Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 107: Ngọt ngào thổ lộ (2)

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Có lẽ do liên quan tới chất liệu gỗ, tiếng này quả thật rất biến ảo, cùng với tiếng bình thường không quá giống."Hoàng cung to như thế, sao ngươi lại nghe thấy?"Hoàng Phủ Dật cười cười, "Đồ ngốc, ta biết võ công."Chỉ cần lưu ý, đương nhiên có thể nghe thấy tiếng tinh tang độc đáo này."Vậy cũng không thể tiếng động bao xa đều nghe được chứ.""Ta sẽ không ở quá xa nàng," Hắn rất dịu dàng dắt tay nàng, "Bằng không sao bảo vệ được nàng?"Trong lòng có cảm giác ấm áp, Nhan Đóa Đóa đỏ mặt nở nụ cười.Hoàng Phủ Dật nhịn không được cúi đầu hôn nàng, sau đó nghiêm mặt, "Ta muốn phạt nàng."". . . . . ." Ô ô, trở mặt thật nhanh."Vì sao phải phạt ta?""Vừa rồi Tứ hoàng tử không mặc áo, sao nàng không nhắm mắt?"". . . . . . Bởi vì không thấy rõ đường."Hoàng Phủ Dật bị đáp án như thế 囧 cười, sau khi thanh thanh cổ họng, cố gắng làm cho mình nghiêm túc chút."Vậy cũng phải phạt.""Ta không có nghiêm túc xem mà. . . . . ."Ô ô, thật oan.Đóa Đóa biện giải, "Đó đều là phù vân, phù vân chân chính.""Thật sao?" Hoàng Phủ Dật nhíu mi.Đóa Đóa không chú ý tới ý cười xấu xa trong mắt hắn, rất chân thành gật đầu, "Đương nhiên là thật.""Ta muốn thử một chút." Hoàng Phủ Dật trịnh trọng nói."Thử thế nào?""Ta cởi áo, xem nàng có thể coi ta là phù vân hay không."Nhan Đóa Đóa bị dọa nhảy dựng, vì lo lắng cho cái mũi nhỏ của mình, nàng vội vàng đè tay hắn đang dường như thật sự muốn c** q**n áo."Khụ, việc này. . . . . . hai ngày nay nhiệt độ giảm xuống, nếu c** q**n áo, rất dễ bị lạnh.""Ta có nội lực, không sợ lạnh."". . . . . . Nhưng cũng phải cẩn thận mới tốt."Nhan Đóa Đóa dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất của mình nói, "Cẩn thận là con thuyền dùng được vạn năm, lời người già nói không phải không có đạo lý."Nhịn cười, Hoàng Phủ Dật cố ý dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng."Đóa Đóa, nàng hình như rất sợ ta cởi áo?""Khụ, này. . . . . ."Nhan Đóa Đóa rất không bình tĩnh nghiêm túc nhìn trời."Ta đêm. . . . . . Khụ, ngày xem này. . . . . . mặt trời! Đúng, ban ngày nhìn mặt trời, phát hiện giờ này không thích hợp để nói chuyện, chúng ta đều im lặng đi."

Có lẽ do liên quan tới chất liệu gỗ, tiếng này quả thật rất biến ảo, cùng với tiếng bình thường không quá giống.

"Hoàng cung to như thế, sao ngươi lại nghe thấy?"

Hoàng Phủ Dật cười cười, "Đồ ngốc, ta biết võ công."

Chỉ cần lưu ý, đương nhiên có thể nghe thấy tiếng tinh tang độc đáo này.

"Vậy cũng không thể tiếng động bao xa đều nghe được chứ."

"Ta sẽ không ở quá xa nàng," Hắn rất dịu dàng dắt tay nàng, "Bằng không sao bảo vệ được nàng?"

Trong lòng có cảm giác ấm áp, Nhan Đóa Đóa đỏ mặt nở nụ cười.

Hoàng Phủ Dật nhịn không được cúi đầu hôn nàng, sau đó nghiêm mặt, "Ta muốn phạt nàng."

". . . . . ." Ô ô, trở mặt thật nhanh.

"Vì sao phải phạt ta?"

"Vừa rồi Tứ hoàng tử không mặc áo, sao nàng không nhắm mắt?"

". . . . . . Bởi vì không thấy rõ đường."

Hoàng Phủ Dật bị đáp án như thế 囧 cười, sau khi thanh thanh cổ họng, cố gắng làm cho mình nghiêm túc chút.

"Vậy cũng phải phạt."

"Ta không có nghiêm túc xem mà. . . . . ."

Ô ô, thật oan.

Đóa Đóa biện giải, "Đó đều là phù vân, phù vân chân chính."

"Thật sao?" Hoàng Phủ Dật nhíu mi.

Đóa Đóa không chú ý tới ý cười xấu xa trong mắt hắn, rất chân thành gật đầu, "Đương nhiên là thật."

"Ta muốn thử một chút." Hoàng Phủ Dật trịnh trọng nói.

"Thử thế nào?"

"Ta cởi áo, xem nàng có thể coi ta là phù vân hay không."

Nhan Đóa Đóa bị dọa nhảy dựng, vì lo lắng cho cái mũi nhỏ của mình, nàng vội vàng đè tay hắn đang dường như thật sự muốn c** q**n áo.

"Khụ, việc này. . . . . . hai ngày nay nhiệt độ giảm xuống, nếu c** q**n áo, rất dễ bị lạnh."

"Ta có nội lực, không sợ lạnh."

". . . . . . Nhưng cũng phải cẩn thận mới tốt."

Nhan Đóa Đóa dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất của mình nói, "Cẩn thận là con thuyền dùng được vạn năm, lời người già nói không phải không có đạo lý."

Nhịn cười, Hoàng Phủ Dật cố ý dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng.

"Đóa Đóa, nàng hình như rất sợ ta cởi áo?"

"Khụ, này. . . . . ."

Nhan Đóa Đóa rất không bình tĩnh nghiêm túc nhìn trời.

"Ta đêm. . . . . . Khụ, ngày xem này. . . . . . mặt trời! Đúng, ban ngày nhìn mặt trời, phát hiện giờ này không thích hợp để nói chuyện, chúng ta đều im lặng đi."

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Có lẽ do liên quan tới chất liệu gỗ, tiếng này quả thật rất biến ảo, cùng với tiếng bình thường không quá giống."Hoàng cung to như thế, sao ngươi lại nghe thấy?"Hoàng Phủ Dật cười cười, "Đồ ngốc, ta biết võ công."Chỉ cần lưu ý, đương nhiên có thể nghe thấy tiếng tinh tang độc đáo này."Vậy cũng không thể tiếng động bao xa đều nghe được chứ.""Ta sẽ không ở quá xa nàng," Hắn rất dịu dàng dắt tay nàng, "Bằng không sao bảo vệ được nàng?"Trong lòng có cảm giác ấm áp, Nhan Đóa Đóa đỏ mặt nở nụ cười.Hoàng Phủ Dật nhịn không được cúi đầu hôn nàng, sau đó nghiêm mặt, "Ta muốn phạt nàng."". . . . . ." Ô ô, trở mặt thật nhanh."Vì sao phải phạt ta?""Vừa rồi Tứ hoàng tử không mặc áo, sao nàng không nhắm mắt?"". . . . . . Bởi vì không thấy rõ đường."Hoàng Phủ Dật bị đáp án như thế 囧 cười, sau khi thanh thanh cổ họng, cố gắng làm cho mình nghiêm túc chút."Vậy cũng phải phạt.""Ta không có nghiêm túc xem mà. . . . . ."Ô ô, thật oan.Đóa Đóa biện giải, "Đó đều là phù vân, phù vân chân chính.""Thật sao?" Hoàng Phủ Dật nhíu mi.Đóa Đóa không chú ý tới ý cười xấu xa trong mắt hắn, rất chân thành gật đầu, "Đương nhiên là thật.""Ta muốn thử một chút." Hoàng Phủ Dật trịnh trọng nói."Thử thế nào?""Ta cởi áo, xem nàng có thể coi ta là phù vân hay không."Nhan Đóa Đóa bị dọa nhảy dựng, vì lo lắng cho cái mũi nhỏ của mình, nàng vội vàng đè tay hắn đang dường như thật sự muốn c** q**n áo."Khụ, việc này. . . . . . hai ngày nay nhiệt độ giảm xuống, nếu c** q**n áo, rất dễ bị lạnh.""Ta có nội lực, không sợ lạnh."". . . . . . Nhưng cũng phải cẩn thận mới tốt."Nhan Đóa Đóa dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất của mình nói, "Cẩn thận là con thuyền dùng được vạn năm, lời người già nói không phải không có đạo lý."Nhịn cười, Hoàng Phủ Dật cố ý dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng."Đóa Đóa, nàng hình như rất sợ ta cởi áo?""Khụ, này. . . . . ."Nhan Đóa Đóa rất không bình tĩnh nghiêm túc nhìn trời."Ta đêm. . . . . . Khụ, ngày xem này. . . . . . mặt trời! Đúng, ban ngày nhìn mặt trời, phát hiện giờ này không thích hợp để nói chuyện, chúng ta đều im lặng đi."

Chương 107: Ngọt ngào thổ lộ (2)