Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 138: Bí mật của Thái tử (2)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Luyện võ?Thái tử biết võ?Vô số câu hỏi xoay quanh trong đầu, Đóa Đóa có chút choáng, muốn từ Vân Tri Dao moi ra nhiều chuyện hơn."Chính muội cũng nói, khi đó mới năm tuổi, sao lại biết nhiều vậy.""Đó là do tỷ không nhìn thấy!"Ngẫm lại tình cảnh khi ấy, Vân Tri Dao khuôn mặt say mê."Khi ấy thái tử luyện kiếm dưới trăng, nếu không phải sau đó có người gọi huynh ấy, muội còn tưởng là thần tiên chạy ra từ chuyện thần thoại. . . . . ."Sau khi nàng đắc ý dào dạt bỏ thêm một câu, "Đây chính là thiên ý, ngày đó trong cung hoàng thượng thiết yến chiêu đãi, phụ thân mang muội tiến cung, mà muội lại ham chơi chạy đến nơi nào đó, đánh bậy đánh bạ chạy vào lãnh cung, bằng không cũng không nhìn thấy thái tử!"Nàng nói đến cuối cùng thì giọng hạ thật thấp, "Khi ấy muội thực không hiểu chuyện, trở về đi đến chỗ nơi cũng nói thái tử biết võ, may mắn không ai tin. Lớn lên muội mới hiểu, khi ấy xa xa có người gọi huynh ấy, huynh ấy lập tức thu hồi kiếm lai, nhất định là không muốn người biết!"Lúc còn nhỏ sau khi nàng nghe ngóng tứ phía, đã biết chuyện thái tử trúng độc, cũng biết lãnh cung chẳng những không có ai ở lại, còn có tin đồn ma quỷ náo loạn.Thái tử ở đó luyện kiếm, rất rõ ràng là không muốn có người xông vào.Từ đó nàng vẫn bảo vệ bí mật này, không cùng bất luận kẻ nào nhiều lời một câu.". . . . . ." Đóa Đóa nghe ngây người.Thật sự biết võ. . . . . . Hơn nữa còn không muốn người khác biết!Căn bản là không có thế thân gì, rõ ràng chỉ là một người!Đoạn đối thoại này các nàng chỉ nói nhỏ trong tai, nhưng đều bị Trình Tuyết Y biết võ nghe rõ ràng.Cẩn thận mấy cũng có sai sót, thì ra bí mật sư huynh biết võ còn có người khác biết.Khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, nàng thần sắc quỷ dị, dường như tâm tình không tệ."Tỷ tỷ?" Vân Tri Dao kêu Đóa Đóa vẫn ngẩn người."Chuyện này sau này nói lại, các ngươi đi về trước đi." Đóa Đóa bắt đầu đuổi người.Nói xong lời này, nàng cũng không để ý các nàng có đi hay không, đi thẳng đến thư phòng tìm Hoàng Phủ Dật."Hoàng. . . . . ." Đóa Đóa đẩy cửa liền thấy lục hoàng tử ở trong thư phòng.Đem câu định nói nuốt vào, Đóa Đóa tức giận quay người đi, "Xin lỗi đã quấy rầy!"Dù tức giận nàng cũng biết chừng mực, chuyện Hoàng Phủ Dật biết võ không thể nói lung tung.
Luyện võ?
Thái tử biết võ?
Vô số câu hỏi xoay quanh trong đầu, Đóa Đóa có chút choáng, muốn từ Vân Tri Dao moi ra nhiều chuyện hơn.
"Chính muội cũng nói, khi đó mới năm tuổi, sao lại biết nhiều vậy."
"Đó là do tỷ không nhìn thấy!"
Ngẫm lại tình cảnh khi ấy, Vân Tri Dao khuôn mặt say mê.
"Khi ấy thái tử luyện kiếm dưới trăng, nếu không phải sau đó có người gọi huynh ấy, muội còn tưởng là thần tiên chạy ra từ chuyện thần thoại. . . . . ."
Sau khi nàng đắc ý dào dạt bỏ thêm một câu, "Đây chính là thiên ý, ngày đó trong cung hoàng thượng thiết yến chiêu đãi, phụ thân mang muội tiến cung, mà muội lại ham chơi chạy đến nơi nào đó, đánh bậy đánh bạ chạy vào lãnh cung, bằng không cũng không nhìn thấy thái tử!"
Nàng nói đến cuối cùng thì giọng hạ thật thấp, "Khi ấy muội thực không hiểu chuyện, trở về đi đến chỗ nơi cũng nói thái tử biết võ, may mắn không ai tin. Lớn lên muội mới hiểu, khi ấy xa xa có người gọi huynh ấy, huynh ấy lập tức thu hồi kiếm lai, nhất định là không muốn người biết!"
Lúc còn nhỏ sau khi nàng nghe ngóng tứ phía, đã biết chuyện thái tử trúng độc, cũng biết lãnh cung chẳng những không có ai ở lại, còn có tin đồn ma quỷ náo loạn.
Thái tử ở đó luyện kiếm, rất rõ ràng là không muốn có người xông vào.
Từ đó nàng vẫn bảo vệ bí mật này, không cùng bất luận kẻ nào nhiều lời một câu.
". . . . . ." Đóa Đóa nghe ngây người.
Thật sự biết võ. . . . . . Hơn nữa còn không muốn người khác biết!
Căn bản là không có thế thân gì, rõ ràng chỉ là một người!
Đoạn đối thoại này các nàng chỉ nói nhỏ trong tai, nhưng đều bị Trình Tuyết Y biết võ nghe rõ ràng.
Cẩn thận mấy cũng có sai sót, thì ra bí mật sư huynh biết võ còn có người khác biết.
Khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, nàng thần sắc quỷ dị, dường như tâm tình không tệ.
"Tỷ tỷ?" Vân Tri Dao kêu Đóa Đóa vẫn ngẩn người.
"Chuyện này sau này nói lại, các ngươi đi về trước đi." Đóa Đóa bắt đầu đuổi người.
Nói xong lời này, nàng cũng không để ý các nàng có đi hay không, đi thẳng đến thư phòng tìm Hoàng Phủ Dật.
"Hoàng. . . . . ." Đóa Đóa đẩy cửa liền thấy lục hoàng tử ở trong thư phòng.
Đem câu định nói nuốt vào, Đóa Đóa tức giận quay người đi, "Xin lỗi đã quấy rầy!"
Dù tức giận nàng cũng biết chừng mực, chuyện Hoàng Phủ Dật biết võ không thể nói lung tung.
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Luyện võ?Thái tử biết võ?Vô số câu hỏi xoay quanh trong đầu, Đóa Đóa có chút choáng, muốn từ Vân Tri Dao moi ra nhiều chuyện hơn."Chính muội cũng nói, khi đó mới năm tuổi, sao lại biết nhiều vậy.""Đó là do tỷ không nhìn thấy!"Ngẫm lại tình cảnh khi ấy, Vân Tri Dao khuôn mặt say mê."Khi ấy thái tử luyện kiếm dưới trăng, nếu không phải sau đó có người gọi huynh ấy, muội còn tưởng là thần tiên chạy ra từ chuyện thần thoại. . . . . ."Sau khi nàng đắc ý dào dạt bỏ thêm một câu, "Đây chính là thiên ý, ngày đó trong cung hoàng thượng thiết yến chiêu đãi, phụ thân mang muội tiến cung, mà muội lại ham chơi chạy đến nơi nào đó, đánh bậy đánh bạ chạy vào lãnh cung, bằng không cũng không nhìn thấy thái tử!"Nàng nói đến cuối cùng thì giọng hạ thật thấp, "Khi ấy muội thực không hiểu chuyện, trở về đi đến chỗ nơi cũng nói thái tử biết võ, may mắn không ai tin. Lớn lên muội mới hiểu, khi ấy xa xa có người gọi huynh ấy, huynh ấy lập tức thu hồi kiếm lai, nhất định là không muốn người biết!"Lúc còn nhỏ sau khi nàng nghe ngóng tứ phía, đã biết chuyện thái tử trúng độc, cũng biết lãnh cung chẳng những không có ai ở lại, còn có tin đồn ma quỷ náo loạn.Thái tử ở đó luyện kiếm, rất rõ ràng là không muốn có người xông vào.Từ đó nàng vẫn bảo vệ bí mật này, không cùng bất luận kẻ nào nhiều lời một câu.". . . . . ." Đóa Đóa nghe ngây người.Thật sự biết võ. . . . . . Hơn nữa còn không muốn người khác biết!Căn bản là không có thế thân gì, rõ ràng chỉ là một người!Đoạn đối thoại này các nàng chỉ nói nhỏ trong tai, nhưng đều bị Trình Tuyết Y biết võ nghe rõ ràng.Cẩn thận mấy cũng có sai sót, thì ra bí mật sư huynh biết võ còn có người khác biết.Khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, nàng thần sắc quỷ dị, dường như tâm tình không tệ."Tỷ tỷ?" Vân Tri Dao kêu Đóa Đóa vẫn ngẩn người."Chuyện này sau này nói lại, các ngươi đi về trước đi." Đóa Đóa bắt đầu đuổi người.Nói xong lời này, nàng cũng không để ý các nàng có đi hay không, đi thẳng đến thư phòng tìm Hoàng Phủ Dật."Hoàng. . . . . ." Đóa Đóa đẩy cửa liền thấy lục hoàng tử ở trong thư phòng.Đem câu định nói nuốt vào, Đóa Đóa tức giận quay người đi, "Xin lỗi đã quấy rầy!"Dù tức giận nàng cũng biết chừng mực, chuyện Hoàng Phủ Dật biết võ không thể nói lung tung.