Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 60: Giả vờ thân mật vẫn rất thân mật (2)

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… "Khụ, cái, người ngoài nghĩ ta là Vân Tri Hiểu a."Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Coi như đây là nhũ danh của cô, chỉ có người thân mới gọi như thế."". . . . . ." Hôm nay phù vân có chút nhiều. . . . . .Đóa Đóa cố hết sức bình tĩnh, "Được, ta đây đi về ngủ trước."Hoàng Phủ Dật đứng lên, "Cùng nhau trở về."". . . . . ." Ô ô, thế này bảo nàng bình tĩnh thế nào hả. . . . . .Đóa Đóa nghĩ muốn rút tay mình về, "Hắc hắc, bây giờ không có ai, không cần diễn trò."Hoàng Phủ Dật vẫn cười nhạt, nhìn thì cảm thấy quang minh lỗi lạc, không có gì đáng nghi, "Trước kia chưa từng cầm tay người khác, muốn luyện tập một chút."". . . . . . Cái, ta nghĩ ngươi không cần luyện tập."Ô ô, hắn tuyệt đối thuộc loại tự học thành tài, còn luyện nữa là có thể vì nước giành vinh quang rồi!Hoàng Phủ Dật thập phần khiêm tốn cười, "Đáng luyện tập còn có rất nhiều."". . . . . ." Nhan Đóa Đóa sợ đến cả kinh, cứng rắn rút tay ra, bỏ chạy, "Ta. . . . . . A!"Thì ra đã đến cửa tẩm điện, nàng thiếu chút nữa đã trực tiếp đụng vào cửa, may mắn Hoàng Phủ Dật kéo nàng lại, mới không đụng đầu vào.Chỉ là. . . . . . Người nàng đã trong lòng Hoàng Phủ Dật.Hoàng Phủ Dật cười cúi đầu nhìn nàng, "Tạ Nhan tiểu thư phối hợp, ta đang muốn luyện tập cái này."". . . . . ." Ô ô, đập đầu khóc lớn. . . . . .Nhan Đóa Đóa trong lòng dùng tư thế nước mắt chạy vội một vòng, sau đó nhìn hắn, "Luyện tập đủ rồi chứ. . . . . ."Ô ô, tha nàng thuần khiết lại yếu ớt lại dễ dàng hiểu sai mà ch1u ý chút đi! Đừng cho nàng nhiều đóa phù vân như thế!Hoàng Phủ Dật mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Người khác cũng ôm như thế? Sao cảm giác không đúng lắm?""Cái. . . . . . Không bằng ngươi ngày mai tìm người đi nghiên cứu nghiên cứu, kỳ thật ta cũng không hiểu lắm.""Vậy vừa lúc chúng ta cùng nhau thảo luận một chút," Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Bằng không ta sợ ta cái gì cũng không hiểu, khiến cô cười."". . . . . ." Ô ô, sao nói thế nào cũng không đúng?Nhan Đóa Đóa thập phần hâm mộ nhìn Hoàng Phủ Dật, người ta sao lại quân tử như thế chứ, người ta sao lại bình tĩnh như thế chứ. . . . . .Ô ô, nàng muốn đi góc nhà sám hối, nàng có tội!

"Khụ, cái, người ngoài nghĩ ta là Vân Tri Hiểu a."

Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Coi như đây là nhũ danh của cô, chỉ có người thân mới gọi như thế."

". . . . . ." Hôm nay phù vân có chút nhiều. . . . . .

Đóa Đóa cố hết sức bình tĩnh, "Được, ta đây đi về ngủ trước."

Hoàng Phủ Dật đứng lên, "Cùng nhau trở về."

". . . . . ." Ô ô, thế này bảo nàng bình tĩnh thế nào hả. . . . . .

Đóa Đóa nghĩ muốn rút tay mình về, "Hắc hắc, bây giờ không có ai, không cần diễn trò."

Hoàng Phủ Dật vẫn cười nhạt, nhìn thì cảm thấy quang minh lỗi lạc, không có gì đáng nghi, "Trước kia chưa từng cầm tay người khác, muốn luyện tập một chút."

". . . . . . Cái, ta nghĩ ngươi không cần luyện tập."

Ô ô, hắn tuyệt đối thuộc loại tự học thành tài, còn luyện nữa là có thể vì nước giành vinh quang rồi!

Hoàng Phủ Dật thập phần khiêm tốn cười, "Đáng luyện tập còn có rất nhiều."

". . . . . ." Nhan Đóa Đóa sợ đến cả kinh, cứng rắn rút tay ra, bỏ chạy, "Ta. . . . . . A!"

Thì ra đã đến cửa tẩm điện, nàng thiếu chút nữa đã trực tiếp đụng vào cửa, may mắn Hoàng Phủ Dật kéo nàng lại, mới không đụng đầu vào.

Chỉ là. . . . . . Người nàng đã trong lòng Hoàng Phủ Dật.

Hoàng Phủ Dật cười cúi đầu nhìn nàng, "Tạ Nhan tiểu thư phối hợp, ta đang muốn luyện tập cái này."

". . . . . ." Ô ô, đập đầu khóc lớn. . . . . .

Nhan Đóa Đóa trong lòng dùng tư thế nước mắt chạy vội một vòng, sau đó nhìn hắn, "Luyện tập đủ rồi chứ. . . . . ."

Ô ô, tha nàng thuần khiết lại yếu ớt lại dễ dàng hiểu sai mà ch1u ý chút đi! Đừng cho nàng nhiều đóa phù vân như thế!

Hoàng Phủ Dật mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Người khác cũng ôm như thế? Sao cảm giác không đúng lắm?"

"Cái. . . . . . Không bằng ngươi ngày mai tìm người đi nghiên cứu nghiên cứu, kỳ thật ta cũng không hiểu lắm."

"Vậy vừa lúc chúng ta cùng nhau thảo luận một chút," Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Bằng không ta sợ ta cái gì cũng không hiểu, khiến cô cười."

". . . . . ." Ô ô, sao nói thế nào cũng không đúng?

Nhan Đóa Đóa thập phần hâm mộ nhìn Hoàng Phủ Dật, người ta sao lại quân tử như thế chứ, người ta sao lại bình tĩnh như thế chứ. . . . . .

Ô ô, nàng muốn đi góc nhà sám hối, nàng có tội!

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… "Khụ, cái, người ngoài nghĩ ta là Vân Tri Hiểu a."Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Coi như đây là nhũ danh của cô, chỉ có người thân mới gọi như thế."". . . . . ." Hôm nay phù vân có chút nhiều. . . . . .Đóa Đóa cố hết sức bình tĩnh, "Được, ta đây đi về ngủ trước."Hoàng Phủ Dật đứng lên, "Cùng nhau trở về."". . . . . ." Ô ô, thế này bảo nàng bình tĩnh thế nào hả. . . . . .Đóa Đóa nghĩ muốn rút tay mình về, "Hắc hắc, bây giờ không có ai, không cần diễn trò."Hoàng Phủ Dật vẫn cười nhạt, nhìn thì cảm thấy quang minh lỗi lạc, không có gì đáng nghi, "Trước kia chưa từng cầm tay người khác, muốn luyện tập một chút."". . . . . . Cái, ta nghĩ ngươi không cần luyện tập."Ô ô, hắn tuyệt đối thuộc loại tự học thành tài, còn luyện nữa là có thể vì nước giành vinh quang rồi!Hoàng Phủ Dật thập phần khiêm tốn cười, "Đáng luyện tập còn có rất nhiều."". . . . . ." Nhan Đóa Đóa sợ đến cả kinh, cứng rắn rút tay ra, bỏ chạy, "Ta. . . . . . A!"Thì ra đã đến cửa tẩm điện, nàng thiếu chút nữa đã trực tiếp đụng vào cửa, may mắn Hoàng Phủ Dật kéo nàng lại, mới không đụng đầu vào.Chỉ là. . . . . . Người nàng đã trong lòng Hoàng Phủ Dật.Hoàng Phủ Dật cười cúi đầu nhìn nàng, "Tạ Nhan tiểu thư phối hợp, ta đang muốn luyện tập cái này."". . . . . ." Ô ô, đập đầu khóc lớn. . . . . .Nhan Đóa Đóa trong lòng dùng tư thế nước mắt chạy vội một vòng, sau đó nhìn hắn, "Luyện tập đủ rồi chứ. . . . . ."Ô ô, tha nàng thuần khiết lại yếu ớt lại dễ dàng hiểu sai mà ch1u ý chút đi! Đừng cho nàng nhiều đóa phù vân như thế!Hoàng Phủ Dật mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Người khác cũng ôm như thế? Sao cảm giác không đúng lắm?""Cái. . . . . . Không bằng ngươi ngày mai tìm người đi nghiên cứu nghiên cứu, kỳ thật ta cũng không hiểu lắm.""Vậy vừa lúc chúng ta cùng nhau thảo luận một chút," Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Bằng không ta sợ ta cái gì cũng không hiểu, khiến cô cười."". . . . . ." Ô ô, sao nói thế nào cũng không đúng?Nhan Đóa Đóa thập phần hâm mộ nhìn Hoàng Phủ Dật, người ta sao lại quân tử như thế chứ, người ta sao lại bình tĩnh như thế chứ. . . . . .Ô ô, nàng muốn đi góc nhà sám hối, nàng có tội!

Chương 60: Giả vờ thân mật vẫn rất thân mật (2)