Tác giả:

Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…

Chương 347

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Mới không gặp Bạch tiên sinh mấy ngày mà Kiệt Tử thấy ông dường như có điều gì đó thay đổi.Rầm.Bạch tiên sinh đặt tập văn kiện trên tay xuống bàn, thấy Kiệt Tử đang lơ mơ, nghiêm khắc nói: “Tôi cho cậu 3 giây, quẳng hết mấy ý nghĩ dơ bẩn trong đầu cậu ra, không được thì cậu cũng cút khỏi căn phòng này đi.”Kiệt Tử sợ quá: “Sao ngài biết tôi đang nghĩ gì?”Bạch tiên sinh hừ lạnh: “Liếc mắt một cái liền thấy rõ, còn phải hỏi.”Bỗng nhiên, Kiệt Tử lại thấy cái sự bất thường rất nhỏ đó của Bạch tiên sinh. Giác quan thứ sáu của hắn rất nhạy, thậm chí còn có thể hồi tưởng lại từng chi tiết chỉ trong tích tắc, nhưng nhìn chằm chằm Bạch tiên sinh hồi lâu, hắn vẫn chưa phát hiện ra điều gì không ổn.Bạch tiên sinh buông văn kiện xuống, gỡ kính mắt, nhìn thẳng vào Kiệt Tử, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, bỗng nhiên, Kiệt Tử đỏ mặt.Bạch tiên sinh: “…”Bạch Ân: “Cậu đỏ mặt làm gì.”Kiệt Tử nói: “Ai ui, Bạch tiên sinh, chẳng nhẽ ông không nhận ra mình đẹp trai lên sao? Dù còn kém Minh Minh nhà tôi một chút nhưng cũng đủ để xưng bá thiên hạ rồi.”Bạch tiên sinh không thèm để ý tới mấy câu vớ vẩn đó của Kiệt Tử, ông cười nhạo: “Nếu cậu còn muốn làm lãng phí thời gian của tôi, tôi sẽ trả lại gấp mười, để cậu biết cảm giác quãng thời gian đáng quý bị quấy rầy là việc đáng ghét và đau khổ nhường nào.”“Ông ác với tôi.” Kiệt Tử nói, “Tôi bảo A Hòa đấy.”Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, nói: “Với thái độ trung dung của Trịnh Hòa, tôi nghĩ em ấy sẽ an ủi cậu, khuyên nhủ tôi vài lần, sau khi thấy không được sẽ kệ đó không quan tâm nữa.”Kiệt Tử nói: “Hai người đúng là đôi cẩu nam nam chuyên cấu kết làm chuyện xấu, quá đáng, quá đáng, tôi muốn từ chức!”Bạch tiên sinh nói: “Dù cậu có viết đơn từ chức, tôi cũng không phê duyệt, bỏ ngay ý đồ đó đi.”Kiệt Tử nói: “Thế tôi bảo Trịnh Hòa ông quấy rối *** tôi.”Bạch tiên sinh lộ vẻ chán ghét: “Tôi không thích tuýp như cậu, Trịnh Hòa cũng biết, cậu không cần nghĩ đến phương án đó.”“Tôi nói ông đổi vị là được.” Kiệt Tử vẫn trâng tráo.Bạch Ân rốt cục nở nụ cười: “Cậu quên Trịnh Hòa làm nghề gì? Tôi muốn đổi vị nào, em ấy diễn vị ấy cho tôi, cần gì phải đổi người?”

Mới không gặp Bạch tiên sinh mấy ngày mà Kiệt Tử thấy ông dường như có điều gì đó thay đổi.

Rầm.

Bạch tiên sinh đặt tập văn kiện trên tay xuống bàn, thấy Kiệt Tử đang lơ mơ, nghiêm khắc nói: “Tôi cho cậu 3 giây, quẳng hết mấy ý nghĩ dơ bẩn trong đầu cậu ra, không được thì cậu cũng cút khỏi căn phòng này đi.”

Kiệt Tử sợ quá: “Sao ngài biết tôi đang nghĩ gì?”

Bạch tiên sinh hừ lạnh: “Liếc mắt một cái liền thấy rõ, còn phải hỏi.”

Bỗng nhiên, Kiệt Tử lại thấy cái sự bất thường rất nhỏ đó của Bạch tiên sinh. Giác quan thứ sáu của hắn rất nhạy, thậm chí còn có thể hồi tưởng lại từng chi tiết chỉ trong tích tắc, nhưng nhìn chằm chằm Bạch tiên sinh hồi lâu, hắn vẫn chưa phát hiện ra điều gì không ổn.

Bạch tiên sinh buông văn kiện xuống, gỡ kính mắt, nhìn thẳng vào Kiệt Tử, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, bỗng nhiên, Kiệt Tử đỏ mặt.

Bạch tiên sinh: “…”

Bạch Ân: “Cậu đỏ mặt làm gì.”

Kiệt Tử nói: “Ai ui, Bạch tiên sinh, chẳng nhẽ ông không nhận ra mình đẹp trai lên sao? Dù còn kém Minh Minh nhà tôi một chút nhưng cũng đủ để xưng bá thiên hạ rồi.”

Bạch tiên sinh không thèm để ý tới mấy câu vớ vẩn đó của Kiệt Tử, ông cười nhạo: “Nếu cậu còn muốn làm lãng phí thời gian của tôi, tôi sẽ trả lại gấp mười, để cậu biết cảm giác quãng thời gian đáng quý bị quấy rầy là việc đáng ghét và đau khổ nhường nào.”

“Ông ác với tôi.” Kiệt Tử nói, “Tôi bảo A Hòa đấy.”

Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, nói: “Với thái độ trung dung của Trịnh Hòa, tôi nghĩ em ấy sẽ an ủi cậu, khuyên nhủ tôi vài lần, sau khi thấy không được sẽ kệ đó không quan tâm nữa.”

Kiệt Tử nói: “Hai người đúng là đôi cẩu nam nam chuyên cấu kết làm chuyện xấu, quá đáng, quá đáng, tôi muốn từ chức!”

Bạch tiên sinh nói: “Dù cậu có viết đơn từ chức, tôi cũng không phê duyệt, bỏ ngay ý đồ đó đi.”

Kiệt Tử nói: “Thế tôi bảo Trịnh Hòa ông quấy rối *** tôi.”

Bạch tiên sinh lộ vẻ chán ghét: “Tôi không thích tuýp như cậu, Trịnh Hòa cũng biết, cậu không cần nghĩ đến phương án đó.”

“Tôi nói ông đổi vị là được.” Kiệt Tử vẫn trâng tráo.

Bạch Ân rốt cục nở nụ cười: “Cậu quên Trịnh Hòa làm nghề gì? Tôi muốn đổi vị nào, em ấy diễn vị ấy cho tôi, cần gì phải đổi người?”

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Mới không gặp Bạch tiên sinh mấy ngày mà Kiệt Tử thấy ông dường như có điều gì đó thay đổi.Rầm.Bạch tiên sinh đặt tập văn kiện trên tay xuống bàn, thấy Kiệt Tử đang lơ mơ, nghiêm khắc nói: “Tôi cho cậu 3 giây, quẳng hết mấy ý nghĩ dơ bẩn trong đầu cậu ra, không được thì cậu cũng cút khỏi căn phòng này đi.”Kiệt Tử sợ quá: “Sao ngài biết tôi đang nghĩ gì?”Bạch tiên sinh hừ lạnh: “Liếc mắt một cái liền thấy rõ, còn phải hỏi.”Bỗng nhiên, Kiệt Tử lại thấy cái sự bất thường rất nhỏ đó của Bạch tiên sinh. Giác quan thứ sáu của hắn rất nhạy, thậm chí còn có thể hồi tưởng lại từng chi tiết chỉ trong tích tắc, nhưng nhìn chằm chằm Bạch tiên sinh hồi lâu, hắn vẫn chưa phát hiện ra điều gì không ổn.Bạch tiên sinh buông văn kiện xuống, gỡ kính mắt, nhìn thẳng vào Kiệt Tử, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, bỗng nhiên, Kiệt Tử đỏ mặt.Bạch tiên sinh: “…”Bạch Ân: “Cậu đỏ mặt làm gì.”Kiệt Tử nói: “Ai ui, Bạch tiên sinh, chẳng nhẽ ông không nhận ra mình đẹp trai lên sao? Dù còn kém Minh Minh nhà tôi một chút nhưng cũng đủ để xưng bá thiên hạ rồi.”Bạch tiên sinh không thèm để ý tới mấy câu vớ vẩn đó của Kiệt Tử, ông cười nhạo: “Nếu cậu còn muốn làm lãng phí thời gian của tôi, tôi sẽ trả lại gấp mười, để cậu biết cảm giác quãng thời gian đáng quý bị quấy rầy là việc đáng ghét và đau khổ nhường nào.”“Ông ác với tôi.” Kiệt Tử nói, “Tôi bảo A Hòa đấy.”Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, nói: “Với thái độ trung dung của Trịnh Hòa, tôi nghĩ em ấy sẽ an ủi cậu, khuyên nhủ tôi vài lần, sau khi thấy không được sẽ kệ đó không quan tâm nữa.”Kiệt Tử nói: “Hai người đúng là đôi cẩu nam nam chuyên cấu kết làm chuyện xấu, quá đáng, quá đáng, tôi muốn từ chức!”Bạch tiên sinh nói: “Dù cậu có viết đơn từ chức, tôi cũng không phê duyệt, bỏ ngay ý đồ đó đi.”Kiệt Tử nói: “Thế tôi bảo Trịnh Hòa ông quấy rối *** tôi.”Bạch tiên sinh lộ vẻ chán ghét: “Tôi không thích tuýp như cậu, Trịnh Hòa cũng biết, cậu không cần nghĩ đến phương án đó.”“Tôi nói ông đổi vị là được.” Kiệt Tử vẫn trâng tráo.Bạch Ân rốt cục nở nụ cười: “Cậu quên Trịnh Hòa làm nghề gì? Tôi muốn đổi vị nào, em ấy diễn vị ấy cho tôi, cần gì phải đổi người?”

Chương 347