Gió nhè nhẹ thổi mang đến sự mát mẻ cho ngày hè oi bức, trong tiểu viện, hoa sen sau một cơn mưa liền hé nở, tản ra một mùi hương thơm ngát say lòng người. Bên bờ ao sen là một tuyệt sắc nam tử đang nằm trên tháp quý phi nghỉ ngơi. Kia làn da trắng nõn như ngọc, lông mày thanh tú, lông mi thật dài, mũi cao thẳng thắn, đôi môi đỏ mọng kiều diễm vô hình trung tản ra mị thái vô cùng. Bóng cây loang lổ đổ trên thân mình của hắn thực giống như tiên nhân. Mà hắn đúng là người hai năm trước đột nhiên ở trên giang hồ mai danh ẩn tích – ‘Mị vân công tử’, Thẩm Vân. Tiểu tư bên cạnh tên Tiểu Chiêu đang chuẩn bị đi lấy một tấm chăn mỏng đắp cho Thẩm Vân, vừa quay đầu lại đã thấy một nam tử anh tuấn cao ngất đi đến, Tiểu Chiêu sau khi nhìn thấy y lập tức nói: “ Tham kiến Lâu chủ.” Nguyên lai người này chính là Lâu chủ ‘Thập Bát Lâu’ uy chấn võ lâm Lâm Phi. Lâm Phi phất phất tay ý bảo hắn rời đi, Tiểu Chiêu hành lễ xong liền lui ra ngoài. Lâm Phi đi đến bên cạnh Thẩm Vân, vươn ngón tay xanh xao…
Chương 24
Ái Bất HốiTác giả: Huyễn HảiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Điền VănGió nhè nhẹ thổi mang đến sự mát mẻ cho ngày hè oi bức, trong tiểu viện, hoa sen sau một cơn mưa liền hé nở, tản ra một mùi hương thơm ngát say lòng người. Bên bờ ao sen là một tuyệt sắc nam tử đang nằm trên tháp quý phi nghỉ ngơi. Kia làn da trắng nõn như ngọc, lông mày thanh tú, lông mi thật dài, mũi cao thẳng thắn, đôi môi đỏ mọng kiều diễm vô hình trung tản ra mị thái vô cùng. Bóng cây loang lổ đổ trên thân mình của hắn thực giống như tiên nhân. Mà hắn đúng là người hai năm trước đột nhiên ở trên giang hồ mai danh ẩn tích – ‘Mị vân công tử’, Thẩm Vân. Tiểu tư bên cạnh tên Tiểu Chiêu đang chuẩn bị đi lấy một tấm chăn mỏng đắp cho Thẩm Vân, vừa quay đầu lại đã thấy một nam tử anh tuấn cao ngất đi đến, Tiểu Chiêu sau khi nhìn thấy y lập tức nói: “ Tham kiến Lâu chủ.” Nguyên lai người này chính là Lâu chủ ‘Thập Bát Lâu’ uy chấn võ lâm Lâm Phi. Lâm Phi phất phất tay ý bảo hắn rời đi, Tiểu Chiêu hành lễ xong liền lui ra ngoài. Lâm Phi đi đến bên cạnh Thẩm Vân, vươn ngón tay xanh xao… “Ha ha…..”Lúc này Thẩm Vân là thực sự bật cười.“Nhận, nếu như ngươi đem lục bình trên đầu gỡ xuống, lau khô nước mắt đi, đổi một thân quần áo khác, như vậy lời nói còn hội có uy lực một chút.”Trên khuôn mặt anh tuấn kia của Minh Nhận lại có dáng tươi cười như vậy thật đúng là không phải tươi cười tốt đẹp đâu.“Ha ha……….”Đông Phương Diễm cũng buồn cười, một người chật vật một chút uy phong cũng không có, lại nói ra những lời như vậy. Thật đúng là…….Ha ha……..“Các ngươi……..các ngươi………cũng quá không cho ta mặt mũi. Ai……..Làm sao bây giờ….?”Minh Nhận vẻ mặt uể oải.“Nhận, rốt cuộc là làm sao vậy? Không ngờ có thể có vũ đạo đẹp như thế, chúng ta nhìn thấy vượt trội vô cùng. Bất quá, ngươi thật đúng là mê người.”Thẩm Vân cười nói.“Ai……cũng chỉ có thể làm như vậy. Vân, Diễm, các ngươi có thể đáp ứng ta một việc không? Bằng không, ta đây chỉ có cách xóa sạch đi trí nhớ đêm nay của các ngươi. Tuy rằng ta thực không muốn làm như vậy, dù sao trí nhớ cũng là một phần của thân thể.”Minh Nhận nghiêm túc nhìn Đông Phương Diễm cùng Thẩm Vân nói.Thẩm Vân cùng Đông Phương Diễm liếc nhau, cùng nói một tiếng:“Hảo.”Có thể xuất ra một điệu vũ như vậy, tuyệt đối sẽ không phải là một con người tà ác.Nghe được câu trả lời của bọn họ, Minh Nhận nhẹ nhàng thở ra. Hắn đem vòng cỏ trên cổ tay mình tháo xuống, một cái đeo lên cổ tay Đông Phương Diễm, một cái khác đeo trên cổ tay Thẩm Vân. Suy nghĩ một lát lại đem vòng cỏ trên cổ chân mình tháo xuống, nói:“Ngươi đem vòng cỏ này, một cái giao cho Lăng Phong, một cái khác, sau này đeo cho con ngươi đi, coi như là hạ lễ. Chuyện buổi tối ngày hôm nay, hy vọng các ngươi không cần cùng bất cứ kẻ nào nhắc tới, cũng sẽ không đi điều tra thân phận của ta. Các ngươi chỉ cần biết ta là người tu đạo, tuyệt đối sẽ không làm hại các ngươi là được.”Bọn họ ba người sau khi đạt thành hiệp nghị, liền đều tự trở về phòng nghỉ ngơi. Kia bạch liên mãn trì, ngay ngày hôm sau khi tiếp xúc với ánh mặt trời, liền theo ánh trăng lặng lẽ biến mất, giống như chưa từng xuất hiện ở nơi này bao giờ.
“Ha ha…..”
Lúc này Thẩm Vân là thực sự bật cười.
“Nhận, nếu như ngươi đem lục bình trên đầu gỡ xuống, lau khô nước mắt đi, đổi một thân quần áo khác, như vậy lời nói còn hội có uy lực một chút.”
Trên khuôn mặt anh tuấn kia của Minh Nhận lại có dáng tươi cười như vậy thật đúng là không phải tươi cười tốt đẹp đâu.
“Ha ha……….”
Đông Phương Diễm cũng buồn cười, một người chật vật một chút uy phong cũng không có, lại nói ra những lời như vậy. Thật đúng là…….Ha ha……..
“Các ngươi……..các ngươi………cũng quá không cho ta mặt mũi. Ai……..Làm sao bây giờ….?”
Minh Nhận vẻ mặt uể oải.
“Nhận, rốt cuộc là làm sao vậy? Không ngờ có thể có vũ đạo đẹp như thế, chúng ta nhìn thấy vượt trội vô cùng. Bất quá, ngươi thật đúng là mê người.”
Thẩm Vân cười nói.
“Ai……cũng chỉ có thể làm như vậy. Vân, Diễm, các ngươi có thể đáp ứng ta một việc không? Bằng không, ta đây chỉ có cách xóa sạch đi trí nhớ đêm nay của các ngươi. Tuy rằng ta thực không muốn làm như vậy, dù sao trí nhớ cũng là một phần của thân thể.”
Minh Nhận nghiêm túc nhìn Đông Phương Diễm cùng Thẩm Vân nói.
Thẩm Vân cùng Đông Phương Diễm liếc nhau, cùng nói một tiếng:
“Hảo.”
Có thể xuất ra một điệu vũ như vậy, tuyệt đối sẽ không phải là một con người tà ác.
Nghe được câu trả lời của bọn họ, Minh Nhận nhẹ nhàng thở ra. Hắn đem vòng cỏ trên cổ tay mình tháo xuống, một cái đeo lên cổ tay Đông Phương Diễm, một cái khác đeo trên cổ tay Thẩm Vân. Suy nghĩ một lát lại đem vòng cỏ trên cổ chân mình tháo xuống, nói:
“Ngươi đem vòng cỏ này, một cái giao cho Lăng Phong, một cái khác, sau này đeo cho con ngươi đi, coi như là hạ lễ. Chuyện buổi tối ngày hôm nay, hy vọng các ngươi không cần cùng bất cứ kẻ nào nhắc tới, cũng sẽ không đi điều tra thân phận của ta. Các ngươi chỉ cần biết ta là người tu đạo, tuyệt đối sẽ không làm hại các ngươi là được.”
Bọn họ ba người sau khi đạt thành hiệp nghị, liền đều tự trở về phòng nghỉ ngơi. Kia bạch liên mãn trì, ngay ngày hôm sau khi tiếp xúc với ánh mặt trời, liền theo ánh trăng lặng lẽ biến mất, giống như chưa từng xuất hiện ở nơi này bao giờ.
Ái Bất HốiTác giả: Huyễn HảiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Điền VănGió nhè nhẹ thổi mang đến sự mát mẻ cho ngày hè oi bức, trong tiểu viện, hoa sen sau một cơn mưa liền hé nở, tản ra một mùi hương thơm ngát say lòng người. Bên bờ ao sen là một tuyệt sắc nam tử đang nằm trên tháp quý phi nghỉ ngơi. Kia làn da trắng nõn như ngọc, lông mày thanh tú, lông mi thật dài, mũi cao thẳng thắn, đôi môi đỏ mọng kiều diễm vô hình trung tản ra mị thái vô cùng. Bóng cây loang lổ đổ trên thân mình của hắn thực giống như tiên nhân. Mà hắn đúng là người hai năm trước đột nhiên ở trên giang hồ mai danh ẩn tích – ‘Mị vân công tử’, Thẩm Vân. Tiểu tư bên cạnh tên Tiểu Chiêu đang chuẩn bị đi lấy một tấm chăn mỏng đắp cho Thẩm Vân, vừa quay đầu lại đã thấy một nam tử anh tuấn cao ngất đi đến, Tiểu Chiêu sau khi nhìn thấy y lập tức nói: “ Tham kiến Lâu chủ.” Nguyên lai người này chính là Lâu chủ ‘Thập Bát Lâu’ uy chấn võ lâm Lâm Phi. Lâm Phi phất phất tay ý bảo hắn rời đi, Tiểu Chiêu hành lễ xong liền lui ra ngoài. Lâm Phi đi đến bên cạnh Thẩm Vân, vươn ngón tay xanh xao… “Ha ha…..”Lúc này Thẩm Vân là thực sự bật cười.“Nhận, nếu như ngươi đem lục bình trên đầu gỡ xuống, lau khô nước mắt đi, đổi một thân quần áo khác, như vậy lời nói còn hội có uy lực một chút.”Trên khuôn mặt anh tuấn kia của Minh Nhận lại có dáng tươi cười như vậy thật đúng là không phải tươi cười tốt đẹp đâu.“Ha ha……….”Đông Phương Diễm cũng buồn cười, một người chật vật một chút uy phong cũng không có, lại nói ra những lời như vậy. Thật đúng là…….Ha ha……..“Các ngươi……..các ngươi………cũng quá không cho ta mặt mũi. Ai……..Làm sao bây giờ….?”Minh Nhận vẻ mặt uể oải.“Nhận, rốt cuộc là làm sao vậy? Không ngờ có thể có vũ đạo đẹp như thế, chúng ta nhìn thấy vượt trội vô cùng. Bất quá, ngươi thật đúng là mê người.”Thẩm Vân cười nói.“Ai……cũng chỉ có thể làm như vậy. Vân, Diễm, các ngươi có thể đáp ứng ta một việc không? Bằng không, ta đây chỉ có cách xóa sạch đi trí nhớ đêm nay của các ngươi. Tuy rằng ta thực không muốn làm như vậy, dù sao trí nhớ cũng là một phần của thân thể.”Minh Nhận nghiêm túc nhìn Đông Phương Diễm cùng Thẩm Vân nói.Thẩm Vân cùng Đông Phương Diễm liếc nhau, cùng nói một tiếng:“Hảo.”Có thể xuất ra một điệu vũ như vậy, tuyệt đối sẽ không phải là một con người tà ác.Nghe được câu trả lời của bọn họ, Minh Nhận nhẹ nhàng thở ra. Hắn đem vòng cỏ trên cổ tay mình tháo xuống, một cái đeo lên cổ tay Đông Phương Diễm, một cái khác đeo trên cổ tay Thẩm Vân. Suy nghĩ một lát lại đem vòng cỏ trên cổ chân mình tháo xuống, nói:“Ngươi đem vòng cỏ này, một cái giao cho Lăng Phong, một cái khác, sau này đeo cho con ngươi đi, coi như là hạ lễ. Chuyện buổi tối ngày hôm nay, hy vọng các ngươi không cần cùng bất cứ kẻ nào nhắc tới, cũng sẽ không đi điều tra thân phận của ta. Các ngươi chỉ cần biết ta là người tu đạo, tuyệt đối sẽ không làm hại các ngươi là được.”Bọn họ ba người sau khi đạt thành hiệp nghị, liền đều tự trở về phòng nghỉ ngơi. Kia bạch liên mãn trì, ngay ngày hôm sau khi tiếp xúc với ánh mặt trời, liền theo ánh trăng lặng lẽ biến mất, giống như chưa từng xuất hiện ở nơi này bao giờ.