Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 120: Là mộng xuân hay có hái hoa tặc? (2)

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Nàng kinh ngạc đến mắt sắp rớt nhìn nam nhân gần như lộ ra trọn vẹn bên giường, há miệng định kêu to. . . . . .Phản ứng cực mau, Mộ Dung vươn tay che miệng nàng, ngăn nàng gọi Hoàng Phủ Dật đến."Có mộng xuân còn dám hét lớn!"Hắn cố ý gạt nàng, muốn khiến nàng hiểu lầm.Xuân, mộng xuân?Không phải háo hoa tặc sao?Nhưng tay che trên miệng một chút nhiệt độ cũng không có, hoàn toàn không giống tay người, khiến Đóa Đóa tin mình nằm mơ.Ô ô, nàng không muốn có mộng xuân! Nàng là người thuần khiết!Đóa Đóa nhắm chặt mắt, chỉ e mình lại nhìn đến nơi không được xem.Mau nói gì chấn động cho nàng tỉnh lại đi, cho dù đánh chết nàng, nàng cũng chịu!Phát hiện nàng không nhìn mình, Mộ Dung bất mãn.Hắn biến thân không nhìn hắn cũng thôi đi, hiện hắn đã quay về hình người, tiểu ngu ngốc này vẫn không thèm nhìn hắn?Thật sự là không có mắt!Hắn vô cùng tức giận chọc chọc vào mặt nàng, "Mở mắt ra thưởng thức!"". . . . . ." Đóa Đóa cảm giác một đạo sét đánh xuống, lời cầu nguyện của nàng đã ứng nghiệm à. . . . . .Bất quá sét đánh thì sét đánh, sao nàng vẫn chưa tỉnh lại, còn ở trong giấc mộng quái dị này?Miệng bị che, nói không ra lời, nàng vươn tay chân đánh muốn đuổi lõa nam này đi.Nhưng đánh một chút, nàng liền lập tức thu tay về.Ô ô, lõa nam không mặc quần áo, nàng đánh người như thế nào lại giống sờ người?Đầu Đóa Đóa loạn thành một mớ, không chú ý tay mình bởi vì không ngừng sờ loạn, vòng trên cổ tay bắt đầu kêu đinh đang lên.Trong tẩm điện, Hoàng Phủ Dật đã nghỉ ngơi nghe tiếng động lập tức xuống giường, như tia chớp xông tới tiểu các lâu, "Đóa Đóa?"Hắn đẩy cửa vào liền nhìn thấy Đóa Đóa che miệng nhắm mắt nằm trên giường, tay chân đều cứng ngắc, không nhúc nhích.Trong lòng cả kinh, hắn lập tức đi đến, đến khi cảm nhận được hơi thở nóng ấm của nàng mới thở phào.Hắn ôm nàng, "Đừng sợ, ta ở đây."Mắt Đóa Đóa vẫn nhắm chặt, không dám mở ra.Nhỡ đâu là lõa nam trong mộng giả thành giọng Hoàng Phủ Dật, lừa nàng mở mắt thì sao?Ô ô, nàng không muốn nhìn chỗ không được nhìn, nàng sợ trường châm mắt. . . . . .

Nàng kinh ngạc đến mắt sắp rớt nhìn nam nhân gần như lộ ra trọn vẹn bên giường, há miệng định kêu to. . . . . .

Phản ứng cực mau, Mộ Dung vươn tay che miệng nàng, ngăn nàng gọi Hoàng Phủ Dật đến.

"Có mộng xuân còn dám hét lớn!"

Hắn cố ý gạt nàng, muốn khiến nàng hiểu lầm.

Xuân, mộng xuân?

Không phải háo hoa tặc sao?

Nhưng tay che trên miệng một chút nhiệt độ cũng không có, hoàn toàn không giống tay người, khiến Đóa Đóa tin mình nằm mơ.

Ô ô, nàng không muốn có mộng xuân! Nàng là người thuần khiết!

Đóa Đóa nhắm chặt mắt, chỉ e mình lại nhìn đến nơi không được xem.

Mau nói gì chấn động cho nàng tỉnh lại đi, cho dù đánh chết nàng, nàng cũng chịu!

Phát hiện nàng không nhìn mình, Mộ Dung bất mãn.

Hắn biến thân không nhìn hắn cũng thôi đi, hiện hắn đã quay về hình người, tiểu ngu ngốc này vẫn không thèm nhìn hắn?

Thật sự là không có mắt!

Hắn vô cùng tức giận chọc chọc vào mặt nàng, "Mở mắt ra thưởng thức!"

". . . . . ." Đóa Đóa cảm giác một đạo sét đánh xuống, lời cầu nguyện của nàng đã ứng nghiệm à. . . . . .

Bất quá sét đánh thì sét đánh, sao nàng vẫn chưa tỉnh lại, còn ở trong giấc mộng quái dị này?

Miệng bị che, nói không ra lời, nàng vươn tay chân đánh muốn đuổi lõa nam này đi.

Nhưng đánh một chút, nàng liền lập tức thu tay về.

Ô ô, lõa nam không mặc quần áo, nàng đánh người như thế nào lại giống sờ người?

Đầu Đóa Đóa loạn thành một mớ, không chú ý tay mình bởi vì không ngừng sờ loạn, vòng trên cổ tay bắt đầu kêu đinh đang lên.

Trong tẩm điện, Hoàng Phủ Dật đã nghỉ ngơi nghe tiếng động lập tức xuống giường, như tia chớp xông tới tiểu các lâu, "Đóa Đóa?"

Hắn đẩy cửa vào liền nhìn thấy Đóa Đóa che miệng nhắm mắt nằm trên giường, tay chân đều cứng ngắc, không nhúc nhích.

Trong lòng cả kinh, hắn lập tức đi đến, đến khi cảm nhận được hơi thở nóng ấm của nàng mới thở phào.

Hắn ôm nàng, "Đừng sợ, ta ở đây."

Mắt Đóa Đóa vẫn nhắm chặt, không dám mở ra.

Nhỡ đâu là lõa nam trong mộng giả thành giọng Hoàng Phủ Dật, lừa nàng mở mắt thì sao?

Ô ô, nàng không muốn nhìn chỗ không được nhìn, nàng sợ trường châm mắt. . . . . .

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Nàng kinh ngạc đến mắt sắp rớt nhìn nam nhân gần như lộ ra trọn vẹn bên giường, há miệng định kêu to. . . . . .Phản ứng cực mau, Mộ Dung vươn tay che miệng nàng, ngăn nàng gọi Hoàng Phủ Dật đến."Có mộng xuân còn dám hét lớn!"Hắn cố ý gạt nàng, muốn khiến nàng hiểu lầm.Xuân, mộng xuân?Không phải háo hoa tặc sao?Nhưng tay che trên miệng một chút nhiệt độ cũng không có, hoàn toàn không giống tay người, khiến Đóa Đóa tin mình nằm mơ.Ô ô, nàng không muốn có mộng xuân! Nàng là người thuần khiết!Đóa Đóa nhắm chặt mắt, chỉ e mình lại nhìn đến nơi không được xem.Mau nói gì chấn động cho nàng tỉnh lại đi, cho dù đánh chết nàng, nàng cũng chịu!Phát hiện nàng không nhìn mình, Mộ Dung bất mãn.Hắn biến thân không nhìn hắn cũng thôi đi, hiện hắn đã quay về hình người, tiểu ngu ngốc này vẫn không thèm nhìn hắn?Thật sự là không có mắt!Hắn vô cùng tức giận chọc chọc vào mặt nàng, "Mở mắt ra thưởng thức!"". . . . . ." Đóa Đóa cảm giác một đạo sét đánh xuống, lời cầu nguyện của nàng đã ứng nghiệm à. . . . . .Bất quá sét đánh thì sét đánh, sao nàng vẫn chưa tỉnh lại, còn ở trong giấc mộng quái dị này?Miệng bị che, nói không ra lời, nàng vươn tay chân đánh muốn đuổi lõa nam này đi.Nhưng đánh một chút, nàng liền lập tức thu tay về.Ô ô, lõa nam không mặc quần áo, nàng đánh người như thế nào lại giống sờ người?Đầu Đóa Đóa loạn thành một mớ, không chú ý tay mình bởi vì không ngừng sờ loạn, vòng trên cổ tay bắt đầu kêu đinh đang lên.Trong tẩm điện, Hoàng Phủ Dật đã nghỉ ngơi nghe tiếng động lập tức xuống giường, như tia chớp xông tới tiểu các lâu, "Đóa Đóa?"Hắn đẩy cửa vào liền nhìn thấy Đóa Đóa che miệng nhắm mắt nằm trên giường, tay chân đều cứng ngắc, không nhúc nhích.Trong lòng cả kinh, hắn lập tức đi đến, đến khi cảm nhận được hơi thở nóng ấm của nàng mới thở phào.Hắn ôm nàng, "Đừng sợ, ta ở đây."Mắt Đóa Đóa vẫn nhắm chặt, không dám mở ra.Nhỡ đâu là lõa nam trong mộng giả thành giọng Hoàng Phủ Dật, lừa nàng mở mắt thì sao?Ô ô, nàng không muốn nhìn chỗ không được nhìn, nàng sợ trường châm mắt. . . . . .

Chương 120: Là mộng xuân hay có hái hoa tặc? (2)