong phòng nghỉ của Bạch Ân có bốn màn hình siêu lớn, trên màn hình là hình ảnh máy camera thu được khắp 360 độ ở hội trường. DY phụ trách duy trì trật tự phía trong, thấy Bạch tiên sinh đi vào, nói: “Ngài nhìn xem cậu Trịnh, hình như có chút gì đó không đúng lắm.”Ông lo lắng đi tới, quả nhiên thấy tay Trịnh Hòa không ngừng run rẩy. Ông nhìn xong, nói: “Tôi không kết hôn nữa, Trần mInh, cậu đi báo với những khách ngoài kia, tôi đưa Trịnh Hòa đi.”Trần Minh lắc đầu: “Trước lúc đi, thư ký Tang đã đoán ngài sẽ thế, vậy nên, để hôn lễ có thể được tiến hành, chúng tôi không thể nghe theo lệnh của ngài.”Bạch Ân nheo mắt lại: “Cậu nghe Tang Bắc hay nghe tôi?”Trần Minh bình tĩnh nói: “Ai nói đúng thì tôi nghe.”Bạch tiên sinh nổi giận: “Ý cậu là tôi sai?”Trần Minh lắc đầu, không nói gì.Bạch Ân đứng trước màn hình nhìn Trịnh Hòa, thầm dỗi trong lòng.Được rồi, thỉnh thoảng ông cũng xem nhầm người.Tận tâm quá mức, là ngu trung.