Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 331
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Tuy Bạch lão gia tử quả quyết không tới, nhưng dưới buổi diễn thuyết thấm đẫm nước mắt của Toàn thúc, ông đành phải vác bộ mặt lạnh te đi tham dự hôn lễ của Bạch Ân.Câu đầu tiên Bạch Ân nói khi thấy Bạch lão gia tử là: “Tôi vốn chọn người đóng thế cho ông rồi đó, chẳng phải ông chê tôi mất mặt sao, thế mà còn vác cái thân già tới được, đáng khen thật.”Trịnh Hòa đứng bên cạnh Bạch Ân, cậu đột nhiên cảm thấy cảnh này giống hệt như khi Bạch Nhuận Trạch và Bạch Ân đứng với nhau.Thì ra, đây là thái độ chung của ba đời ông con cháu nhà này sao?Bạch lão gia tử hừ lạnh: “Nể mặt hôm nay mày kết hôn nên tao không so đo, sau này tao sẽ phá tan cái địa bàn rách nát của mày, để mày phải chạy về nước J.”Bạch Ân nhướng mày: “Thế thì xin lỗi quá, tháng trước tôi không cẩn thận bán bên Tây khu rồi, mới mở chỗ khác, chắc cũng gắng kéo dài hơi tàn được mười mấy năm, đợi được đến lúc ông chết đi.”Bạch lão gia tử nói rất khí phách: “Không cần đâu, tao sống lâu trăm tuổi mà, ít nhất thì cũng lâu hơn mày, có phải không, A Toàn?”Toàn thúc vội vàng nói: “Lão gia tử nói đúng.”Bạch lão gia tử nhìn Bạch Ân đầy thách thức.Bạch Ân nói rất không sợ chết: “Ba ba nghìn năm, rùa già vạn năm (1: Thiên niên vương bát vạn niên quy), cứ sống cho lắm vào, dù sao đến lúc đó thì người thân của ông chắc cũng chết sạch rồi.” Vốn câu này Trịnh Hòa dùng để mắng ông, Bạch Ân một lần nữa chứng minh trí nhớ tuyệt đỉnh của mình.Mặt Toàn thúc dúm lại như mướp đắng.Bạch lão gia tử phẩy tay áo, bỏ đi.
Tuy Bạch lão gia tử quả quyết không tới, nhưng dưới buổi diễn thuyết thấm đẫm nước mắt của Toàn thúc, ông đành phải vác bộ mặt lạnh te đi tham dự hôn lễ của Bạch Ân.
Câu đầu tiên Bạch Ân nói khi thấy Bạch lão gia tử là: “Tôi vốn chọn người đóng thế cho ông rồi đó, chẳng phải ông chê tôi mất mặt sao, thế mà còn vác cái thân già tới được, đáng khen thật.”
Trịnh Hòa đứng bên cạnh Bạch Ân, cậu đột nhiên cảm thấy cảnh này giống hệt như khi Bạch Nhuận Trạch và Bạch Ân đứng với nhau.
Thì ra, đây là thái độ chung của ba đời ông con cháu nhà này sao?
Bạch lão gia tử hừ lạnh: “Nể mặt hôm nay mày kết hôn nên tao không so đo, sau này tao sẽ phá tan cái địa bàn rách nát của mày, để mày phải chạy về nước J.”
Bạch Ân nhướng mày: “Thế thì xin lỗi quá, tháng trước tôi không cẩn thận bán bên Tây khu rồi, mới mở chỗ khác, chắc cũng gắng kéo dài hơi tàn được mười mấy năm, đợi được đến lúc ông chết đi.”
Bạch lão gia tử nói rất khí phách: “Không cần đâu, tao sống lâu trăm tuổi mà, ít nhất thì cũng lâu hơn mày, có phải không, A Toàn?”
Toàn thúc vội vàng nói: “Lão gia tử nói đúng.”
Bạch lão gia tử nhìn Bạch Ân đầy thách thức.
Bạch Ân nói rất không sợ chết: “Ba ba nghìn năm, rùa già vạn năm (1: Thiên niên vương bát vạn niên quy), cứ sống cho lắm vào, dù sao đến lúc đó thì người thân của ông chắc cũng chết sạch rồi.” Vốn câu này Trịnh Hòa dùng để mắng ông, Bạch Ân một lần nữa chứng minh trí nhớ tuyệt đỉnh của mình.
Mặt Toàn thúc dúm lại như mướp đắng.
Bạch lão gia tử phẩy tay áo, bỏ đi.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Tuy Bạch lão gia tử quả quyết không tới, nhưng dưới buổi diễn thuyết thấm đẫm nước mắt của Toàn thúc, ông đành phải vác bộ mặt lạnh te đi tham dự hôn lễ của Bạch Ân.Câu đầu tiên Bạch Ân nói khi thấy Bạch lão gia tử là: “Tôi vốn chọn người đóng thế cho ông rồi đó, chẳng phải ông chê tôi mất mặt sao, thế mà còn vác cái thân già tới được, đáng khen thật.”Trịnh Hòa đứng bên cạnh Bạch Ân, cậu đột nhiên cảm thấy cảnh này giống hệt như khi Bạch Nhuận Trạch và Bạch Ân đứng với nhau.Thì ra, đây là thái độ chung của ba đời ông con cháu nhà này sao?Bạch lão gia tử hừ lạnh: “Nể mặt hôm nay mày kết hôn nên tao không so đo, sau này tao sẽ phá tan cái địa bàn rách nát của mày, để mày phải chạy về nước J.”Bạch Ân nhướng mày: “Thế thì xin lỗi quá, tháng trước tôi không cẩn thận bán bên Tây khu rồi, mới mở chỗ khác, chắc cũng gắng kéo dài hơi tàn được mười mấy năm, đợi được đến lúc ông chết đi.”Bạch lão gia tử nói rất khí phách: “Không cần đâu, tao sống lâu trăm tuổi mà, ít nhất thì cũng lâu hơn mày, có phải không, A Toàn?”Toàn thúc vội vàng nói: “Lão gia tử nói đúng.”Bạch lão gia tử nhìn Bạch Ân đầy thách thức.Bạch Ân nói rất không sợ chết: “Ba ba nghìn năm, rùa già vạn năm (1: Thiên niên vương bát vạn niên quy), cứ sống cho lắm vào, dù sao đến lúc đó thì người thân của ông chắc cũng chết sạch rồi.” Vốn câu này Trịnh Hòa dùng để mắng ông, Bạch Ân một lần nữa chứng minh trí nhớ tuyệt đỉnh của mình.Mặt Toàn thúc dúm lại như mướp đắng.Bạch lão gia tử phẩy tay áo, bỏ đi.