Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 402
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Đương lúc Bạch tiên sinh sát khí phừng phừng lao từ nước C sang nước J, Vinh thiếu mới phát hiện cây lược gỗ xuất hiện một cách bí ẩn trong rương hành lý của mình.Vinh thiếu ngơ ngác nhìn lược gỗ, lẩm bẩm: “Sao nhìn quen thế nhỉ….Ôi mẹ ơi! Đây chẳng phải là cái Bạch tiên sinh đặt trong két hồi đó sao????”Mặt cậu trắng bệch, lần này cậu có thể vào Bạch gia là do được vị thiếu gia Hoành Tới kia nhờ vả, tới ôn chuyện với Bạch lão gia tử mà thôi. Trước lúc tới, loại giẻ rách như cậu còn ừ vâng đồng ý, sau rồi sợ đến độ mấy đêm không ngủ được. Sự trừng phạt năm đó của Bạch tiên sinh vẫn khắc sâu trong tâm trí cậu. Mấy năm trước, lúc còn chút tiền, cậu tưởng quay lại nhờ vả những mối quan hệ cũ để lại trở nên nổi tiếng, nào ngờ ngay từ lúc vẫn còn trên máy bay, một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp bước tới, vừa cười vừa hỏi bằng tiếng Anh: “Xin hỏi, ngài là người Trung Quốc sao? Ngài có biết người đàn ông này không?” Sau đó cậu nhìn bức ảnh, người đàn ông cười ôn nhã đó chẳng phải Bạch Ân sao.Đừng nghĩ! Đừng nghĩ nữa!Vinh thiếu nhìn xuống chân mình, chúng run lên bần bật, không thể nào khống chế được.Nói thực, từ một học sinh bình thường mà Vinh thiếu có thể trở thành kẻ có thể đi lại trong giới thượng lưu ở thành phố H, thì đầu óc cậu cũng không ngu. Nhớ lại những lời thân thiện bất thường Bạch lão gia tử nói với mình, cậu hiểu ngay rằng mình thành tên tôm tép kê chân, giờ ton ton chạy về đưa cây lược cho Bạch lão gia tử nhất định là không ổn, đến con hồ ly tinh Bạch Ân kia còn không đấu nổi, huống chi là chồn ngàn năm như lão gia tử. Cậu cắn móng tay cái, quyết định quay về nước C ngay lập tức, đưa thẳng cây lược cho Bạch tiên sinh. Rồi đến đâu thì đến. Bạch tiên sinh yêu mình sâu nặng như thế, chắc chắn sẽ không làm khó mình.Cậu ta yên lòng, lên mạng đặt vé máy bay, kéo vali hành lý rời đi.Nửa tiếng sau, cậu ta lên máy bay, Bạch tiên sinh hạ cánh.
Đương lúc Bạch tiên sinh sát khí phừng phừng lao từ nước C sang nước J, Vinh thiếu mới phát hiện cây lược gỗ xuất hiện một cách bí ẩn trong rương hành lý của mình.
Vinh thiếu ngơ ngác nhìn lược gỗ, lẩm bẩm: “Sao nhìn quen thế nhỉ….Ôi mẹ ơi! Đây chẳng phải là cái Bạch tiên sinh đặt trong két hồi đó sao????”
Mặt cậu trắng bệch, lần này cậu có thể vào Bạch gia là do được vị thiếu gia Hoành Tới kia nhờ vả, tới ôn chuyện với Bạch lão gia tử mà thôi. Trước lúc tới, loại giẻ rách như cậu còn ừ vâng đồng ý, sau rồi sợ đến độ mấy đêm không ngủ được. Sự trừng phạt năm đó của Bạch tiên sinh vẫn khắc sâu trong tâm trí cậu. Mấy năm trước, lúc còn chút tiền, cậu tưởng quay lại nhờ vả những mối quan hệ cũ để lại trở nên nổi tiếng, nào ngờ ngay từ lúc vẫn còn trên máy bay, một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp bước tới, vừa cười vừa hỏi bằng tiếng Anh: “Xin hỏi, ngài là người Trung Quốc sao? Ngài có biết người đàn ông này không?” Sau đó cậu nhìn bức ảnh, người đàn ông cười ôn nhã đó chẳng phải Bạch Ân sao.
Đừng nghĩ! Đừng nghĩ nữa!
Vinh thiếu nhìn xuống chân mình, chúng run lên bần bật, không thể nào khống chế được.
Nói thực, từ một học sinh bình thường mà Vinh thiếu có thể trở thành kẻ có thể đi lại trong giới thượng lưu ở thành phố H, thì đầu óc cậu cũng không ngu. Nhớ lại những lời thân thiện bất thường Bạch lão gia tử nói với mình, cậu hiểu ngay rằng mình thành tên tôm tép kê chân, giờ ton ton chạy về đưa cây lược cho Bạch lão gia tử nhất định là không ổn, đến con hồ ly tinh Bạch Ân kia còn không đấu nổi, huống chi là chồn ngàn năm như lão gia tử. Cậu cắn móng tay cái, quyết định quay về nước C ngay lập tức, đưa thẳng cây lược cho Bạch tiên sinh. Rồi đến đâu thì đến. Bạch tiên sinh yêu mình sâu nặng như thế, chắc chắn sẽ không làm khó mình.
Cậu ta yên lòng, lên mạng đặt vé máy bay, kéo vali hành lý rời đi.
Nửa tiếng sau, cậu ta lên máy bay, Bạch tiên sinh hạ cánh.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Đương lúc Bạch tiên sinh sát khí phừng phừng lao từ nước C sang nước J, Vinh thiếu mới phát hiện cây lược gỗ xuất hiện một cách bí ẩn trong rương hành lý của mình.Vinh thiếu ngơ ngác nhìn lược gỗ, lẩm bẩm: “Sao nhìn quen thế nhỉ….Ôi mẹ ơi! Đây chẳng phải là cái Bạch tiên sinh đặt trong két hồi đó sao????”Mặt cậu trắng bệch, lần này cậu có thể vào Bạch gia là do được vị thiếu gia Hoành Tới kia nhờ vả, tới ôn chuyện với Bạch lão gia tử mà thôi. Trước lúc tới, loại giẻ rách như cậu còn ừ vâng đồng ý, sau rồi sợ đến độ mấy đêm không ngủ được. Sự trừng phạt năm đó của Bạch tiên sinh vẫn khắc sâu trong tâm trí cậu. Mấy năm trước, lúc còn chút tiền, cậu tưởng quay lại nhờ vả những mối quan hệ cũ để lại trở nên nổi tiếng, nào ngờ ngay từ lúc vẫn còn trên máy bay, một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp bước tới, vừa cười vừa hỏi bằng tiếng Anh: “Xin hỏi, ngài là người Trung Quốc sao? Ngài có biết người đàn ông này không?” Sau đó cậu nhìn bức ảnh, người đàn ông cười ôn nhã đó chẳng phải Bạch Ân sao.Đừng nghĩ! Đừng nghĩ nữa!Vinh thiếu nhìn xuống chân mình, chúng run lên bần bật, không thể nào khống chế được.Nói thực, từ một học sinh bình thường mà Vinh thiếu có thể trở thành kẻ có thể đi lại trong giới thượng lưu ở thành phố H, thì đầu óc cậu cũng không ngu. Nhớ lại những lời thân thiện bất thường Bạch lão gia tử nói với mình, cậu hiểu ngay rằng mình thành tên tôm tép kê chân, giờ ton ton chạy về đưa cây lược cho Bạch lão gia tử nhất định là không ổn, đến con hồ ly tinh Bạch Ân kia còn không đấu nổi, huống chi là chồn ngàn năm như lão gia tử. Cậu cắn móng tay cái, quyết định quay về nước C ngay lập tức, đưa thẳng cây lược cho Bạch tiên sinh. Rồi đến đâu thì đến. Bạch tiên sinh yêu mình sâu nặng như thế, chắc chắn sẽ không làm khó mình.Cậu ta yên lòng, lên mạng đặt vé máy bay, kéo vali hành lý rời đi.Nửa tiếng sau, cậu ta lên máy bay, Bạch tiên sinh hạ cánh.