Tác giả:

Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…

Chương 366

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Món sính lễ của Bạch tiên sinh dành cho Trịnh Hòa cuối cùng cũng được thu xếp xong xuôi.Trịnh Hòa nhìn cái hợp đồng trị giá 3% cổ phần của công ty BEACHER mà há hốc miệng không nói nên lời.“Thích không?” Bạch tiên sinh đưa bút cho Trịnh Hòa rồi nói, “Ký đi, nó sẽ thuộc về em.”Trịnh Hòa cười gượng: “Nếu em nói thích, em có thể không ký không?”“Không ký nó sẽ không có giá trị pháp lý, về sau nếu có chuyện gì, lên tòa sẽ rắc rối.” Bạch tiên sinh trả lời rất có đầu có đuôi.“Nhưng…,” Trịnh Hòa rối rắm, “Em không muốn mà, em muốn tách bạch hẳn với tiền của ông, ông có thể giúp em, nhưng đưa thẳng cổ phần công ty thế này… ờ, có chút sao ấy.”Bạch tiên sinh nói: “Nếu em nghĩ tôi đụng chạm đến tự tôn của em, vậy tôi xin lỗi, nhưng đây là tấm lòng của tôi, em nhận đi.”“Không can hệ gì tới tự tôn,” Trịnh Hòa xoa xoa mặt mình nói, “Em sợ ông cho em mấy thứ này rồi, em sẽ thích cái cảm giác không làm mà hưởng này, ông cũng biết em không phải người có ý chí sắt đá gì, đợi đến lúc em đổ đốn ra rồi, ông có uốn nắn cũng chẳng được.”Bạch tiên sinh cười nói: “Nếu tôi đã có thể cho em cuộc sống giàu có, thì những yêu cầu khác của em tôi cũng có thể thỏa mãn được, em không cần lo cái đó.”Trịnh Hòa lắc đầu: “Bạch tiên sinh, ông không hiểu ý em… Ông xem, giờ tình cảm giữa chúng ta rất tốt đẹp, ông cho em cái gì cũng được, nhỡ đâu sau này em làm sai chuyện gì khiến ông không thích em nữa thì sao? Lúc ấy em đã quen có ông bên cạnh rồi, sao có thể rời xa ông.”Bạch tiên sinh trầm mặc một lát rồi nói: “Bảo bối à, đôi khi tôi không biết em ngốc thật hay chỉ vờ ngốc nữa, tôi thừa nhận, tôi có ý đồ dùng tiền bạc để khóa chặt em bên mình, em đã nhìn ra ý đồ đó, sao còn phải nói ra miệng chứ?”“Hở?” Trịnh Hòa không hiểu ý của Bạch tiên sinh lắm, hỏi, “Ông khen em phải không?”“Đúng thế, tôi khen em đấy.” Vẻ mặt của Bạch tiên sinh trở nên cổ quái, vừa vui vẻ lại như vô cùng bi thương, ông lấy lại hợp đồng nói, “Có lẽ giờ em chưa hiểu ý tôi, nhưng em cứ ngẫm lại đi, đã lên giường của tôi rồi, thì cả đời này đều là người của tôi.”

Món sính lễ của Bạch tiên sinh dành cho Trịnh Hòa cuối cùng cũng được thu xếp xong xuôi.

Trịnh Hòa nhìn cái hợp đồng trị giá 3% cổ phần của công ty BEACHER mà há hốc miệng không nói nên lời.

“Thích không?” Bạch tiên sinh đưa bút cho Trịnh Hòa rồi nói, “Ký đi, nó sẽ thuộc về em.”

Trịnh Hòa cười gượng: “Nếu em nói thích, em có thể không ký không?”

“Không ký nó sẽ không có giá trị pháp lý, về sau nếu có chuyện gì, lên tòa sẽ rắc rối.” Bạch tiên sinh trả lời rất có đầu có đuôi.

“Nhưng…,” Trịnh Hòa rối rắm, “Em không muốn mà, em muốn tách bạch hẳn với tiền của ông, ông có thể giúp em, nhưng đưa thẳng cổ phần công ty thế này… ờ, có chút sao ấy.”

Bạch tiên sinh nói: “Nếu em nghĩ tôi đụng chạm đến tự tôn của em, vậy tôi xin lỗi, nhưng đây là tấm lòng của tôi, em nhận đi.”

“Không can hệ gì tới tự tôn,” Trịnh Hòa xoa xoa mặt mình nói, “Em sợ ông cho em mấy thứ này rồi, em sẽ thích cái cảm giác không làm mà hưởng này, ông cũng biết em không phải người có ý chí sắt đá gì, đợi đến lúc em đổ đốn ra rồi, ông có uốn nắn cũng chẳng được.”

Bạch tiên sinh cười nói: “Nếu tôi đã có thể cho em cuộc sống giàu có, thì những yêu cầu khác của em tôi cũng có thể thỏa mãn được, em không cần lo cái đó.”

Trịnh Hòa lắc đầu: “Bạch tiên sinh, ông không hiểu ý em… Ông xem, giờ tình cảm giữa chúng ta rất tốt đẹp, ông cho em cái gì cũng được, nhỡ đâu sau này em làm sai chuyện gì khiến ông không thích em nữa thì sao? Lúc ấy em đã quen có ông bên cạnh rồi, sao có thể rời xa ông.”

Bạch tiên sinh trầm mặc một lát rồi nói: “Bảo bối à, đôi khi tôi không biết em ngốc thật hay chỉ vờ ngốc nữa, tôi thừa nhận, tôi có ý đồ dùng tiền bạc để khóa chặt em bên mình, em đã nhìn ra ý đồ đó, sao còn phải nói ra miệng chứ?”

“Hở?” Trịnh Hòa không hiểu ý của Bạch tiên sinh lắm, hỏi, “Ông khen em phải không?”

“Đúng thế, tôi khen em đấy.” Vẻ mặt của Bạch tiên sinh trở nên cổ quái, vừa vui vẻ lại như vô cùng bi thương, ông lấy lại hợp đồng nói, “Có lẽ giờ em chưa hiểu ý tôi, nhưng em cứ ngẫm lại đi, đã lên giường của tôi rồi, thì cả đời này đều là người của tôi.”

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Món sính lễ của Bạch tiên sinh dành cho Trịnh Hòa cuối cùng cũng được thu xếp xong xuôi.Trịnh Hòa nhìn cái hợp đồng trị giá 3% cổ phần của công ty BEACHER mà há hốc miệng không nói nên lời.“Thích không?” Bạch tiên sinh đưa bút cho Trịnh Hòa rồi nói, “Ký đi, nó sẽ thuộc về em.”Trịnh Hòa cười gượng: “Nếu em nói thích, em có thể không ký không?”“Không ký nó sẽ không có giá trị pháp lý, về sau nếu có chuyện gì, lên tòa sẽ rắc rối.” Bạch tiên sinh trả lời rất có đầu có đuôi.“Nhưng…,” Trịnh Hòa rối rắm, “Em không muốn mà, em muốn tách bạch hẳn với tiền của ông, ông có thể giúp em, nhưng đưa thẳng cổ phần công ty thế này… ờ, có chút sao ấy.”Bạch tiên sinh nói: “Nếu em nghĩ tôi đụng chạm đến tự tôn của em, vậy tôi xin lỗi, nhưng đây là tấm lòng của tôi, em nhận đi.”“Không can hệ gì tới tự tôn,” Trịnh Hòa xoa xoa mặt mình nói, “Em sợ ông cho em mấy thứ này rồi, em sẽ thích cái cảm giác không làm mà hưởng này, ông cũng biết em không phải người có ý chí sắt đá gì, đợi đến lúc em đổ đốn ra rồi, ông có uốn nắn cũng chẳng được.”Bạch tiên sinh cười nói: “Nếu tôi đã có thể cho em cuộc sống giàu có, thì những yêu cầu khác của em tôi cũng có thể thỏa mãn được, em không cần lo cái đó.”Trịnh Hòa lắc đầu: “Bạch tiên sinh, ông không hiểu ý em… Ông xem, giờ tình cảm giữa chúng ta rất tốt đẹp, ông cho em cái gì cũng được, nhỡ đâu sau này em làm sai chuyện gì khiến ông không thích em nữa thì sao? Lúc ấy em đã quen có ông bên cạnh rồi, sao có thể rời xa ông.”Bạch tiên sinh trầm mặc một lát rồi nói: “Bảo bối à, đôi khi tôi không biết em ngốc thật hay chỉ vờ ngốc nữa, tôi thừa nhận, tôi có ý đồ dùng tiền bạc để khóa chặt em bên mình, em đã nhìn ra ý đồ đó, sao còn phải nói ra miệng chứ?”“Hở?” Trịnh Hòa không hiểu ý của Bạch tiên sinh lắm, hỏi, “Ông khen em phải không?”“Đúng thế, tôi khen em đấy.” Vẻ mặt của Bạch tiên sinh trở nên cổ quái, vừa vui vẻ lại như vô cùng bi thương, ông lấy lại hợp đồng nói, “Có lẽ giờ em chưa hiểu ý tôi, nhưng em cứ ngẫm lại đi, đã lên giường của tôi rồi, thì cả đời này đều là người của tôi.”

Chương 366