Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 462
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Đã lâu rồi Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa không ăn ngoài, chủ yếu vì cả hai đều thích ru rú ở nhà, tủ lạnh cái gì cũng có, Trịnh Hòa toàn nấu một lần, ăn cả ngày.Vốn là theo cái tính của Trịnh Hòa, vừa ngủ dậy là không muốn ra ngoài, nhưng cậu mường tượng nhận ra Bạch tiên sinh dường như có chút không giống bình thường, Trịnh Hòa tới phòng thay đồ, hôm nay cậu không chọn thường phục mà lựa một bộ âu phục đen.“Sao hôm nay em mặc bộ này?” Bạch tiên sinh mở cửa đi tới.Bạch tiên sinh vốn rất chú trọng riêng tư, nhưng sau bao lần đang tắm thì bị Trịnh Hòa mở cửa xông vào để: rửa mặt, đánh răng, lau sàn rồi tiện thể tắm cho ba con chó, thì cái thói chú trọng riêng tư của ông đã bị ăn mất sạch.“Không đẹp sao?” Trịnh Hòa làm một động tác rất tự kỷ trước mặt Bạch tiên sinh.“Đẹp lắm.” Bạch tiên sinh nhẹ nhàng mỉm cười, đi tới hôn khóe miệng Trịnh Hòa: “Em muốn ăn gì?”“Gì cũng được, em không muốn ăn.” Dạo này thời tiết nóng nực, Trịnh Hòa không được ngon miệng, cậu làm hai bình nước mơ to uỳnh để trong tủ lạnh, chỉ sợ lúc uống lại hết.“Sushi?” Bạch tiên sinh thấy món này tương đối thích hợp để ăn vào mùa hè.Trịnh Hòa lắc đầu: “Của Nhật Bản, phải ủng hộ hàng trong nước chứ.”“Món Quảng Đông?” Bạch tiên sinh hỏi.“Không muốn ăn.” Trịnh Hòa đáp.“Cứ đi rồi bàn sau.” Bạch tiên sinh nói: “Trên đường thấy có gì muốn ăn thì nói với tôi.”Trịnh Hòa cũng tự thấy mình lề mề, cậu cười ngại ngùng, theo ông xuống lầu.
Đã lâu rồi Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa không ăn ngoài, chủ yếu vì cả hai đều thích ru rú ở nhà, tủ lạnh cái gì cũng có, Trịnh Hòa toàn nấu một lần, ăn cả ngày.
Vốn là theo cái tính của Trịnh Hòa, vừa ngủ dậy là không muốn ra ngoài, nhưng cậu mường tượng nhận ra Bạch tiên sinh dường như có chút không giống bình thường, Trịnh Hòa tới phòng thay đồ, hôm nay cậu không chọn thường phục mà lựa một bộ âu phục đen.
“Sao hôm nay em mặc bộ này?” Bạch tiên sinh mở cửa đi tới.
Bạch tiên sinh vốn rất chú trọng riêng tư, nhưng sau bao lần đang tắm thì bị Trịnh Hòa mở cửa xông vào để: rửa mặt, đánh răng, lau sàn rồi tiện thể tắm cho ba con chó, thì cái thói chú trọng riêng tư của ông đã bị ăn mất sạch.
“Không đẹp sao?” Trịnh Hòa làm một động tác rất tự kỷ trước mặt Bạch tiên sinh.
“Đẹp lắm.” Bạch tiên sinh nhẹ nhàng mỉm cười, đi tới hôn khóe miệng Trịnh Hòa: “Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, em không muốn ăn.” Dạo này thời tiết nóng nực, Trịnh Hòa không được ngon miệng, cậu làm hai bình nước mơ to uỳnh để trong tủ lạnh, chỉ sợ lúc uống lại hết.
“Sushi?” Bạch tiên sinh thấy món này tương đối thích hợp để ăn vào mùa hè.
Trịnh Hòa lắc đầu: “Của Nhật Bản, phải ủng hộ hàng trong nước chứ.”
“Món Quảng Đông?” Bạch tiên sinh hỏi.
“Không muốn ăn.” Trịnh Hòa đáp.
“Cứ đi rồi bàn sau.” Bạch tiên sinh nói: “Trên đường thấy có gì muốn ăn thì nói với tôi.”
Trịnh Hòa cũng tự thấy mình lề mề, cậu cười ngại ngùng, theo ông xuống lầu.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Đã lâu rồi Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa không ăn ngoài, chủ yếu vì cả hai đều thích ru rú ở nhà, tủ lạnh cái gì cũng có, Trịnh Hòa toàn nấu một lần, ăn cả ngày.Vốn là theo cái tính của Trịnh Hòa, vừa ngủ dậy là không muốn ra ngoài, nhưng cậu mường tượng nhận ra Bạch tiên sinh dường như có chút không giống bình thường, Trịnh Hòa tới phòng thay đồ, hôm nay cậu không chọn thường phục mà lựa một bộ âu phục đen.“Sao hôm nay em mặc bộ này?” Bạch tiên sinh mở cửa đi tới.Bạch tiên sinh vốn rất chú trọng riêng tư, nhưng sau bao lần đang tắm thì bị Trịnh Hòa mở cửa xông vào để: rửa mặt, đánh răng, lau sàn rồi tiện thể tắm cho ba con chó, thì cái thói chú trọng riêng tư của ông đã bị ăn mất sạch.“Không đẹp sao?” Trịnh Hòa làm một động tác rất tự kỷ trước mặt Bạch tiên sinh.“Đẹp lắm.” Bạch tiên sinh nhẹ nhàng mỉm cười, đi tới hôn khóe miệng Trịnh Hòa: “Em muốn ăn gì?”“Gì cũng được, em không muốn ăn.” Dạo này thời tiết nóng nực, Trịnh Hòa không được ngon miệng, cậu làm hai bình nước mơ to uỳnh để trong tủ lạnh, chỉ sợ lúc uống lại hết.“Sushi?” Bạch tiên sinh thấy món này tương đối thích hợp để ăn vào mùa hè.Trịnh Hòa lắc đầu: “Của Nhật Bản, phải ủng hộ hàng trong nước chứ.”“Món Quảng Đông?” Bạch tiên sinh hỏi.“Không muốn ăn.” Trịnh Hòa đáp.“Cứ đi rồi bàn sau.” Bạch tiên sinh nói: “Trên đường thấy có gì muốn ăn thì nói với tôi.”Trịnh Hòa cũng tự thấy mình lề mề, cậu cười ngại ngùng, theo ông xuống lầu.