Tác giả:

Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…

Chương 377

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Đạo diễn Vương biết Bạch tiên sinh, thấy ông tới còn tưởng đang nhắc khéo mình, liền cầm kịch bản, vừa cười vừa nhiệt tình thảo luận chuyện vai diễn với Trịnh Hòa. Bạch tiên sinh hai tay cầm vali, mặc bộ âu phục trắng, đội mũ đứng dưới mặt trời chói chang, nhìn rất có dáng dấp của một vị tuyệt thế cao nhân.Trịnh Hòa không đành lòng nhìn ông chịu khổ, đành ngắt lời đạo diễn Vương đang càng nói càng sung: “Tôi đi tìm chị Phương, chuẩn bị trước chỗ nghỉ ngơi. Lát quay lại chúng ta nói tiếp được không?”’Đạo diễn Vương liếc Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh không thèm để ý ông.Trịnh Hòa giúp Bạch tiên sinh cởi áo khoác của âu phục thì phát hiện áo sơ mi phía trong của ông đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu nhìn đạo diễn Vương có chút oán trách, đưa tay định lấy vali của mình: “Đưa em cái này đi, ông cầm một cái là được rồi.”“Không sao, không nặng.” Giọng ông trầm ấm, dễ nghe, không có chút th* d*c mệt mỏi nào.Trịnh Hòa kéo thử, thấy không kéo được liền buông ra, không tranh với ông. Cậu quay sang lấy cái quạt nhỏ treo trên cổ trợ lý A Long: “Tôi mượn chút nhé.”A Long nói: “Mượn một phút phải trả 500.”Trịnh Hòa bĩu môi: “Cho 500 cái tát, lấy không?” Nói xong liền lấy quạt qua, thổi gió cho ông.Không biết A Long lại đào đâu ra một cái quạt nữa, chạy qua nịnh nọt, quạt cho Bạch tiên sinh: “Sao anh không nói sớm là lấy quạt cho Bạch tiên sinh, thế thì tôi đã không thu tiền thuê của anh.”Bạch tiên sinh biết hai người đang đùa nhau, cười nói: “Bảo bối, em trả quạt cho A Long đi, cậu ấy chạy qua chạy lại, mệt hơn chúng ta nhiều.”A Long nhìn Bạch tiên sinh đầy cảm động.Trịnh Hòa cầm quạt hỏi: “Bạch tiên sinh, ông có nóng không?”Bạch tiên sinh ngẩn ra, nói: “Đương nhiên có.”Trịnh Hòa nói: “Thế đợi lúc nào ông hết nóng thì trả.”Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, thấy lý do này rất hợp lý liền gật đầu.A Long: “…”

Đạo diễn Vương biết Bạch tiên sinh, thấy ông tới còn tưởng đang nhắc khéo mình, liền cầm kịch bản, vừa cười vừa nhiệt tình thảo luận chuyện vai diễn với Trịnh Hòa. Bạch tiên sinh hai tay cầm vali, mặc bộ âu phục trắng, đội mũ đứng dưới mặt trời chói chang, nhìn rất có dáng dấp của một vị tuyệt thế cao nhân.

Trịnh Hòa không đành lòng nhìn ông chịu khổ, đành ngắt lời đạo diễn Vương đang càng nói càng sung: “Tôi đi tìm chị Phương, chuẩn bị trước chỗ nghỉ ngơi. Lát quay lại chúng ta nói tiếp được không?”’

Đạo diễn Vương liếc Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh không thèm để ý ông.

Trịnh Hòa giúp Bạch tiên sinh cởi áo khoác của âu phục thì phát hiện áo sơ mi phía trong của ông đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu nhìn đạo diễn Vương có chút oán trách, đưa tay định lấy vali của mình: “Đưa em cái này đi, ông cầm một cái là được rồi.”

“Không sao, không nặng.” Giọng ông trầm ấm, dễ nghe, không có chút th* d*c mệt mỏi nào.

Trịnh Hòa kéo thử, thấy không kéo được liền buông ra, không tranh với ông. Cậu quay sang lấy cái quạt nhỏ treo trên cổ trợ lý A Long: “Tôi mượn chút nhé.”

A Long nói: “Mượn một phút phải trả 500.”

Trịnh Hòa bĩu môi: “Cho 500 cái tát, lấy không?” Nói xong liền lấy quạt qua, thổi gió cho ông.

Không biết A Long lại đào đâu ra một cái quạt nữa, chạy qua nịnh nọt, quạt cho Bạch tiên sinh: “Sao anh không nói sớm là lấy quạt cho Bạch tiên sinh, thế thì tôi đã không thu tiền thuê của anh.”

Bạch tiên sinh biết hai người đang đùa nhau, cười nói: “Bảo bối, em trả quạt cho A Long đi, cậu ấy chạy qua chạy lại, mệt hơn chúng ta nhiều.”

A Long nhìn Bạch tiên sinh đầy cảm động.

Trịnh Hòa cầm quạt hỏi: “Bạch tiên sinh, ông có nóng không?”

Bạch tiên sinh ngẩn ra, nói: “Đương nhiên có.”

Trịnh Hòa nói: “Thế đợi lúc nào ông hết nóng thì trả.”

Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, thấy lý do này rất hợp lý liền gật đầu.

A Long: “…”

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Đạo diễn Vương biết Bạch tiên sinh, thấy ông tới còn tưởng đang nhắc khéo mình, liền cầm kịch bản, vừa cười vừa nhiệt tình thảo luận chuyện vai diễn với Trịnh Hòa. Bạch tiên sinh hai tay cầm vali, mặc bộ âu phục trắng, đội mũ đứng dưới mặt trời chói chang, nhìn rất có dáng dấp của một vị tuyệt thế cao nhân.Trịnh Hòa không đành lòng nhìn ông chịu khổ, đành ngắt lời đạo diễn Vương đang càng nói càng sung: “Tôi đi tìm chị Phương, chuẩn bị trước chỗ nghỉ ngơi. Lát quay lại chúng ta nói tiếp được không?”’Đạo diễn Vương liếc Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh không thèm để ý ông.Trịnh Hòa giúp Bạch tiên sinh cởi áo khoác của âu phục thì phát hiện áo sơ mi phía trong của ông đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu nhìn đạo diễn Vương có chút oán trách, đưa tay định lấy vali của mình: “Đưa em cái này đi, ông cầm một cái là được rồi.”“Không sao, không nặng.” Giọng ông trầm ấm, dễ nghe, không có chút th* d*c mệt mỏi nào.Trịnh Hòa kéo thử, thấy không kéo được liền buông ra, không tranh với ông. Cậu quay sang lấy cái quạt nhỏ treo trên cổ trợ lý A Long: “Tôi mượn chút nhé.”A Long nói: “Mượn một phút phải trả 500.”Trịnh Hòa bĩu môi: “Cho 500 cái tát, lấy không?” Nói xong liền lấy quạt qua, thổi gió cho ông.Không biết A Long lại đào đâu ra một cái quạt nữa, chạy qua nịnh nọt, quạt cho Bạch tiên sinh: “Sao anh không nói sớm là lấy quạt cho Bạch tiên sinh, thế thì tôi đã không thu tiền thuê của anh.”Bạch tiên sinh biết hai người đang đùa nhau, cười nói: “Bảo bối, em trả quạt cho A Long đi, cậu ấy chạy qua chạy lại, mệt hơn chúng ta nhiều.”A Long nhìn Bạch tiên sinh đầy cảm động.Trịnh Hòa cầm quạt hỏi: “Bạch tiên sinh, ông có nóng không?”Bạch tiên sinh ngẩn ra, nói: “Đương nhiên có.”Trịnh Hòa nói: “Thế đợi lúc nào ông hết nóng thì trả.”Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, thấy lý do này rất hợp lý liền gật đầu.A Long: “…”

Chương 377