Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 70: Thực "xưng bá" hoàng cung (1)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Loay hoay một ngày đã sớm mệt mỏi, nhưng Đóa Đóa vẫn không quên đại kế mỹ dung của mình đâu.Tháo cái khăn đen che mặt xuống, nàng hài lòng nhìn ngũ quan của mình, thì ra thật sự là mỹ nữ a. . . . . .Không ngờ Vân Tri Hiểu lại có thể ăn tới mặt như vậy, thật sự là rất khoa trương .Bất quá nàng đối với da mặt mình vẫn không đặc biệt hài lòng, điều dưỡng tiếp!Nàng vừa gặp Bạch Tử Dạ thì cảm thấy chấn kinh vô cùng, không tin trên thế giới này lại có mĩ nhân như thế, hiện nhìn lại, nàng cũng không tệ hơn Bạch Tử Dạ đâu.Hắc hắc hắc, cổ đại quả nhiên là mỹ nhân nhiều hơn! Đắp mặt nạ lên mặt, nàng lại đi làm màng dưỡng tóc, sau khi lau mái tóc dày thật khô, dùng khăn vải bao tóc, yên tâm đi ngủ.Nàng đang ngũ không lâu, Hoàng Phủ Dật đến, buồn cười nhìn mặt nạ trên mặt nàng.Tới gần, còn có mùi ô mai, khiến hắn muốn cắn một ngụm.“Ngủ ngon, Đóa Đóa.” Nhẹ nhàn ấn vào môi nàng một nụ hôn, lại nhìn nàng một hồi, Hoàng Phủ Dật phi thân rời khỏi.————Đóa Đóa ở đông cung như vậy, nhưng nàng luôn che mặt, nói gì cũng không chịu dỡ xuống, khiến một đám người muốn xem kinh thành đệ nhất mỹ nhân gấp đến độ quả muốn nạo tường.Nàng ban ngày che mặt, buổi tối đi ngủ chắc phải tháo cái khăn đen xuống chứ?Thế là ngày thứ hai sau đại hôn, một đám người lòng hiếu kỳ lớn tụ cùng một chỗ tới gần tiểu các lâu Đóa Đóa ở.Hoàng Phủ Dật sớm nghe thấy động tĩnh, nhưng hắn nhìn ra ngoài, phát hiện trong đám kia người có tâm phúc của mình, cũng không để ý.Đóa Đóa kỳ thật không ở trong phòng, vừa mới đi vệ sinh trở về, nàng liền nhìn thấy một đoàn cung nữ rất giam lén lút tới gần phòng nàng .“Các ngươi làm gì thế?” Nàng ngủ mơ mơ màng màng, cho nên phản ứng có chút chậm hỏi.Nghe tiếng, mọi người đều quay đầu, thấy đối diện một thân áo trắng, đầu đội vải trắng, sắc mặt xanh mét . . . . . . .“A ——” tất cả mọi người phát ra tiếng thét chói tai kinh khủng, chạy ra ngoài, kẻ nhát gan đã sớm sợ đến chân nhuyễn, dùng cả tay chân để bò ra ngoài.“. . . . . .” Nhan Đóa Đóa bị nhiều người như thế cùng nhau phát ra kinh kêu biến thành choáng váng.“Thế nào a. . . . . . Ngày mai lại hỏi vậy.”Nàng ngáp một cái, cũng không ngó ngàng tới bọn họ, đi thẳng về phòng mình.
Loay hoay một ngày đã sớm mệt mỏi, nhưng Đóa Đóa vẫn không quên đại kế mỹ dung của mình đâu.
Tháo cái khăn đen che mặt xuống, nàng hài lòng nhìn ngũ quan của mình, thì ra thật sự là mỹ nữ a. . . . . .
Không ngờ Vân Tri Hiểu lại có thể ăn tới mặt như vậy, thật sự là rất khoa trương .
Bất quá nàng đối với da mặt mình vẫn không đặc biệt hài lòng, điều dưỡng tiếp!
Nàng vừa gặp Bạch Tử Dạ thì cảm thấy chấn kinh vô cùng, không tin trên thế giới này lại có mĩ nhân như thế, hiện nhìn lại, nàng cũng không tệ hơn Bạch Tử Dạ đâu.
Hắc hắc hắc, cổ đại quả nhiên là mỹ nhân nhiều hơn! Đắp mặt nạ lên mặt, nàng lại đi làm màng dưỡng tóc, sau khi lau mái tóc dày thật khô, dùng khăn vải bao tóc, yên tâm đi ngủ.
Nàng đang ngũ không lâu, Hoàng Phủ Dật đến, buồn cười nhìn mặt nạ trên mặt nàng.
Tới gần, còn có mùi ô mai, khiến hắn muốn cắn một ngụm.
“Ngủ ngon, Đóa Đóa.” Nhẹ nhàn ấn vào môi nàng một nụ hôn, lại nhìn nàng một hồi, Hoàng Phủ Dật phi thân rời khỏi.
————
Đóa Đóa ở đông cung như vậy, nhưng nàng luôn che mặt, nói gì cũng không chịu dỡ xuống, khiến một đám người muốn xem kinh thành đệ nhất mỹ nhân gấp đến độ quả muốn nạo tường.
Nàng ban ngày che mặt, buổi tối đi ngủ chắc phải tháo cái khăn đen xuống chứ?
Thế là ngày thứ hai sau đại hôn, một đám người lòng hiếu kỳ lớn tụ cùng một chỗ tới gần tiểu các lâu Đóa Đóa ở.
Hoàng Phủ Dật sớm nghe thấy động tĩnh, nhưng hắn nhìn ra ngoài, phát hiện trong đám kia người có tâm phúc của mình, cũng không để ý.
Đóa Đóa kỳ thật không ở trong phòng, vừa mới đi vệ sinh trở về, nàng liền nhìn thấy một đoàn cung nữ rất giam lén lút tới gần phòng nàng .
“Các ngươi làm gì thế?” Nàng ngủ mơ mơ màng màng, cho nên phản ứng có chút chậm hỏi.
Nghe tiếng, mọi người đều quay đầu, thấy đối diện một thân áo trắng, đầu đội vải trắng, sắc mặt xanh mét . . . . . . .
“A ——” tất cả mọi người phát ra tiếng thét chói tai kinh khủng, chạy ra ngoài, kẻ nhát gan đã sớm sợ đến chân nhuyễn, dùng cả tay chân để bò ra ngoài.
“. . . . . .” Nhan Đóa Đóa bị nhiều người như thế cùng nhau phát ra kinh kêu biến thành choáng váng.
“Thế nào a. . . . . . Ngày mai lại hỏi vậy.”
Nàng ngáp một cái, cũng không ngó ngàng tới bọn họ, đi thẳng về phòng mình.
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Loay hoay một ngày đã sớm mệt mỏi, nhưng Đóa Đóa vẫn không quên đại kế mỹ dung của mình đâu.Tháo cái khăn đen che mặt xuống, nàng hài lòng nhìn ngũ quan của mình, thì ra thật sự là mỹ nữ a. . . . . .Không ngờ Vân Tri Hiểu lại có thể ăn tới mặt như vậy, thật sự là rất khoa trương .Bất quá nàng đối với da mặt mình vẫn không đặc biệt hài lòng, điều dưỡng tiếp!Nàng vừa gặp Bạch Tử Dạ thì cảm thấy chấn kinh vô cùng, không tin trên thế giới này lại có mĩ nhân như thế, hiện nhìn lại, nàng cũng không tệ hơn Bạch Tử Dạ đâu.Hắc hắc hắc, cổ đại quả nhiên là mỹ nhân nhiều hơn! Đắp mặt nạ lên mặt, nàng lại đi làm màng dưỡng tóc, sau khi lau mái tóc dày thật khô, dùng khăn vải bao tóc, yên tâm đi ngủ.Nàng đang ngũ không lâu, Hoàng Phủ Dật đến, buồn cười nhìn mặt nạ trên mặt nàng.Tới gần, còn có mùi ô mai, khiến hắn muốn cắn một ngụm.“Ngủ ngon, Đóa Đóa.” Nhẹ nhàn ấn vào môi nàng một nụ hôn, lại nhìn nàng một hồi, Hoàng Phủ Dật phi thân rời khỏi.————Đóa Đóa ở đông cung như vậy, nhưng nàng luôn che mặt, nói gì cũng không chịu dỡ xuống, khiến một đám người muốn xem kinh thành đệ nhất mỹ nhân gấp đến độ quả muốn nạo tường.Nàng ban ngày che mặt, buổi tối đi ngủ chắc phải tháo cái khăn đen xuống chứ?Thế là ngày thứ hai sau đại hôn, một đám người lòng hiếu kỳ lớn tụ cùng một chỗ tới gần tiểu các lâu Đóa Đóa ở.Hoàng Phủ Dật sớm nghe thấy động tĩnh, nhưng hắn nhìn ra ngoài, phát hiện trong đám kia người có tâm phúc của mình, cũng không để ý.Đóa Đóa kỳ thật không ở trong phòng, vừa mới đi vệ sinh trở về, nàng liền nhìn thấy một đoàn cung nữ rất giam lén lút tới gần phòng nàng .“Các ngươi làm gì thế?” Nàng ngủ mơ mơ màng màng, cho nên phản ứng có chút chậm hỏi.Nghe tiếng, mọi người đều quay đầu, thấy đối diện một thân áo trắng, đầu đội vải trắng, sắc mặt xanh mét . . . . . . .“A ——” tất cả mọi người phát ra tiếng thét chói tai kinh khủng, chạy ra ngoài, kẻ nhát gan đã sớm sợ đến chân nhuyễn, dùng cả tay chân để bò ra ngoài.“. . . . . .” Nhan Đóa Đóa bị nhiều người như thế cùng nhau phát ra kinh kêu biến thành choáng váng.“Thế nào a. . . . . . Ngày mai lại hỏi vậy.”Nàng ngáp một cái, cũng không ngó ngàng tới bọn họ, đi thẳng về phòng mình.