Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 147: Thái tử thừa nhận sai lầm (3)

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Tiểu Bụi không còn cách nào, đành phải bay qua đánh Hoàng Phủ Dật.Nghiêu Phi trong lồng rất đúng lúc "đệm nhạc" ——"Gâu gâu, gâu gâu!"". . . . . ." Đóa Đóa yên lặng lau lệ.Hoàng Phủ Dật vốn muốn phản kích, nhưng cánh Tiểu Bụi đánh vào người hắn tựa như cánh quạt, căn bản không có sức.Nếu hắn ra tay, không cần người khác nói, bản thân cũng cảm thấy mình bắt nạt động vật nhỏ.Phá điểu cũng nhìn ra, cho nên thập phần bất mãn gọi Tiểu Bụi, "Làm gì mà giống như chưa ăn cơm thế, dùng sức đánh!""Ta vốn chưa ăn cơm!"Tiểu Bụi nổi giận, "Ta đuổi theo ngươi vài ngày, thời gian nghỉ ngơi cũng không có, đã sớm không còn sức!"Bạch quang chợt lóe, nó rất giận c** q**n áo ra ném, rơi xuống bên bàn, "Lão tử mặc kệ, có bản lĩnh tự ngươi đi đánh!". . . . . . Thật là "thoát quần áo" .Đóa Đóa chấn kinh nhìn Tiểu Bụi cởi một lớp da. . . . . .Khụ, là cởi một lớp quần áo, lộ ra thân thể nhỏ nhắn.Thì ra là mặc áo khoác liền biết bay a. . . . . .Chúng nó. . . . . . Khụ, bọn họ, không phải chim?Bất quá dáng người này cũng quá bỏ túi một chút, rốt cuộc là cái gì hả?Phá điểu cũng rất giận, còn dám nói nó?Nếu nó còn sức, nó đã sớm tự mình bay lên đánh Hoàng Phủ Dật một trận!Không có cách nào, nó cũng rơi xuống bàn, địng nghỉ trước một lát rồi nói sau.Bị hai đứa nó lăn qua lăn lại như thế, một chút tức giận còn lại của Đóa Đóa cũng biến mất, nhưng vẫn còn xụ mặt.Mới không để hắn biết nàng không giận đâu, bị hắn lừa lâu như thế, nàng cũng muốn lừa hắn!Hoàng Phủ Dật bật cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giận dỗi của nàng, tâm tư của nàng đều viết lên mặt, sao lừa được hắn?Nhưng hắn vẫn rất phối hợp để Đóa Đóa "báo phục", ôm nàng dỗ nàng, "Đóa Đóa, đừng giận.""Cứ giận!"Nhịn không được cười hôn nàng một chút, Hoàng Phủ Dật dỗ tiếp, "Đừng giận, ta bảo đảm sau này không bao giờ... lừa nàng nữa, sẽ không giấu nàng chuyện gì, bằng không nàng tùy thời có thể giết ta."". . . . . . Ta giết ngươi được sao" Đóa Đóa buồn bực nói.Hắn lại cười hôn nàng một chút, "Ta biết nàng không nỡ.""Mới không phải," Đóa Đóa chu miệng, "Ta tức giận!"

Tiểu Bụi không còn cách nào, đành phải bay qua đánh Hoàng Phủ Dật.

Nghiêu Phi trong lồng rất đúng lúc "đệm nhạc" ——

"Gâu gâu, gâu gâu!"

". . . . . ." Đóa Đóa yên lặng lau lệ.

Hoàng Phủ Dật vốn muốn phản kích, nhưng cánh Tiểu Bụi đánh vào người hắn tựa như cánh quạt, căn bản không có sức.

Nếu hắn ra tay, không cần người khác nói, bản thân cũng cảm thấy mình bắt nạt động vật nhỏ.

Phá điểu cũng nhìn ra, cho nên thập phần bất mãn gọi Tiểu Bụi, "Làm gì mà giống như chưa ăn cơm thế, dùng sức đánh!"

"Ta vốn chưa ăn cơm!"

Tiểu Bụi nổi giận, "Ta đuổi theo ngươi vài ngày, thời gian nghỉ ngơi cũng không có, đã sớm không còn sức!"

Bạch quang chợt lóe, nó rất giận c** q**n áo ra ném, rơi xuống bên bàn, "Lão tử mặc kệ, có bản lĩnh tự ngươi đi đánh!"

. . . . . . Thật là "thoát quần áo" .

Đóa Đóa chấn kinh nhìn Tiểu Bụi cởi một lớp da. . . . . .

Khụ, là cởi một lớp quần áo, lộ ra thân thể nhỏ nhắn.

Thì ra là mặc áo khoác liền biết bay a. . . . . .

Chúng nó. . . . . . Khụ, bọn họ, không phải chim?

Bất quá dáng người này cũng quá bỏ túi một chút, rốt cuộc là cái gì hả?

Phá điểu cũng rất giận, còn dám nói nó?

Nếu nó còn sức, nó đã sớm tự mình bay lên đánh Hoàng Phủ Dật một trận!

Không có cách nào, nó cũng rơi xuống bàn, địng nghỉ trước một lát rồi nói sau.

Bị hai đứa nó lăn qua lăn lại như thế, một chút tức giận còn lại của Đóa Đóa cũng biến mất, nhưng vẫn còn xụ mặt.

Mới không để hắn biết nàng không giận đâu, bị hắn lừa lâu như thế, nàng cũng muốn lừa hắn!

Hoàng Phủ Dật bật cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giận dỗi của nàng, tâm tư của nàng đều viết lên mặt, sao lừa được hắn?

Nhưng hắn vẫn rất phối hợp để Đóa Đóa "báo phục", ôm nàng dỗ nàng, "Đóa Đóa, đừng giận."

"Cứ giận!"

Nhịn không được cười hôn nàng một chút, Hoàng Phủ Dật dỗ tiếp, "Đừng giận, ta bảo đảm sau này không bao giờ... lừa nàng nữa, sẽ không giấu nàng chuyện gì, bằng không nàng tùy thời có thể giết ta."

". . . . . . Ta giết ngươi được sao" Đóa Đóa buồn bực nói.

Hắn lại cười hôn nàng một chút, "Ta biết nàng không nỡ."

"Mới không phải," Đóa Đóa chu miệng, "Ta tức giận!"

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Tiểu Bụi không còn cách nào, đành phải bay qua đánh Hoàng Phủ Dật.Nghiêu Phi trong lồng rất đúng lúc "đệm nhạc" ——"Gâu gâu, gâu gâu!"". . . . . ." Đóa Đóa yên lặng lau lệ.Hoàng Phủ Dật vốn muốn phản kích, nhưng cánh Tiểu Bụi đánh vào người hắn tựa như cánh quạt, căn bản không có sức.Nếu hắn ra tay, không cần người khác nói, bản thân cũng cảm thấy mình bắt nạt động vật nhỏ.Phá điểu cũng nhìn ra, cho nên thập phần bất mãn gọi Tiểu Bụi, "Làm gì mà giống như chưa ăn cơm thế, dùng sức đánh!""Ta vốn chưa ăn cơm!"Tiểu Bụi nổi giận, "Ta đuổi theo ngươi vài ngày, thời gian nghỉ ngơi cũng không có, đã sớm không còn sức!"Bạch quang chợt lóe, nó rất giận c** q**n áo ra ném, rơi xuống bên bàn, "Lão tử mặc kệ, có bản lĩnh tự ngươi đi đánh!". . . . . . Thật là "thoát quần áo" .Đóa Đóa chấn kinh nhìn Tiểu Bụi cởi một lớp da. . . . . .Khụ, là cởi một lớp quần áo, lộ ra thân thể nhỏ nhắn.Thì ra là mặc áo khoác liền biết bay a. . . . . .Chúng nó. . . . . . Khụ, bọn họ, không phải chim?Bất quá dáng người này cũng quá bỏ túi một chút, rốt cuộc là cái gì hả?Phá điểu cũng rất giận, còn dám nói nó?Nếu nó còn sức, nó đã sớm tự mình bay lên đánh Hoàng Phủ Dật một trận!Không có cách nào, nó cũng rơi xuống bàn, địng nghỉ trước một lát rồi nói sau.Bị hai đứa nó lăn qua lăn lại như thế, một chút tức giận còn lại của Đóa Đóa cũng biến mất, nhưng vẫn còn xụ mặt.Mới không để hắn biết nàng không giận đâu, bị hắn lừa lâu như thế, nàng cũng muốn lừa hắn!Hoàng Phủ Dật bật cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giận dỗi của nàng, tâm tư của nàng đều viết lên mặt, sao lừa được hắn?Nhưng hắn vẫn rất phối hợp để Đóa Đóa "báo phục", ôm nàng dỗ nàng, "Đóa Đóa, đừng giận.""Cứ giận!"Nhịn không được cười hôn nàng một chút, Hoàng Phủ Dật dỗ tiếp, "Đừng giận, ta bảo đảm sau này không bao giờ... lừa nàng nữa, sẽ không giấu nàng chuyện gì, bằng không nàng tùy thời có thể giết ta."". . . . . . Ta giết ngươi được sao" Đóa Đóa buồn bực nói.Hắn lại cười hôn nàng một chút, "Ta biết nàng không nỡ.""Mới không phải," Đóa Đóa chu miệng, "Ta tức giận!"

Chương 147: Thái tử thừa nhận sai lầm (3)