Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 450
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Những người đồng tính luyến ái đôi khi giống lông ngực, dù vô tình hay cố ý thì họ hay tụ lại thành một nhóm.Ví dụ như hiện giờ, Trịnh Hòa đang đờ đẫn nghe thư ký đạo diễn và vị diễn viên chính hôm qua thảo luận kịch bản rôm rả với cậu đang bàn về quán gay bar nào ở thành phố H có chất lượng cao, rồi trong giới này có những ai là đồng tính.Trịnh Hòa nhẩm tính trong lòng, xung quanh cậu có Kiệt Tử và Trần Minh, Mạt Mạt và KUY, còn có đôi của Thành thiếu, ai ôi nha, mối quan hệ của cậu cằn cỗi vậy mà đã có bốn cặp. Trịnh Hòa gạt lệ, xác suất này đúng là kinh hoàng, chẳng nhẽ giới này có bao nhiêu người là gay thì cậu đều quen cả rồi?Diễn viên chính thấy Trịnh Hòa chăm chú nghe hồi lâu, sờ sờ mũi, nói: “A Hòa, qua tôi nghe anh nói chuyện điện thoại, bạn gái à? Bên nhau bao lâu rồi?”Trịnh Hòa nói: “….Bạn gái?” cậu nhớ rõ là mình đã nói lộ hết rồi mà, cũng gọi ông ấy là ‘Bạch tiên sinh’.“Ơ…chẳng nhẽ anh kết hôn rồi?” Diễn viên chính thấy ngón áp út của Trịnh Hòa đeo nhẫn, liền há hốc miệng làm trò, sau đó cười nói: “Kết hôn sớm cũng tốt, như thế mới chăm chú vào công việc.”“Không, cậu hiểm lầm, ” Trịnh Hòa cười cười, chuyện của cậu và Bạch tiên sinh chỉ cần hỏi là biết, đám cưới của họ được tổ chức long trọng mà, thế nên cũng không giấu: “Tôi quả thật đã kết hôn, nhưng nửa kia của tôi là nam.”“Đệt, anh giấu kỹ thế, ” diễn viên chính nói: “Tôi không ngờ đấy.”Trịnh Hòa cảm thấy mất tự nhiên, cậu và người nọ chưa nói chuyện được mấy câu, hơn nữa cậu cũng đâu cố tình giấu diếm, nhỡ ai khác nghe được, không biết lại nghĩ bậy gì về cậu.Diễn viên đó nói xong, cảm thấy dường như mình lỡ lời liền vội chữa cháy: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, chẳng qua tôi không nhận ra anh cũng là gay như tôi, anh đừng so đo.”“Không có gì, ” Trịnh Hòa nói: “Thực ra tôi cũng không nhận ra cậu cũng là.”Vẻ mặt cậu diễn viên đầy ao ước: “Kết hôn nha….aiz, tôi cũng không biết mình có được kết hôn không nữa, hai người có định nhận con nuôi không?”“Ông ấy có con rồi.” Trịnh Hòa nói: “Nếu cậu gặp được người thích hợp thì cũng kết hôn được chứ sao.”“Đâu có dễ thế, ” cậu diễn viên nói: “Trong giới đồng tính, hẹn hò rồi chia tay là chuyện bình thường, giờ tôi cũng không dám yêu đương nữa, chỉ sợ lại tan nát cõi lòng.”Trịnh Hòa cảm thấy có chút xúc động. Dường như cậu vốn đã xui xẻo, thường xuyên yêu phải những thằng khốn nạn. Nực cười nhất là, bạn trai cũ gần nhất của cậu từng đột nhiên muốn mua nhà với Trịnh Hòa, còn hứa hẹn chỉ cần cậu giao tiền đặt cọc, những khoản tiếp theo hắn sẽ trả, nhà cũng đứng tên Trịnh Hòa. Hắn kéo cậu đi xem nhà. Trịnh Hòa cẩn thân, nhớ kỹ số điện thoại của nhân viên ở tòa chung cư đó, mấy ngày sau cậu gọi điện tới, thằng khốn kia nhận điện thoại. Con mẹ nó, nó là thằng môi giới nhà.Trịnh Hòa ngộ ra, hắn tưởng cậu là thằng ngu, dụ cậu giao tiền đặt cọc rồi sẽ chia tay. Cậu giận quá xóa sạch mọi đường liên lạc với hắn.“Vậy cậu đừng vội, cứ từ từ tìm.” Trịnh Hòa cười nói: “Tôi và bạn trai cũ chia tay ba năm mới gặp được Bạch tiên sinh, muốn người yêu trung thành với mình, thì trước hết phải biết giữ gìn bản thân.”“Ai, đúng là người thành công trong cuộc sống đã kết hôn nha….” Cậu diễn viên chính chống đầu, đột nhiên nói: “Anh xem có nhắm ai giúp tôi được không?”Trịnh Hòa bật cười: “Tôi đâu biết cậu thích mẫu người thế nào, nếu có gặp được ai tốt thì tôi kể với cậu sau vậy.” Cậu thấy mọi người bắt đầu dọn trại liền đứng dậy nói: “Tôi đi giúp họ.”“Ừm, tôi cũng đi dọn thôi.” Diễn viên chính vẫy vẫy tay với Trịnh Hòa.Ngáo:(1) Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong: chim chết vì cái ăn, người chết vì cái lợi.Có lẽ đây là lần cuối Vinh thiếu xuất hiện. (mong thế)Chương này để lộ BUG thì phải. Hay đoạn trước là mình hiểu lầm? Lúc bên đạo diễn Vương đắc tội với Trịnh Hòa ấy?Hay là tin Trịnh Hòa kết hôn thì ai cũng biết, nhưng không ai biết thân phận thực sự của Bạch tiên sinh? Chỉ tưởng ông là người có chút tiền của? Còn vụ báo chí thì Bạch tiên sinh thừa sức bưng bít không cần giải thích rồi.
Những người đồng tính luyến ái đôi khi giống lông ngực, dù vô tình hay cố ý thì họ hay tụ lại thành một nhóm.
Ví dụ như hiện giờ, Trịnh Hòa đang đờ đẫn nghe thư ký đạo diễn và vị diễn viên chính hôm qua thảo luận kịch bản rôm rả với cậu đang bàn về quán gay bar nào ở thành phố H có chất lượng cao, rồi trong giới này có những ai là đồng tính.
Trịnh Hòa nhẩm tính trong lòng, xung quanh cậu có Kiệt Tử và Trần Minh, Mạt Mạt và KUY, còn có đôi của Thành thiếu, ai ôi nha, mối quan hệ của cậu cằn cỗi vậy mà đã có bốn cặp. Trịnh Hòa gạt lệ, xác suất này đúng là kinh hoàng, chẳng nhẽ giới này có bao nhiêu người là gay thì cậu đều quen cả rồi?
Diễn viên chính thấy Trịnh Hòa chăm chú nghe hồi lâu, sờ sờ mũi, nói: “A Hòa, qua tôi nghe anh nói chuyện điện thoại, bạn gái à? Bên nhau bao lâu rồi?”
Trịnh Hòa nói: “….Bạn gái?” cậu nhớ rõ là mình đã nói lộ hết rồi mà, cũng gọi ông ấy là ‘Bạch tiên sinh’.
“Ơ…chẳng nhẽ anh kết hôn rồi?” Diễn viên chính thấy ngón áp út của Trịnh Hòa đeo nhẫn, liền há hốc miệng làm trò, sau đó cười nói: “Kết hôn sớm cũng tốt, như thế mới chăm chú vào công việc.”
“Không, cậu hiểm lầm, ” Trịnh Hòa cười cười, chuyện của cậu và Bạch tiên sinh chỉ cần hỏi là biết, đám cưới của họ được tổ chức long trọng mà, thế nên cũng không giấu: “Tôi quả thật đã kết hôn, nhưng nửa kia của tôi là nam.”
“Đệt, anh giấu kỹ thế, ” diễn viên chính nói: “Tôi không ngờ đấy.”
Trịnh Hòa cảm thấy mất tự nhiên, cậu và người nọ chưa nói chuyện được mấy câu, hơn nữa cậu cũng đâu cố tình giấu diếm, nhỡ ai khác nghe được, không biết lại nghĩ bậy gì về cậu.
Diễn viên đó nói xong, cảm thấy dường như mình lỡ lời liền vội chữa cháy: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, chẳng qua tôi không nhận ra anh cũng là gay như tôi, anh đừng so đo.”
“Không có gì, ” Trịnh Hòa nói: “Thực ra tôi cũng không nhận ra cậu cũng là.”
Vẻ mặt cậu diễn viên đầy ao ước: “Kết hôn nha….aiz, tôi cũng không biết mình có được kết hôn không nữa, hai người có định nhận con nuôi không?”
“Ông ấy có con rồi.” Trịnh Hòa nói: “Nếu cậu gặp được người thích hợp thì cũng kết hôn được chứ sao.”
“Đâu có dễ thế, ” cậu diễn viên nói: “Trong giới đồng tính, hẹn hò rồi chia tay là chuyện bình thường, giờ tôi cũng không dám yêu đương nữa, chỉ sợ lại tan nát cõi lòng.”
Trịnh Hòa cảm thấy có chút xúc động. Dường như cậu vốn đã xui xẻo, thường xuyên yêu phải những thằng khốn nạn. Nực cười nhất là, bạn trai cũ gần nhất của cậu từng đột nhiên muốn mua nhà với Trịnh Hòa, còn hứa hẹn chỉ cần cậu giao tiền đặt cọc, những khoản tiếp theo hắn sẽ trả, nhà cũng đứng tên Trịnh Hòa. Hắn kéo cậu đi xem nhà. Trịnh Hòa cẩn thân, nhớ kỹ số điện thoại của nhân viên ở tòa chung cư đó, mấy ngày sau cậu gọi điện tới, thằng khốn kia nhận điện thoại. Con mẹ nó, nó là thằng môi giới nhà.
Trịnh Hòa ngộ ra, hắn tưởng cậu là thằng ngu, dụ cậu giao tiền đặt cọc rồi sẽ chia tay. Cậu giận quá xóa sạch mọi đường liên lạc với hắn.
“Vậy cậu đừng vội, cứ từ từ tìm.” Trịnh Hòa cười nói: “Tôi và bạn trai cũ chia tay ba năm mới gặp được Bạch tiên sinh, muốn người yêu trung thành với mình, thì trước hết phải biết giữ gìn bản thân.”
“Ai, đúng là người thành công trong cuộc sống đã kết hôn nha….” Cậu diễn viên chính chống đầu, đột nhiên nói: “Anh xem có nhắm ai giúp tôi được không?”
Trịnh Hòa bật cười: “Tôi đâu biết cậu thích mẫu người thế nào, nếu có gặp được ai tốt thì tôi kể với cậu sau vậy.” Cậu thấy mọi người bắt đầu dọn trại liền đứng dậy nói: “Tôi đi giúp họ.”
“Ừm, tôi cũng đi dọn thôi.” Diễn viên chính vẫy vẫy tay với Trịnh Hòa.
Ngáo:
(1) Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong: chim chết vì cái ăn, người chết vì cái lợi.
Có lẽ đây là lần cuối Vinh thiếu xuất hiện. (mong thế)
Chương này để lộ BUG thì phải. Hay đoạn trước là mình hiểu lầm? Lúc bên đạo diễn Vương đắc tội với Trịnh Hòa ấy?
Hay là tin Trịnh Hòa kết hôn thì ai cũng biết, nhưng không ai biết thân phận thực sự của Bạch tiên sinh? Chỉ tưởng ông là người có chút tiền của? Còn vụ báo chí thì Bạch tiên sinh thừa sức bưng bít không cần giải thích rồi.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Những người đồng tính luyến ái đôi khi giống lông ngực, dù vô tình hay cố ý thì họ hay tụ lại thành một nhóm.Ví dụ như hiện giờ, Trịnh Hòa đang đờ đẫn nghe thư ký đạo diễn và vị diễn viên chính hôm qua thảo luận kịch bản rôm rả với cậu đang bàn về quán gay bar nào ở thành phố H có chất lượng cao, rồi trong giới này có những ai là đồng tính.Trịnh Hòa nhẩm tính trong lòng, xung quanh cậu có Kiệt Tử và Trần Minh, Mạt Mạt và KUY, còn có đôi của Thành thiếu, ai ôi nha, mối quan hệ của cậu cằn cỗi vậy mà đã có bốn cặp. Trịnh Hòa gạt lệ, xác suất này đúng là kinh hoàng, chẳng nhẽ giới này có bao nhiêu người là gay thì cậu đều quen cả rồi?Diễn viên chính thấy Trịnh Hòa chăm chú nghe hồi lâu, sờ sờ mũi, nói: “A Hòa, qua tôi nghe anh nói chuyện điện thoại, bạn gái à? Bên nhau bao lâu rồi?”Trịnh Hòa nói: “….Bạn gái?” cậu nhớ rõ là mình đã nói lộ hết rồi mà, cũng gọi ông ấy là ‘Bạch tiên sinh’.“Ơ…chẳng nhẽ anh kết hôn rồi?” Diễn viên chính thấy ngón áp út của Trịnh Hòa đeo nhẫn, liền há hốc miệng làm trò, sau đó cười nói: “Kết hôn sớm cũng tốt, như thế mới chăm chú vào công việc.”“Không, cậu hiểm lầm, ” Trịnh Hòa cười cười, chuyện của cậu và Bạch tiên sinh chỉ cần hỏi là biết, đám cưới của họ được tổ chức long trọng mà, thế nên cũng không giấu: “Tôi quả thật đã kết hôn, nhưng nửa kia của tôi là nam.”“Đệt, anh giấu kỹ thế, ” diễn viên chính nói: “Tôi không ngờ đấy.”Trịnh Hòa cảm thấy mất tự nhiên, cậu và người nọ chưa nói chuyện được mấy câu, hơn nữa cậu cũng đâu cố tình giấu diếm, nhỡ ai khác nghe được, không biết lại nghĩ bậy gì về cậu.Diễn viên đó nói xong, cảm thấy dường như mình lỡ lời liền vội chữa cháy: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, chẳng qua tôi không nhận ra anh cũng là gay như tôi, anh đừng so đo.”“Không có gì, ” Trịnh Hòa nói: “Thực ra tôi cũng không nhận ra cậu cũng là.”Vẻ mặt cậu diễn viên đầy ao ước: “Kết hôn nha….aiz, tôi cũng không biết mình có được kết hôn không nữa, hai người có định nhận con nuôi không?”“Ông ấy có con rồi.” Trịnh Hòa nói: “Nếu cậu gặp được người thích hợp thì cũng kết hôn được chứ sao.”“Đâu có dễ thế, ” cậu diễn viên nói: “Trong giới đồng tính, hẹn hò rồi chia tay là chuyện bình thường, giờ tôi cũng không dám yêu đương nữa, chỉ sợ lại tan nát cõi lòng.”Trịnh Hòa cảm thấy có chút xúc động. Dường như cậu vốn đã xui xẻo, thường xuyên yêu phải những thằng khốn nạn. Nực cười nhất là, bạn trai cũ gần nhất của cậu từng đột nhiên muốn mua nhà với Trịnh Hòa, còn hứa hẹn chỉ cần cậu giao tiền đặt cọc, những khoản tiếp theo hắn sẽ trả, nhà cũng đứng tên Trịnh Hòa. Hắn kéo cậu đi xem nhà. Trịnh Hòa cẩn thân, nhớ kỹ số điện thoại của nhân viên ở tòa chung cư đó, mấy ngày sau cậu gọi điện tới, thằng khốn kia nhận điện thoại. Con mẹ nó, nó là thằng môi giới nhà.Trịnh Hòa ngộ ra, hắn tưởng cậu là thằng ngu, dụ cậu giao tiền đặt cọc rồi sẽ chia tay. Cậu giận quá xóa sạch mọi đường liên lạc với hắn.“Vậy cậu đừng vội, cứ từ từ tìm.” Trịnh Hòa cười nói: “Tôi và bạn trai cũ chia tay ba năm mới gặp được Bạch tiên sinh, muốn người yêu trung thành với mình, thì trước hết phải biết giữ gìn bản thân.”“Ai, đúng là người thành công trong cuộc sống đã kết hôn nha….” Cậu diễn viên chính chống đầu, đột nhiên nói: “Anh xem có nhắm ai giúp tôi được không?”Trịnh Hòa bật cười: “Tôi đâu biết cậu thích mẫu người thế nào, nếu có gặp được ai tốt thì tôi kể với cậu sau vậy.” Cậu thấy mọi người bắt đầu dọn trại liền đứng dậy nói: “Tôi đi giúp họ.”“Ừm, tôi cũng đi dọn thôi.” Diễn viên chính vẫy vẫy tay với Trịnh Hòa.Ngáo:(1) Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong: chim chết vì cái ăn, người chết vì cái lợi.Có lẽ đây là lần cuối Vinh thiếu xuất hiện. (mong thế)Chương này để lộ BUG thì phải. Hay đoạn trước là mình hiểu lầm? Lúc bên đạo diễn Vương đắc tội với Trịnh Hòa ấy?Hay là tin Trịnh Hòa kết hôn thì ai cũng biết, nhưng không ai biết thân phận thực sự của Bạch tiên sinh? Chỉ tưởng ông là người có chút tiền của? Còn vụ báo chí thì Bạch tiên sinh thừa sức bưng bít không cần giải thích rồi.