Ngày hôm nay lâm triều, Ngự Sử ở trước mặt hoàng đế mắng chửi xối xả. Hoàng đế ngồi trên long ỷ, chống đầu nghĩ: Công lực mắng chửi người của Ngự Sử lại tiến bộ. Ngự Sử chửi rất hăng say, hoàng đế cũng rất khiêm tốn lắng nghe. Ngự Sử mắng hắn “Sủng hạnh nịnh thần, *** loạn hậu cung”, hoàng đế gật đầu một cái, Ngự Sử mắng hắn “Hoang *** vô độ, không tuân thủ luân thường”, lại thấy hoàng đế gật đầu một cái, Ngự Sử mắng hắn,” Giống như hôn quân của triều trước, sẽ khiến đất nước bị diệt vong”, thậm chí hoàng đế lộ vẻ mặt tán thành, gật đầu thật mạnh, lại thay đổi tay chống đầu. Văn thần nhìn như không thấy ngoảnh mặt làm ngơ, võ tướng buồn chán đến cực điểm chăm chú đếm hoa văn trên mặt đất. Thị lang trẻ tuổi bị nhãn thần như đi vào cõi thần tiên của hoàng đế nhìn liên tục, cảm giác bất an như cả người bị l*t s*ch y phục, liền rụt lui ra phía sau thượng thư to béo. Ngự Sử mắng hơn nửa canh giờ, rốt cục mắng xong, thở hổn hển một hơi, phi thường chờ mong ngẩng đầu nhìn hoàng đế. Hoàng đế…
Chương 4: Ngự Sử cùng kẻ lưu manh kia
Hoàng Đế Là Gã Đại Lưu ManhTác giả: Lục Lăng LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcNgày hôm nay lâm triều, Ngự Sử ở trước mặt hoàng đế mắng chửi xối xả. Hoàng đế ngồi trên long ỷ, chống đầu nghĩ: Công lực mắng chửi người của Ngự Sử lại tiến bộ. Ngự Sử chửi rất hăng say, hoàng đế cũng rất khiêm tốn lắng nghe. Ngự Sử mắng hắn “Sủng hạnh nịnh thần, *** loạn hậu cung”, hoàng đế gật đầu một cái, Ngự Sử mắng hắn “Hoang *** vô độ, không tuân thủ luân thường”, lại thấy hoàng đế gật đầu một cái, Ngự Sử mắng hắn,” Giống như hôn quân của triều trước, sẽ khiến đất nước bị diệt vong”, thậm chí hoàng đế lộ vẻ mặt tán thành, gật đầu thật mạnh, lại thay đổi tay chống đầu. Văn thần nhìn như không thấy ngoảnh mặt làm ngơ, võ tướng buồn chán đến cực điểm chăm chú đếm hoa văn trên mặt đất. Thị lang trẻ tuổi bị nhãn thần như đi vào cõi thần tiên của hoàng đế nhìn liên tục, cảm giác bất an như cả người bị l*t s*ch y phục, liền rụt lui ra phía sau thượng thư to béo. Ngự Sử mắng hơn nửa canh giờ, rốt cục mắng xong, thở hổn hển một hơi, phi thường chờ mong ngẩng đầu nhìn hoàng đế. Hoàng đế… Lúc này Ngự Sử xin nghỉ tại gia đang ngồi ở trà lâu.Ngự Sử rất sầu muộn.Thân là một ngôn quan, lý tưởng cả đời của Ngự Sử là có một ngày có thể hoàn thành “Dĩ tử tiến gián” (dùng cái chết để can gián), danh lọt sử xanh. Nhưng mà hắn sinh không đúng thời, gặp một hoàng đế ngoại trừ cuộc sống riêng tư thì không còn gì để chê trách, can gián.Thân là một văn thần, mục tiêu chính trị của Ngự Sử là chỉnh sửa ra một người khiêm tốn biết nghe can gián, hoàng đế thập toàn thập mĩ. Nhưng mà hắn vẫn như cũ sinh không đúng thời, gặp một người am hiểu mọi việc, phi thường lưu manh, khiêm tốn nghe can gián, một hoàng đế kiên quyết không thay đổi.Ngự Sử được hoàng đế ban thưởng rất nhiều lần, nhiều đến mức hiện tại hắn chỉ cần nghe hai từ “Phần thưởng”, đầu sẽ không tự chủ được mà cúi xuống dưới.Hoàng đế cùng sứ giả phiên bang đi vào trà lâu, liếc mắt thấy một người ngồi trên lầu hai của trà lâu.Sứ giả phiên bang cảm khái nói: “Phiên triều các ngươi có rất nhiều nam nhân đẹp như vậy sao! Cũng không phải tất cả đều là nam không ra nam, nữ không ra nữ.”Hoàng đế hỏi: “Người trên lầu hai kia?”Sứ giả phiên bang gật đầu: “Chúng ta qua nói chuyện với hắn được không?”Hoàng đế mặt không đổi sắc nói: “Nguyên lai huynh đài thích người như vậy, xem ra tại hạ cùng với huynh đài quả nhiên phẩm vị không giống nhau. Vị đạo bất đồng bất tương vi mưu, lúc đó tại hạ sẽ là người thừa. Tương lai nếu hữu duyên sẽ gặp lại, liền tạm biệt a!” Nói xong cũng không chờ trả lời, xoay người bỏ chạy.Sứ giả phiên bang sửng sốt nửa ngày, nói: “Oa tử phiên bang rất kỳ quái, nói nghe không hiểu, thoáng cái đã đi…”Sứ giả phiên bang lên lầu hai, cùng Ngự Sử nói chuyện. Ngự Sử nhìn hắn một cái, nhận ra đây là sứ giả mới vào kinh yết kiến không lâu, đứng dậy hành lễ, đồng thời tự giới thiệu chức quan: “Ngự Sử đương triều.”Sứ giả phiên bang rất mờ mịt: “Làm gì?”Ngự Sử nói: “Ngự Sử, thất phẩm ngôn quan.” Lại giải thích: “Chuyên môn đề ý kiến cho hoàng đế.”Sử giả phiên bang suy nghĩ một chút, không giải thích được: “Hoàng đế phiên bang các ngươi rất kỳ quái! Không có việc gì nên tìm người chửi mình sao? Hắn ngu ngốc sao?”Ngự Sử nghe được câu cuối cùng, hai má đều đen lại.
Lúc này Ngự Sử xin nghỉ tại gia đang ngồi ở trà lâu.
Ngự Sử rất sầu muộn.
Thân là một ngôn quan, lý tưởng cả đời của Ngự Sử là có một ngày có thể hoàn thành “Dĩ tử tiến gián” (dùng cái chết để can gián), danh lọt sử xanh. Nhưng mà hắn sinh không đúng thời, gặp một hoàng đế ngoại trừ cuộc sống riêng tư thì không còn gì để chê trách, can gián.
Thân là một văn thần, mục tiêu chính trị của Ngự Sử là chỉnh sửa ra một người khiêm tốn biết nghe can gián, hoàng đế thập toàn thập mĩ. Nhưng mà hắn vẫn như cũ sinh không đúng thời, gặp một người am hiểu mọi việc, phi thường lưu manh, khiêm tốn nghe can gián, một hoàng đế kiên quyết không thay đổi.
Ngự Sử được hoàng đế ban thưởng rất nhiều lần, nhiều đến mức hiện tại hắn chỉ cần nghe hai từ “Phần thưởng”, đầu sẽ không tự chủ được mà cúi xuống dưới.
Hoàng đế cùng sứ giả phiên bang đi vào trà lâu, liếc mắt thấy một người ngồi trên lầu hai của trà lâu.
Sứ giả phiên bang cảm khái nói: “Phiên triều các ngươi có rất nhiều nam nhân đẹp như vậy sao! Cũng không phải tất cả đều là nam không ra nam, nữ không ra nữ.”
Hoàng đế hỏi: “Người trên lầu hai kia?”
Sứ giả phiên bang gật đầu: “Chúng ta qua nói chuyện với hắn được không?”
Hoàng đế mặt không đổi sắc nói: “Nguyên lai huynh đài thích người như vậy, xem ra tại hạ cùng với huynh đài quả nhiên phẩm vị không giống nhau. Vị đạo bất đồng bất tương vi mưu, lúc đó tại hạ sẽ là người thừa. Tương lai nếu hữu duyên sẽ gặp lại, liền tạm biệt a!” Nói xong cũng không chờ trả lời, xoay người bỏ chạy.
Sứ giả phiên bang sửng sốt nửa ngày, nói: “Oa tử phiên bang rất kỳ quái, nói nghe không hiểu, thoáng cái đã đi…”
Sứ giả phiên bang lên lầu hai, cùng Ngự Sử nói chuyện. Ngự Sử nhìn hắn một cái, nhận ra đây là sứ giả mới vào kinh yết kiến không lâu, đứng dậy hành lễ, đồng thời tự giới thiệu chức quan: “Ngự Sử đương triều.”
Sứ giả phiên bang rất mờ mịt: “Làm gì?”
Ngự Sử nói: “Ngự Sử, thất phẩm ngôn quan.” Lại giải thích: “Chuyên môn đề ý kiến cho hoàng đế.”
Sử giả phiên bang suy nghĩ một chút, không giải thích được: “Hoàng đế phiên bang các ngươi rất kỳ quái! Không có việc gì nên tìm người chửi mình sao? Hắn ngu ngốc sao?”
Ngự Sử nghe được câu cuối cùng, hai má đều đen lại.
Hoàng Đế Là Gã Đại Lưu ManhTác giả: Lục Lăng LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcNgày hôm nay lâm triều, Ngự Sử ở trước mặt hoàng đế mắng chửi xối xả. Hoàng đế ngồi trên long ỷ, chống đầu nghĩ: Công lực mắng chửi người của Ngự Sử lại tiến bộ. Ngự Sử chửi rất hăng say, hoàng đế cũng rất khiêm tốn lắng nghe. Ngự Sử mắng hắn “Sủng hạnh nịnh thần, *** loạn hậu cung”, hoàng đế gật đầu một cái, Ngự Sử mắng hắn “Hoang *** vô độ, không tuân thủ luân thường”, lại thấy hoàng đế gật đầu một cái, Ngự Sử mắng hắn,” Giống như hôn quân của triều trước, sẽ khiến đất nước bị diệt vong”, thậm chí hoàng đế lộ vẻ mặt tán thành, gật đầu thật mạnh, lại thay đổi tay chống đầu. Văn thần nhìn như không thấy ngoảnh mặt làm ngơ, võ tướng buồn chán đến cực điểm chăm chú đếm hoa văn trên mặt đất. Thị lang trẻ tuổi bị nhãn thần như đi vào cõi thần tiên của hoàng đế nhìn liên tục, cảm giác bất an như cả người bị l*t s*ch y phục, liền rụt lui ra phía sau thượng thư to béo. Ngự Sử mắng hơn nửa canh giờ, rốt cục mắng xong, thở hổn hển một hơi, phi thường chờ mong ngẩng đầu nhìn hoàng đế. Hoàng đế… Lúc này Ngự Sử xin nghỉ tại gia đang ngồi ở trà lâu.Ngự Sử rất sầu muộn.Thân là một ngôn quan, lý tưởng cả đời của Ngự Sử là có một ngày có thể hoàn thành “Dĩ tử tiến gián” (dùng cái chết để can gián), danh lọt sử xanh. Nhưng mà hắn sinh không đúng thời, gặp một hoàng đế ngoại trừ cuộc sống riêng tư thì không còn gì để chê trách, can gián.Thân là một văn thần, mục tiêu chính trị của Ngự Sử là chỉnh sửa ra một người khiêm tốn biết nghe can gián, hoàng đế thập toàn thập mĩ. Nhưng mà hắn vẫn như cũ sinh không đúng thời, gặp một người am hiểu mọi việc, phi thường lưu manh, khiêm tốn nghe can gián, một hoàng đế kiên quyết không thay đổi.Ngự Sử được hoàng đế ban thưởng rất nhiều lần, nhiều đến mức hiện tại hắn chỉ cần nghe hai từ “Phần thưởng”, đầu sẽ không tự chủ được mà cúi xuống dưới.Hoàng đế cùng sứ giả phiên bang đi vào trà lâu, liếc mắt thấy một người ngồi trên lầu hai của trà lâu.Sứ giả phiên bang cảm khái nói: “Phiên triều các ngươi có rất nhiều nam nhân đẹp như vậy sao! Cũng không phải tất cả đều là nam không ra nam, nữ không ra nữ.”Hoàng đế hỏi: “Người trên lầu hai kia?”Sứ giả phiên bang gật đầu: “Chúng ta qua nói chuyện với hắn được không?”Hoàng đế mặt không đổi sắc nói: “Nguyên lai huynh đài thích người như vậy, xem ra tại hạ cùng với huynh đài quả nhiên phẩm vị không giống nhau. Vị đạo bất đồng bất tương vi mưu, lúc đó tại hạ sẽ là người thừa. Tương lai nếu hữu duyên sẽ gặp lại, liền tạm biệt a!” Nói xong cũng không chờ trả lời, xoay người bỏ chạy.Sứ giả phiên bang sửng sốt nửa ngày, nói: “Oa tử phiên bang rất kỳ quái, nói nghe không hiểu, thoáng cái đã đi…”Sứ giả phiên bang lên lầu hai, cùng Ngự Sử nói chuyện. Ngự Sử nhìn hắn một cái, nhận ra đây là sứ giả mới vào kinh yết kiến không lâu, đứng dậy hành lễ, đồng thời tự giới thiệu chức quan: “Ngự Sử đương triều.”Sứ giả phiên bang rất mờ mịt: “Làm gì?”Ngự Sử nói: “Ngự Sử, thất phẩm ngôn quan.” Lại giải thích: “Chuyên môn đề ý kiến cho hoàng đế.”Sử giả phiên bang suy nghĩ một chút, không giải thích được: “Hoàng đế phiên bang các ngươi rất kỳ quái! Không có việc gì nên tìm người chửi mình sao? Hắn ngu ngốc sao?”Ngự Sử nghe được câu cuối cùng, hai má đều đen lại.