Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 113: Thân phận bị phát hiện (1)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Hơn nữa nàng nghe xong lời thổ lộ đã trực tiếp nói phải đi, từ chối kiểu này đã là không uyển chuyển cho lắm rồi đấy.Hoàng Phủ Hạo trừng mắt nhìn con phá điểu biết nói."Này chính là cái con. . . . . . thần điểu kia à?"Ngữ khí của hắn tràn đầy khó có thể tin, hiển nhiên cũng cảm thấy hình tượng “thần điểu” trong lòng hoàn toàn bị sụp đổ.Phá điểu đắc ý dào dạt lại bắt đầu vuốt vuốt "tóc", "Bây giờ có vuốt mông ngựa (nịnh hót) cũng không có ích gì đâu, ta vẫn muốn dạy nàng từ chối ngươi."". . . . . ." Hoàng Phủ Hạo bị sét đánh ngã.Hoàng Phủ Dật ở cách đấy không xa nghe thấy cũng hơi nhíu mày.Con chim loè loẹt trở về lần này trở nên có chút kỳ quái, hiện giờ nó luôn thích quan tâm Đóa Đóa, cứ như coi nàng thành vật của riêng mình vậy.Ngẫm lại Đóa Đóa trước kia đã nói nó có hình người, Hoàng Phủ Dật lại nhăn mày.Chẳng lẽ nó thật sự không chỉ là một con chim, hơn nữa bây giờ lại còn rất yêu mến Đóa Đóa?Cảm thấy ý nghĩ này có chút đánh chết người, nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn lên kế hoạch làm thế nào để đuổi con chim loè loẹt này đi.Nhan Đóa Đóa cảm thấy bản thân đường đường là người, tuyệt không thể để con chim này chỉ đông chỉ tây, cho nên nàng kiên quyết không nghe lời nó, cầm lấy cánh muốn kéo nó đi.Nhưng phá điểu lại tránh khỏi tay nàng, bay vào không trung chỗ nàng không với được khoanh hai cánh trước ngực.Nhìn nó ra dáng rất giống một đại gia như thể tuyên bố rõ nếu Đóa Đóa không nói vài câu tàn nhẫn thì nó sẽ kiên quyết không đi.Đóa Đóa dứt khoát không để ý tới nó, tự mình xoay người rời khỏi.Phá điểu cũng không ngăn nàng, chỉ đột nhiên hỏi, "Ngươi thích phim Mỹ hay phim Hàn?""Phim Mỹ." Nhan Đóa Đóa thuận miệng đáp.Ngoại ngữ trường nàng học là tiếng Anh, nàng cùng với mấy người bạn lâu năm chắc phải xem đi xem lại gần mười lần, các. . . . . .Hả?Đóa Đóa vừa mới ý thức được phá điểu vừa hỏi gì, mà mình vừa đáp gì.Nàng ‘sưu sưu sưu’ chạy lại, đổi một khuôn mặt tươi cười hiền lành."Bạn học thần điểu yên mến, ngươi thật là đẹp trai."Ô ô, làm sao mà nó biết nàng bị xuyên không tới a? Nó làm sao biết chuyện ở hiện đại?Phá điểu đắc ý dào dạt hừ một tiếng, hắc hắc hắc, nắm được nhược điểm của người nhá? Để xem ngươi có dám không nghe lời ta nữa không!Thái độ trái ngược hoàn toàn như thế của Đóa Đóa làm cho Hoàng Phủ Dật nhíu mày.Phim Mỹ, phim Hàn?Hai từ này hắn đều không hiểu.Cùng lúc Hoàng Phủ Hạo đứng cạnh Đóa Đóa cũng nheo nheo mắt, “Tiểu mỹ nhân, nàng có bí mật gì thế?”
Hơn nữa nàng nghe xong lời thổ lộ đã trực tiếp nói phải đi, từ chối kiểu này đã là không uyển chuyển cho lắm rồi đấy.
Hoàng Phủ Hạo trừng mắt nhìn con phá điểu biết nói.
"Này chính là cái con. . . . . . thần điểu kia à?"
Ngữ khí của hắn tràn đầy khó có thể tin, hiển nhiên cũng cảm thấy hình tượng “thần điểu” trong lòng hoàn toàn bị sụp đổ.
Phá điểu đắc ý dào dạt lại bắt đầu vuốt vuốt "tóc", "Bây giờ có vuốt mông ngựa (nịnh hót) cũng không có ích gì đâu, ta vẫn muốn dạy nàng từ chối ngươi."
". . . . . ." Hoàng Phủ Hạo bị sét đánh ngã.
Hoàng Phủ Dật ở cách đấy không xa nghe thấy cũng hơi nhíu mày.
Con chim loè loẹt trở về lần này trở nên có chút kỳ quái, hiện giờ nó luôn thích quan tâm Đóa Đóa, cứ như coi nàng thành vật của riêng mình vậy.
Ngẫm lại Đóa Đóa trước kia đã nói nó có hình người, Hoàng Phủ Dật lại nhăn mày.
Chẳng lẽ nó thật sự không chỉ là một con chim, hơn nữa bây giờ lại còn rất yêu mến Đóa Đóa?
Cảm thấy ý nghĩ này có chút đánh chết người, nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn lên kế hoạch làm thế nào để đuổi con chim loè loẹt này đi.
Nhan Đóa Đóa cảm thấy bản thân đường đường là người, tuyệt không thể để con chim này chỉ đông chỉ tây, cho nên nàng kiên quyết không nghe lời nó, cầm lấy cánh muốn kéo nó đi.
Nhưng phá điểu lại tránh khỏi tay nàng, bay vào không trung chỗ nàng không với được khoanh hai cánh trước ngực.
Nhìn nó ra dáng rất giống một đại gia như thể tuyên bố rõ nếu Đóa Đóa không nói vài câu tàn nhẫn thì nó sẽ kiên quyết không đi.
Đóa Đóa dứt khoát không để ý tới nó, tự mình xoay người rời khỏi.
Phá điểu cũng không ngăn nàng, chỉ đột nhiên hỏi, "Ngươi thích phim Mỹ hay phim Hàn?"
"Phim Mỹ." Nhan Đóa Đóa thuận miệng đáp.
Ngoại ngữ trường nàng học là tiếng Anh, nàng cùng với mấy người bạn lâu năm chắc phải xem đi xem lại gần mười lần, các. . . . . .
Hả?
Đóa Đóa vừa mới ý thức được phá điểu vừa hỏi gì, mà mình vừa đáp gì.
Nàng ‘sưu sưu sưu’ chạy lại, đổi một khuôn mặt tươi cười hiền lành.
"Bạn học thần điểu yên mến, ngươi thật là đẹp trai."
Ô ô, làm sao mà nó biết nàng bị xuyên không tới a? Nó làm sao biết chuyện ở hiện đại?
Phá điểu đắc ý dào dạt hừ một tiếng, hắc hắc hắc, nắm được nhược điểm của người nhá? Để xem ngươi có dám không nghe lời ta nữa không!
Thái độ trái ngược hoàn toàn như thế của Đóa Đóa làm cho Hoàng Phủ Dật nhíu mày.
Phim Mỹ, phim Hàn?
Hai từ này hắn đều không hiểu.
Cùng lúc Hoàng Phủ Hạo đứng cạnh Đóa Đóa cũng nheo nheo mắt, “Tiểu mỹ nhân, nàng có bí mật gì thế?”
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Hơn nữa nàng nghe xong lời thổ lộ đã trực tiếp nói phải đi, từ chối kiểu này đã là không uyển chuyển cho lắm rồi đấy.Hoàng Phủ Hạo trừng mắt nhìn con phá điểu biết nói."Này chính là cái con. . . . . . thần điểu kia à?"Ngữ khí của hắn tràn đầy khó có thể tin, hiển nhiên cũng cảm thấy hình tượng “thần điểu” trong lòng hoàn toàn bị sụp đổ.Phá điểu đắc ý dào dạt lại bắt đầu vuốt vuốt "tóc", "Bây giờ có vuốt mông ngựa (nịnh hót) cũng không có ích gì đâu, ta vẫn muốn dạy nàng từ chối ngươi."". . . . . ." Hoàng Phủ Hạo bị sét đánh ngã.Hoàng Phủ Dật ở cách đấy không xa nghe thấy cũng hơi nhíu mày.Con chim loè loẹt trở về lần này trở nên có chút kỳ quái, hiện giờ nó luôn thích quan tâm Đóa Đóa, cứ như coi nàng thành vật của riêng mình vậy.Ngẫm lại Đóa Đóa trước kia đã nói nó có hình người, Hoàng Phủ Dật lại nhăn mày.Chẳng lẽ nó thật sự không chỉ là một con chim, hơn nữa bây giờ lại còn rất yêu mến Đóa Đóa?Cảm thấy ý nghĩ này có chút đánh chết người, nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn lên kế hoạch làm thế nào để đuổi con chim loè loẹt này đi.Nhan Đóa Đóa cảm thấy bản thân đường đường là người, tuyệt không thể để con chim này chỉ đông chỉ tây, cho nên nàng kiên quyết không nghe lời nó, cầm lấy cánh muốn kéo nó đi.Nhưng phá điểu lại tránh khỏi tay nàng, bay vào không trung chỗ nàng không với được khoanh hai cánh trước ngực.Nhìn nó ra dáng rất giống một đại gia như thể tuyên bố rõ nếu Đóa Đóa không nói vài câu tàn nhẫn thì nó sẽ kiên quyết không đi.Đóa Đóa dứt khoát không để ý tới nó, tự mình xoay người rời khỏi.Phá điểu cũng không ngăn nàng, chỉ đột nhiên hỏi, "Ngươi thích phim Mỹ hay phim Hàn?""Phim Mỹ." Nhan Đóa Đóa thuận miệng đáp.Ngoại ngữ trường nàng học là tiếng Anh, nàng cùng với mấy người bạn lâu năm chắc phải xem đi xem lại gần mười lần, các. . . . . .Hả?Đóa Đóa vừa mới ý thức được phá điểu vừa hỏi gì, mà mình vừa đáp gì.Nàng ‘sưu sưu sưu’ chạy lại, đổi một khuôn mặt tươi cười hiền lành."Bạn học thần điểu yên mến, ngươi thật là đẹp trai."Ô ô, làm sao mà nó biết nàng bị xuyên không tới a? Nó làm sao biết chuyện ở hiện đại?Phá điểu đắc ý dào dạt hừ một tiếng, hắc hắc hắc, nắm được nhược điểm của người nhá? Để xem ngươi có dám không nghe lời ta nữa không!Thái độ trái ngược hoàn toàn như thế của Đóa Đóa làm cho Hoàng Phủ Dật nhíu mày.Phim Mỹ, phim Hàn?Hai từ này hắn đều không hiểu.Cùng lúc Hoàng Phủ Hạo đứng cạnh Đóa Đóa cũng nheo nheo mắt, “Tiểu mỹ nhân, nàng có bí mật gì thế?”