Tháng tư, trời thanh thản, Tiểu Vũ không nhanh không chậm bước đi trên mặt đất. Cây cỏ sống lại bao phủ trong làn mưa bụi mông lung, xuyên thấu qua làn mưa bụi có thể nhìn thấy sau scơn mưa chắc chắn là “Cỏ thơm xanh biếc đâm chồi, xuân đến bốn bề khoe áo mới.” Chỉ là lúc này, mưa còn chưa giảm, đè ép mỗi người trong nghĩa trang có chút hít thở không thông. Vài hạt mưa trong suốt đánh vào trên mặt của cô gái cùng nước mắt nóng bỏng hòa lại cùng nhau, hai má cô càng thêm trắng bệch. Nhìn hai cái tên khắc song song trên mộ bia lạnh lẽo, Hách Diêu Tuyết biết, trên đời này, hai người yêu cô nhất đã vĩnh viễn ra đi. Ở đây, mỗi một tân khách đều đồng tình nhìn đứa con gái duy nhất của nhà họ Hách đã từng oai phong một thời. Hách Diêu Tuyết đã từng là thiên kim tiểu thư, bạn cùng lứa bên cạnh có người nào là không hâm mộ cô? Một cô gái 18 tuổi, khuôn mặt còn mang theo chút vẻ ngây thơ, nhưng đã lộ ra dáng vẻ tao nhã cổ điển, đủ làm điên đảo mọi người. Nếu như không có tai biến ngoài ý muốn…
Chương 22
Yêu Phải Một Mảnh TuyếtTác giả: Cuồng Thượng Gia CuồngTruyện Ngôn TìnhTháng tư, trời thanh thản, Tiểu Vũ không nhanh không chậm bước đi trên mặt đất. Cây cỏ sống lại bao phủ trong làn mưa bụi mông lung, xuyên thấu qua làn mưa bụi có thể nhìn thấy sau scơn mưa chắc chắn là “Cỏ thơm xanh biếc đâm chồi, xuân đến bốn bề khoe áo mới.” Chỉ là lúc này, mưa còn chưa giảm, đè ép mỗi người trong nghĩa trang có chút hít thở không thông. Vài hạt mưa trong suốt đánh vào trên mặt của cô gái cùng nước mắt nóng bỏng hòa lại cùng nhau, hai má cô càng thêm trắng bệch. Nhìn hai cái tên khắc song song trên mộ bia lạnh lẽo, Hách Diêu Tuyết biết, trên đời này, hai người yêu cô nhất đã vĩnh viễn ra đi. Ở đây, mỗi một tân khách đều đồng tình nhìn đứa con gái duy nhất của nhà họ Hách đã từng oai phong một thời. Hách Diêu Tuyết đã từng là thiên kim tiểu thư, bạn cùng lứa bên cạnh có người nào là không hâm mộ cô? Một cô gái 18 tuổi, khuôn mặt còn mang theo chút vẻ ngây thơ, nhưng đã lộ ra dáng vẻ tao nhã cổ điển, đủ làm điên đảo mọi người. Nếu như không có tai biến ngoài ý muốn… Nói xong, Nhạc Ân Trạch đi lên phía trước kéo tay Hách Diêu Tuyết, xoay người muốn rời đi. Nhưng lại bị Lục Minh Phong ngăn lại “Diêu Tuyết sẽ không đi theo anh.”Nhạc Ân Trạch lần này cả nhìn cũng không nhìn Lục Minh Phong, nói với Hách Diêu Tuyết: "Đi!"Hách Diêu Tuyết hiện tại nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Nhạc Ân Trạch không có gì thay đổi, nhưng biểu cảm của anh lúc này rất đáng sợ.Cô không muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của người đàn ông này. Anh Minh Phong là thật lòng, cô không chút nghi ngờ, nhưng lúc này trình diễn tiết mục hai nam tranh một nữ, kết cục làm người đàn ông này tức giận, khẳng định việc chuyển viện của thím cô hẳn là phải ngâm nước nóng rồi.Hách Diêu Tuyết rõ ràng bệnh tình của thím không thể trì hoãn thêm được nữa.Cô chỉ có thể thật xin lỗi nhìn Lục Minh Phong một cái, vươn tay kéo cánh tay Nhạc Ân Trạch, ngoan ngoãn đi theo anh ra khỏi phòng chủ nhiệm.Đáng tiếc lòng dạ cùng khoan dung của người đàn ông thật là nhỏ hẹp, Hách Diêu Tuyết thuận theo cũng không làm tiêu giảm lửa giận của anh.Lúc đi đến cửa, Nhạc Ân Trạch đẩy Hách Diêu Tuyết về phía trước, ý bảo cô cùng tài xế xuống xe dưới lầu trước, sau đó xoay người âm trầm nói với Lục Minh Phong “Lục tiên sinh, anh vượt ranh giới, tôi sẽ chuẩn bị một phần đại lễ cho anh.”Lục Minh Phong biết Nhạc Ân Trạch là người có tiếng khó chọc trong giới thương nhân, có thù tất báo, bị anh để mắt tới giống như bị sói nhìn trúng, không chết cũng phải bị lột xuống một lớp da.Nhưng Nhạc Ân Trạch hô mưa gọi gió, Lục Minh Phong anh chẳng lẽ lại ngồi không sao? Tiền bạc, bối cảnh một thứ cũng không thiếu!Người khác sợ Nhạc Ân Trạch, nhưng anh không sợ!Làm cho anh tương đối lo lắng chính là phản ứng của Hách Diêu Tuyết. *Diennn>#L>>Đan
Nói xong, Nhạc Ân Trạch đi lên phía trước kéo tay Hách Diêu Tuyết, xoay người muốn rời đi. Nhưng lại bị Lục Minh Phong ngăn lại “Diêu Tuyết sẽ không đi theo anh.”
Nhạc Ân Trạch lần này cả nhìn cũng không nhìn Lục Minh Phong, nói với Hách Diêu Tuyết: "Đi!"
Hách Diêu Tuyết hiện tại nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Nhạc Ân Trạch không có gì thay đổi, nhưng biểu cảm của anh lúc này rất đáng sợ.
Cô không muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của người đàn ông này. Anh Minh Phong là thật lòng, cô không chút nghi ngờ, nhưng lúc này trình diễn tiết mục hai nam tranh một nữ, kết cục làm người đàn ông này tức giận, khẳng định việc chuyển viện của thím cô hẳn là phải ngâm nước nóng rồi.
Hách Diêu Tuyết rõ ràng bệnh tình của thím không thể trì hoãn thêm được nữa.
Cô chỉ có thể thật xin lỗi nhìn Lục Minh Phong một cái, vươn tay kéo cánh tay Nhạc Ân Trạch, ngoan ngoãn đi theo anh ra khỏi phòng chủ nhiệm.
Đáng tiếc lòng dạ cùng khoan dung của người đàn ông thật là nhỏ hẹp, Hách Diêu Tuyết thuận theo cũng không làm tiêu giảm lửa giận của anh.
Lúc đi đến cửa, Nhạc Ân Trạch đẩy Hách Diêu Tuyết về phía trước, ý bảo cô cùng tài xế xuống xe dưới lầu trước, sau đó xoay người âm trầm nói với Lục Minh Phong “Lục tiên sinh, anh vượt ranh giới, tôi sẽ chuẩn bị một phần đại lễ cho anh.”
Lục Minh Phong biết Nhạc Ân Trạch là người có tiếng khó chọc trong giới thương nhân, có thù tất báo, bị anh để mắt tới giống như bị sói nhìn trúng, không chết cũng phải bị lột xuống một lớp da.
Nhưng Nhạc Ân Trạch hô mưa gọi gió, Lục Minh Phong anh chẳng lẽ lại ngồi không sao? Tiền bạc, bối cảnh một thứ cũng không thiếu!
Người khác sợ Nhạc Ân Trạch, nhưng anh không sợ!
Làm cho anh tương đối lo lắng chính là phản ứng của Hách Diêu Tuyết. *Diennn>#L>>Đan
Yêu Phải Một Mảnh TuyếtTác giả: Cuồng Thượng Gia CuồngTruyện Ngôn TìnhTháng tư, trời thanh thản, Tiểu Vũ không nhanh không chậm bước đi trên mặt đất. Cây cỏ sống lại bao phủ trong làn mưa bụi mông lung, xuyên thấu qua làn mưa bụi có thể nhìn thấy sau scơn mưa chắc chắn là “Cỏ thơm xanh biếc đâm chồi, xuân đến bốn bề khoe áo mới.” Chỉ là lúc này, mưa còn chưa giảm, đè ép mỗi người trong nghĩa trang có chút hít thở không thông. Vài hạt mưa trong suốt đánh vào trên mặt của cô gái cùng nước mắt nóng bỏng hòa lại cùng nhau, hai má cô càng thêm trắng bệch. Nhìn hai cái tên khắc song song trên mộ bia lạnh lẽo, Hách Diêu Tuyết biết, trên đời này, hai người yêu cô nhất đã vĩnh viễn ra đi. Ở đây, mỗi một tân khách đều đồng tình nhìn đứa con gái duy nhất của nhà họ Hách đã từng oai phong một thời. Hách Diêu Tuyết đã từng là thiên kim tiểu thư, bạn cùng lứa bên cạnh có người nào là không hâm mộ cô? Một cô gái 18 tuổi, khuôn mặt còn mang theo chút vẻ ngây thơ, nhưng đã lộ ra dáng vẻ tao nhã cổ điển, đủ làm điên đảo mọi người. Nếu như không có tai biến ngoài ý muốn… Nói xong, Nhạc Ân Trạch đi lên phía trước kéo tay Hách Diêu Tuyết, xoay người muốn rời đi. Nhưng lại bị Lục Minh Phong ngăn lại “Diêu Tuyết sẽ không đi theo anh.”Nhạc Ân Trạch lần này cả nhìn cũng không nhìn Lục Minh Phong, nói với Hách Diêu Tuyết: "Đi!"Hách Diêu Tuyết hiện tại nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Nhạc Ân Trạch không có gì thay đổi, nhưng biểu cảm của anh lúc này rất đáng sợ.Cô không muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của người đàn ông này. Anh Minh Phong là thật lòng, cô không chút nghi ngờ, nhưng lúc này trình diễn tiết mục hai nam tranh một nữ, kết cục làm người đàn ông này tức giận, khẳng định việc chuyển viện của thím cô hẳn là phải ngâm nước nóng rồi.Hách Diêu Tuyết rõ ràng bệnh tình của thím không thể trì hoãn thêm được nữa.Cô chỉ có thể thật xin lỗi nhìn Lục Minh Phong một cái, vươn tay kéo cánh tay Nhạc Ân Trạch, ngoan ngoãn đi theo anh ra khỏi phòng chủ nhiệm.Đáng tiếc lòng dạ cùng khoan dung của người đàn ông thật là nhỏ hẹp, Hách Diêu Tuyết thuận theo cũng không làm tiêu giảm lửa giận của anh.Lúc đi đến cửa, Nhạc Ân Trạch đẩy Hách Diêu Tuyết về phía trước, ý bảo cô cùng tài xế xuống xe dưới lầu trước, sau đó xoay người âm trầm nói với Lục Minh Phong “Lục tiên sinh, anh vượt ranh giới, tôi sẽ chuẩn bị một phần đại lễ cho anh.”Lục Minh Phong biết Nhạc Ân Trạch là người có tiếng khó chọc trong giới thương nhân, có thù tất báo, bị anh để mắt tới giống như bị sói nhìn trúng, không chết cũng phải bị lột xuống một lớp da.Nhưng Nhạc Ân Trạch hô mưa gọi gió, Lục Minh Phong anh chẳng lẽ lại ngồi không sao? Tiền bạc, bối cảnh một thứ cũng không thiếu!Người khác sợ Nhạc Ân Trạch, nhưng anh không sợ!Làm cho anh tương đối lo lắng chính là phản ứng của Hách Diêu Tuyết. *Diennn>#L>>Đan