Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 407
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Evan và Trịnh Hòa chơi game suốt một buổi chiều, chơi nhiều đến nỗi đầu óc choáng váng. Bạch Nhuận Trạch giận quá quẳng cả hai ra ngoài vườn hoa, hai người còn chưa biết nên làm gì thì cửa sắt mở, một chiếc xe thương vụ màu đen đi vào. Trịnh Hòa kéo Evan chạy tới.Evan hỏi: “Chú Bạch về sao?”“Nhất định là ông ấy.” Trịnh Hòa nói, “Xem ông ấy mang quà gì về cho chúng ta đi.”Evan vừa nghe tới ‘quà’ liền vui: “Được nha, em muốn to vào.”“Thế để anh lấy cái nhỏ.” Trịnh Hòa rất nhường nhịn.Evan nghĩ một lúc, lắc đầu: “Em không cần cái to, cái to cho anh, em lấy cái nhỏ.”Trịnh Hòa cảm thấy cái mặt mũm mĩm của Evan đúng là đáng yêu, tuy đôi khi cậu bé hơi trẻ con, nhưng bản chất là tốt, đó là điều đáng quý: “Evan ngoan quá, để thưởng cho em, hai món quà anh đều không lấy, cho em hết.” Trịnh Hòa trêu.“Hai người đang nói về quà gì thế?” Bạch tiên sinh xuống xe, nghe được một nửa cuộc đối thoại của hai người.Hai mắt Evan mở to, cậu bé nhìn thẳng vào tay Bạch Ân — trên tay ông chỉ treo áo khoác của mình, không còn gì nữa cả.“Quà đâu?” Evan đáng thương hỏi.Bạch tiên sinh không hiểu: “Quà gì cơ?”Trịnh Hòa giận, thở phì phì nói: “Xem tin nhắn em gửi ông!”“Tôi không mang di động.” Lúc này Bạch tiên sinh mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt ông tràn ngập sự bất đắc dĩ, thấy mắt Evan đã hoe hoe, ông chợt nhớ tới hộp bánh ngọt mình mua trên đường, vẫy vẫy tay, “Evan, qua đây lấy quà.”Mặt Trịnh Hòa viết rõ chữ nghi ngờ: “Ông đừng có lấy bừa laptop hay máy tính cho có đấy nhá.”“Chẳng nhẽ trong mắt em tôi lại không đáng tin đến thế?” Bạch tiên sinh nhướng nhướng mày.“Ai bảo ông không xem di động.” Trịnh Hòa nói.Evan mở hộp bánh ngọt ra, bên trong là những chiếc bánh nhỏ xinh được xếp lại ngăn nắp. Cậu bé đưa qua cho Trịnh Hòa xem: “Có nhiều lắm, chúng ta có thể cùng ăn.”“Ông mua thật đấy à.” Trịnh Hòa nhìn qua, chọn bánh, “Anh muốn ăn vị socola.”Evan cũng vui vẻ: “Em muốn ăn bánh kem.”“Không được ăn bánh kem.” Trịnh Hòa nói, “Cái này, cái này nè, bánh phô mai ăn ngon lắm.”Evan tội nghiệp nói: “Nhưng em muốn ăn dâu tây ở trên đó.”“Thế em lấy riêng dâu tây thôi.” Trịnh Hòa đặt dâu tây lên trên bánh phô mai, “Thế này là được rồi.”Evan thiện lương lại bắt đầu rối rắm: “Nhưng nếu không có dâu tây, bánh kem ngọt lắm, sao ăn được.”“Không có gì, không có gì.” Trịnh Hòa tùy tiện chỉ, “Bánh kem cho Bạch tiên sinh ăn.”Bạch tiên sinh: “…”
Evan và Trịnh Hòa chơi game suốt một buổi chiều, chơi nhiều đến nỗi đầu óc choáng váng. Bạch Nhuận Trạch giận quá quẳng cả hai ra ngoài vườn hoa, hai người còn chưa biết nên làm gì thì cửa sắt mở, một chiếc xe thương vụ màu đen đi vào. Trịnh Hòa kéo Evan chạy tới.
Evan hỏi: “Chú Bạch về sao?”
“Nhất định là ông ấy.” Trịnh Hòa nói, “Xem ông ấy mang quà gì về cho chúng ta đi.”
Evan vừa nghe tới ‘quà’ liền vui: “Được nha, em muốn to vào.”
“Thế để anh lấy cái nhỏ.” Trịnh Hòa rất nhường nhịn.
Evan nghĩ một lúc, lắc đầu: “Em không cần cái to, cái to cho anh, em lấy cái nhỏ.”
Trịnh Hòa cảm thấy cái mặt mũm mĩm của Evan đúng là đáng yêu, tuy đôi khi cậu bé hơi trẻ con, nhưng bản chất là tốt, đó là điều đáng quý: “Evan ngoan quá, để thưởng cho em, hai món quà anh đều không lấy, cho em hết.” Trịnh Hòa trêu.
“Hai người đang nói về quà gì thế?” Bạch tiên sinh xuống xe, nghe được một nửa cuộc đối thoại của hai người.
Hai mắt Evan mở to, cậu bé nhìn thẳng vào tay Bạch Ân — trên tay ông chỉ treo áo khoác của mình, không còn gì nữa cả.
“Quà đâu?” Evan đáng thương hỏi.
Bạch tiên sinh không hiểu: “Quà gì cơ?”
Trịnh Hòa giận, thở phì phì nói: “Xem tin nhắn em gửi ông!”
“Tôi không mang di động.” Lúc này Bạch tiên sinh mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt ông tràn ngập sự bất đắc dĩ, thấy mắt Evan đã hoe hoe, ông chợt nhớ tới hộp bánh ngọt mình mua trên đường, vẫy vẫy tay, “Evan, qua đây lấy quà.”
Mặt Trịnh Hòa viết rõ chữ nghi ngờ: “Ông đừng có lấy bừa laptop hay máy tính cho có đấy nhá.”
“Chẳng nhẽ trong mắt em tôi lại không đáng tin đến thế?” Bạch tiên sinh nhướng nhướng mày.
“Ai bảo ông không xem di động.” Trịnh Hòa nói.
Evan mở hộp bánh ngọt ra, bên trong là những chiếc bánh nhỏ xinh được xếp lại ngăn nắp. Cậu bé đưa qua cho Trịnh Hòa xem: “Có nhiều lắm, chúng ta có thể cùng ăn.”
“Ông mua thật đấy à.” Trịnh Hòa nhìn qua, chọn bánh, “Anh muốn ăn vị socola.”
Evan cũng vui vẻ: “Em muốn ăn bánh kem.”
“Không được ăn bánh kem.” Trịnh Hòa nói, “Cái này, cái này nè, bánh phô mai ăn ngon lắm.”
Evan tội nghiệp nói: “Nhưng em muốn ăn dâu tây ở trên đó.”
“Thế em lấy riêng dâu tây thôi.” Trịnh Hòa đặt dâu tây lên trên bánh phô mai, “Thế này là được rồi.”
Evan thiện lương lại bắt đầu rối rắm: “Nhưng nếu không có dâu tây, bánh kem ngọt lắm, sao ăn được.”
“Không có gì, không có gì.” Trịnh Hòa tùy tiện chỉ, “Bánh kem cho Bạch tiên sinh ăn.”
Bạch tiên sinh: “…”
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Evan và Trịnh Hòa chơi game suốt một buổi chiều, chơi nhiều đến nỗi đầu óc choáng váng. Bạch Nhuận Trạch giận quá quẳng cả hai ra ngoài vườn hoa, hai người còn chưa biết nên làm gì thì cửa sắt mở, một chiếc xe thương vụ màu đen đi vào. Trịnh Hòa kéo Evan chạy tới.Evan hỏi: “Chú Bạch về sao?”“Nhất định là ông ấy.” Trịnh Hòa nói, “Xem ông ấy mang quà gì về cho chúng ta đi.”Evan vừa nghe tới ‘quà’ liền vui: “Được nha, em muốn to vào.”“Thế để anh lấy cái nhỏ.” Trịnh Hòa rất nhường nhịn.Evan nghĩ một lúc, lắc đầu: “Em không cần cái to, cái to cho anh, em lấy cái nhỏ.”Trịnh Hòa cảm thấy cái mặt mũm mĩm của Evan đúng là đáng yêu, tuy đôi khi cậu bé hơi trẻ con, nhưng bản chất là tốt, đó là điều đáng quý: “Evan ngoan quá, để thưởng cho em, hai món quà anh đều không lấy, cho em hết.” Trịnh Hòa trêu.“Hai người đang nói về quà gì thế?” Bạch tiên sinh xuống xe, nghe được một nửa cuộc đối thoại của hai người.Hai mắt Evan mở to, cậu bé nhìn thẳng vào tay Bạch Ân — trên tay ông chỉ treo áo khoác của mình, không còn gì nữa cả.“Quà đâu?” Evan đáng thương hỏi.Bạch tiên sinh không hiểu: “Quà gì cơ?”Trịnh Hòa giận, thở phì phì nói: “Xem tin nhắn em gửi ông!”“Tôi không mang di động.” Lúc này Bạch tiên sinh mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt ông tràn ngập sự bất đắc dĩ, thấy mắt Evan đã hoe hoe, ông chợt nhớ tới hộp bánh ngọt mình mua trên đường, vẫy vẫy tay, “Evan, qua đây lấy quà.”Mặt Trịnh Hòa viết rõ chữ nghi ngờ: “Ông đừng có lấy bừa laptop hay máy tính cho có đấy nhá.”“Chẳng nhẽ trong mắt em tôi lại không đáng tin đến thế?” Bạch tiên sinh nhướng nhướng mày.“Ai bảo ông không xem di động.” Trịnh Hòa nói.Evan mở hộp bánh ngọt ra, bên trong là những chiếc bánh nhỏ xinh được xếp lại ngăn nắp. Cậu bé đưa qua cho Trịnh Hòa xem: “Có nhiều lắm, chúng ta có thể cùng ăn.”“Ông mua thật đấy à.” Trịnh Hòa nhìn qua, chọn bánh, “Anh muốn ăn vị socola.”Evan cũng vui vẻ: “Em muốn ăn bánh kem.”“Không được ăn bánh kem.” Trịnh Hòa nói, “Cái này, cái này nè, bánh phô mai ăn ngon lắm.”Evan tội nghiệp nói: “Nhưng em muốn ăn dâu tây ở trên đó.”“Thế em lấy riêng dâu tây thôi.” Trịnh Hòa đặt dâu tây lên trên bánh phô mai, “Thế này là được rồi.”Evan thiện lương lại bắt đầu rối rắm: “Nhưng nếu không có dâu tây, bánh kem ngọt lắm, sao ăn được.”“Không có gì, không có gì.” Trịnh Hòa tùy tiện chỉ, “Bánh kem cho Bạch tiên sinh ăn.”Bạch tiên sinh: “…”