Tác giả:

Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…

Chương 456

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… “Bạch….” Giờ Trịnh Hòa không chỉ nhũn chân, mà nửa người dưới của cậu chẳng cảm thấy gì nữa rồi, cậu bổ nhào vào lòng ông: “Bạch tiên sinh!”Bạch Ân vừa xuống thang, mới đứng vững thì bị người ôm chầm lấy, ông kinh ngạc nhìn Trịnh Hòa máu me đầy người, hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”Mừng rỡ qua đi, Trịnh Hòa xấu hổ giật giật quần áo: “Em đang quay phim mà, lúc nãy dính vào.” Sau đó cậu bồn chồn liếc qua bộ âu phục của Bạch tiên sinh, không biết có bị dính vào không. May mà người cậu khô nên bộ đồ của ông vẫn sạch sẽ.Bạch tiên sinh chỉ nghe được Trịnh Hòa nói: “…..”. Ông day day lỗ tai: “Tôi không nghe rõ em nói gì, đợi lát nữa nói lại đi.”“A.” Trịnh Hòa không biết lấy từ đâu ra một cái kẹo cao su, nhét vào miệng Bạch tiên sinh: “Nhai cái này sẽ thấy đỡ ù.”Đạo diễn Vi đi tới, nhìn cái máy bay đang lơ lửng trên hầm, lại nhìn Bạch tiên sinh, vẻ mặt ông hiện lên đủ thứ cảm xúc phức tạp. Tình trạng của Tang Bắc đỡ hơn Bạch tiên sinh, bởi từ đầu đến cuối, anh vẫn đeo tai nghe. Anh qua bắt tay với đạo diễn Vi: “Chào ngài, đạo diễn Vi, chúng ta từng gặp nhau vài lần rồi.”Đạo diễn Vi xấu hổ bắt tay cùng Tang Bắc, ông thầm nghĩ, cảnh quay của Trịnh Hòa xem như thành công đi, để cậu thu dọn đồ về thành phố H.

“Bạch….” Giờ Trịnh Hòa không chỉ nhũn chân, mà nửa người dưới của cậu chẳng cảm thấy gì nữa rồi, cậu bổ nhào vào lòng ông: “Bạch tiên sinh!”

Bạch Ân vừa xuống thang, mới đứng vững thì bị người ôm chầm lấy, ông kinh ngạc nhìn Trịnh Hòa máu me đầy người, hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”

Mừng rỡ qua đi, Trịnh Hòa xấu hổ giật giật quần áo: “Em đang quay phim mà, lúc nãy dính vào.” Sau đó cậu bồn chồn liếc qua bộ âu phục của Bạch tiên sinh, không biết có bị dính vào không. May mà người cậu khô nên bộ đồ của ông vẫn sạch sẽ.

Bạch tiên sinh chỉ nghe được Trịnh Hòa nói: “…..”. Ông day day lỗ tai: “Tôi không nghe rõ em nói gì, đợi lát nữa nói lại đi.”

“A.” Trịnh Hòa không biết lấy từ đâu ra một cái kẹo cao su, nhét vào miệng Bạch tiên sinh: “Nhai cái này sẽ thấy đỡ ù.”

Đạo diễn Vi đi tới, nhìn cái máy bay đang lơ lửng trên hầm, lại nhìn Bạch tiên sinh, vẻ mặt ông hiện lên đủ thứ cảm xúc phức tạp. Tình trạng của Tang Bắc đỡ hơn Bạch tiên sinh, bởi từ đầu đến cuối, anh vẫn đeo tai nghe. Anh qua bắt tay với đạo diễn Vi: “Chào ngài, đạo diễn Vi, chúng ta từng gặp nhau vài lần rồi.”

Đạo diễn Vi xấu hổ bắt tay cùng Tang Bắc, ông thầm nghĩ, cảnh quay của Trịnh Hòa xem như thành công đi, để cậu thu dọn đồ về thành phố H.

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… “Bạch….” Giờ Trịnh Hòa không chỉ nhũn chân, mà nửa người dưới của cậu chẳng cảm thấy gì nữa rồi, cậu bổ nhào vào lòng ông: “Bạch tiên sinh!”Bạch Ân vừa xuống thang, mới đứng vững thì bị người ôm chầm lấy, ông kinh ngạc nhìn Trịnh Hòa máu me đầy người, hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”Mừng rỡ qua đi, Trịnh Hòa xấu hổ giật giật quần áo: “Em đang quay phim mà, lúc nãy dính vào.” Sau đó cậu bồn chồn liếc qua bộ âu phục của Bạch tiên sinh, không biết có bị dính vào không. May mà người cậu khô nên bộ đồ của ông vẫn sạch sẽ.Bạch tiên sinh chỉ nghe được Trịnh Hòa nói: “…..”. Ông day day lỗ tai: “Tôi không nghe rõ em nói gì, đợi lát nữa nói lại đi.”“A.” Trịnh Hòa không biết lấy từ đâu ra một cái kẹo cao su, nhét vào miệng Bạch tiên sinh: “Nhai cái này sẽ thấy đỡ ù.”Đạo diễn Vi đi tới, nhìn cái máy bay đang lơ lửng trên hầm, lại nhìn Bạch tiên sinh, vẻ mặt ông hiện lên đủ thứ cảm xúc phức tạp. Tình trạng của Tang Bắc đỡ hơn Bạch tiên sinh, bởi từ đầu đến cuối, anh vẫn đeo tai nghe. Anh qua bắt tay với đạo diễn Vi: “Chào ngài, đạo diễn Vi, chúng ta từng gặp nhau vài lần rồi.”Đạo diễn Vi xấu hổ bắt tay cùng Tang Bắc, ông thầm nghĩ, cảnh quay của Trịnh Hòa xem như thành công đi, để cậu thu dọn đồ về thành phố H.

Chương 456