Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 129: Bá chiếm hai vị hoàng tử (2)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Hoàng Phủ Dật chớp mi, "Ta là người nhát gan sao?"Nhan Đóa Đóa nhìn hắn, "Không giống. . . . . ."Nàng buồn buồn cúi đầu, "Ta không phải Vân Tri Hiểu, nhưng thân thể này là của nàng...."Nàng bắt đầu cùng hắn giải thích hiện đại, cho Hoàng Phủ Dật biết lai lịch của mình.Nghe rất kinh ngạc, Hoàng Phủ Dật mở miệng hỏi, "Lần trước con chim kia nói phim Hàn kịch Mỹ chính là của thời hiện đại?"Sau khi hỏi qua, hắn cảm thấy không đúng, bắt đầu hy vọng Đóa Đóa sẽ không phát hiện."Đối a, cho nên khi ấy nó dọa ta nhảy dựng."Đóa Đóa cũng không ý thức được hắn nói có gì đáng nghi, chỉ là có chút chần chờ nhìn hắn."Ngươi không thấy ta kỳ quái sao?""Có cái gì kỳ quái," Hoàng Phủ Dật cười ôm chặt nàng, "Ta thích chính là nàng, mặc kệ nàng ở trong thân thể ai, ta đều thích."Đóa Đóa ngọt ngào cười, tiến vào ngực hắn.Hoàng Phủ Dật âm thầm thở ra, còn may không bị nàng phát hiện.Đang suy nghĩ, hắn cảm thấy tiểu nhân nhi mình ôm đang ngẩng đầu lên.Đóa Đóa thập phần kỳ quái nhìn hắn, "Ngươi sao lại biết phá điểu nói câu kia? Khi ấy ngươi không ở đó mà."Vẫn phát hiện.Hoàng Phủ Dật vẻ mặt bình tĩnh, "Ta lo lắng cho nàng, ban ngày kỳ thật luôn âm thầm theo nàng."Nhưng lần này Đóa Đóa không dễ dàng bị lừa như thế, nàng kéo kéo tóc, bắt đầu cân nhắc, dường như còn có chỗ nào đó không quá đúng. . . . .Rũ mắt xuống, nàng vừa vặn nhìn thấy vòng trên cổ tay mình."A. . . . . . Sao ngươi biết vòng tay này đặt ở đâu? Ta còn không biết."Thái tử từng đưa cho nàng một đống trang sức, nhưng khi đó nàng đã biết hắn là tên lừa gạt, liền không thèm để ý, mặc đám đồ vật này ở trên bàn.Nàng nhớ kỹ lần đó hắn dường như có mục đích tìm những thứ này, hắn sao lại biết nàng có chiếc vòng này?"Ta làm thế thân thái tử thật lâu, chuyện hắn làm ta đều biết, miễn cho bị người ta nhìn ra sơ hở."Hoàng Phủ Dật vẫn bình tĩnh, nhìn không ra dấu hiệu đang nói dối.Thật sao?Đóa Đóa thật sự bắt đầu hoài nghi, dường như rất trùng hợp. . . . . ."Đóa Đóa," Hoàng Phủ Dật ôm mặt nàng, để nàng cùng mình đối mặt, "Nàng cảm thấy tình cảm của ta đối với nàng là sao?"
Hoàng Phủ Dật chớp mi, "Ta là người nhát gan sao?"
Nhan Đóa Đóa nhìn hắn, "Không giống. . . . . ."
Nàng buồn buồn cúi đầu, "Ta không phải Vân Tri Hiểu, nhưng thân thể này là của nàng...."
Nàng bắt đầu cùng hắn giải thích hiện đại, cho Hoàng Phủ Dật biết lai lịch của mình.
Nghe rất kinh ngạc, Hoàng Phủ Dật mở miệng hỏi, "Lần trước con chim kia nói phim Hàn kịch Mỹ chính là của thời hiện đại?"
Sau khi hỏi qua, hắn cảm thấy không đúng, bắt đầu hy vọng Đóa Đóa sẽ không phát hiện.
"Đối a, cho nên khi ấy nó dọa ta nhảy dựng."
Đóa Đóa cũng không ý thức được hắn nói có gì đáng nghi, chỉ là có chút chần chờ nhìn hắn.
"Ngươi không thấy ta kỳ quái sao?"
"Có cái gì kỳ quái," Hoàng Phủ Dật cười ôm chặt nàng, "Ta thích chính là nàng, mặc kệ nàng ở trong thân thể ai, ta đều thích."
Đóa Đóa ngọt ngào cười, tiến vào ngực hắn.
Hoàng Phủ Dật âm thầm thở ra, còn may không bị nàng phát hiện.
Đang suy nghĩ, hắn cảm thấy tiểu nhân nhi mình ôm đang ngẩng đầu lên.
Đóa Đóa thập phần kỳ quái nhìn hắn, "Ngươi sao lại biết phá điểu nói câu kia? Khi ấy ngươi không ở đó mà."
Vẫn phát hiện.
Hoàng Phủ Dật vẻ mặt bình tĩnh, "Ta lo lắng cho nàng, ban ngày kỳ thật luôn âm thầm theo nàng."
Nhưng lần này Đóa Đóa không dễ dàng bị lừa như thế, nàng kéo kéo tóc, bắt đầu cân nhắc, dường như còn có chỗ nào đó không quá đúng. . . . .
Rũ mắt xuống, nàng vừa vặn nhìn thấy vòng trên cổ tay mình.
"A. . . . . . Sao ngươi biết vòng tay này đặt ở đâu? Ta còn không biết."
Thái tử từng đưa cho nàng một đống trang sức, nhưng khi đó nàng đã biết hắn là tên lừa gạt, liền không thèm để ý, mặc đám đồ vật này ở trên bàn.
Nàng nhớ kỹ lần đó hắn dường như có mục đích tìm những thứ này, hắn sao lại biết nàng có chiếc vòng này?
"Ta làm thế thân thái tử thật lâu, chuyện hắn làm ta đều biết, miễn cho bị người ta nhìn ra sơ hở."
Hoàng Phủ Dật vẫn bình tĩnh, nhìn không ra dấu hiệu đang nói dối.
Thật sao?
Đóa Đóa thật sự bắt đầu hoài nghi, dường như rất trùng hợp. . . . . .
"Đóa Đóa," Hoàng Phủ Dật ôm mặt nàng, để nàng cùng mình đối mặt, "Nàng cảm thấy tình cảm của ta đối với nàng là sao?"
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Hoàng Phủ Dật chớp mi, "Ta là người nhát gan sao?"Nhan Đóa Đóa nhìn hắn, "Không giống. . . . . ."Nàng buồn buồn cúi đầu, "Ta không phải Vân Tri Hiểu, nhưng thân thể này là của nàng...."Nàng bắt đầu cùng hắn giải thích hiện đại, cho Hoàng Phủ Dật biết lai lịch của mình.Nghe rất kinh ngạc, Hoàng Phủ Dật mở miệng hỏi, "Lần trước con chim kia nói phim Hàn kịch Mỹ chính là của thời hiện đại?"Sau khi hỏi qua, hắn cảm thấy không đúng, bắt đầu hy vọng Đóa Đóa sẽ không phát hiện."Đối a, cho nên khi ấy nó dọa ta nhảy dựng."Đóa Đóa cũng không ý thức được hắn nói có gì đáng nghi, chỉ là có chút chần chờ nhìn hắn."Ngươi không thấy ta kỳ quái sao?""Có cái gì kỳ quái," Hoàng Phủ Dật cười ôm chặt nàng, "Ta thích chính là nàng, mặc kệ nàng ở trong thân thể ai, ta đều thích."Đóa Đóa ngọt ngào cười, tiến vào ngực hắn.Hoàng Phủ Dật âm thầm thở ra, còn may không bị nàng phát hiện.Đang suy nghĩ, hắn cảm thấy tiểu nhân nhi mình ôm đang ngẩng đầu lên.Đóa Đóa thập phần kỳ quái nhìn hắn, "Ngươi sao lại biết phá điểu nói câu kia? Khi ấy ngươi không ở đó mà."Vẫn phát hiện.Hoàng Phủ Dật vẻ mặt bình tĩnh, "Ta lo lắng cho nàng, ban ngày kỳ thật luôn âm thầm theo nàng."Nhưng lần này Đóa Đóa không dễ dàng bị lừa như thế, nàng kéo kéo tóc, bắt đầu cân nhắc, dường như còn có chỗ nào đó không quá đúng. . . . .Rũ mắt xuống, nàng vừa vặn nhìn thấy vòng trên cổ tay mình."A. . . . . . Sao ngươi biết vòng tay này đặt ở đâu? Ta còn không biết."Thái tử từng đưa cho nàng một đống trang sức, nhưng khi đó nàng đã biết hắn là tên lừa gạt, liền không thèm để ý, mặc đám đồ vật này ở trên bàn.Nàng nhớ kỹ lần đó hắn dường như có mục đích tìm những thứ này, hắn sao lại biết nàng có chiếc vòng này?"Ta làm thế thân thái tử thật lâu, chuyện hắn làm ta đều biết, miễn cho bị người ta nhìn ra sơ hở."Hoàng Phủ Dật vẫn bình tĩnh, nhìn không ra dấu hiệu đang nói dối.Thật sao?Đóa Đóa thật sự bắt đầu hoài nghi, dường như rất trùng hợp. . . . . ."Đóa Đóa," Hoàng Phủ Dật ôm mặt nàng, để nàng cùng mình đối mặt, "Nàng cảm thấy tình cảm của ta đối với nàng là sao?"