Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 164: Nhiếp chính vương tây nguyệt quốc
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Mỹ nhân biểu ca nhướng mày, “Thần điểu?”Hả?Đóa Đóa rất kinh ngạc.Người bình thường lần đầu tiên biết con Phá điểu này chính là Thần điểu trong truyền thuyết đều sẽ bị sét đánh, nàng đã từng thấy người bị sét đánh đến cháy khét, bị sét đánh đến nhếch nhác, bị sét đánh đến miệng sùi bọt mép . . . . . .Nhưng mà bị sét đánh đến bình tĩnh giống như bạn học biểu ca thì vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.Phá điểu nhìn mỹ nhân biểu ca, trạng thái thế mà lại có chút đề phòng, ngậm y phục của Đóa Đóa mà kéo ra ngoài.“Quay về cung thôi, không có việc gì đi lung tung bên ngoài làm chi!”“. . . . . .” Đóa Đóa mờ mịt theo sát nó.Mặc dù thái độ của con Phá điểu này đối với nàng luôn luôn không tốt gì cho lắm, nhưng ngoại trừ mấy lần thẩm vấn thân phận của nàng ra thì lần này vẫn là lần đầu tiên tiếng nói cùng nét mặt nghiêm túc như thế.Có chuyện gì vậy?Lòng nàng tràn ngập khó hiểu, quay đầu muốn nói từ biệt với bạn học biểu ca, “Muội đi trước đây, hôm khác. . . . . .”Mỹ nhân biểu ca Mạc Lương Ngôn ngắt lời nàng, “Hôm khác ta sẽ vào cung tìm muội.”“Được, vậy hẹn gặp lại.”Mãi đến khi Đóa Đóa bị kéo ra khỏi Vân gia, đợi khi nàng ngồi vào xe ngựa rồi, Phá điểu mới bắt đầu giáo huấn người.“Được cái gì mà được! Sao ngươi có thể tùy tiện đáp ứng hắn chứ!”“. . . . . . Sao?” Đóa Đóa vô cùng mờ mịt.“Ngươi có biết hắn là ai không!”Phá điểu tức giận đến nổi trận lôi đình, chìa một cánh ra dốc sức quạt gió cho mình hạ nhiệt.Nếu không phải cuối cùng hắn cũng cắt được đuôi tên Tiểu Bụi cuồng theo dõi kia, nhàn rỗi không có việc gì chạy đi tìm nàng thì bây giờ còn không biết đã xảy ra chuyện gì rồi!“. . . . . . Sau khi ngươi đến ta mới biết được hắn gọi là Mạc Lương Ngôn.”Chỉ là một họ hàng của Vân gia mà thôi, Phá điểu làm gì mà khẩn trương như thế chứ?Phá điểu bắt đầu gạt qua gạt lại hai cánh của nó, làm bộ dáng xắn tay áo.Hắn cũng biết mình không nên trút giận lên Đóa Đóa, nàng căn bản là cái gì cũng không biết.Phá điểu cực kỳ nóng giận, mất thời gian nửa ngày mới làm mình hơi bình tĩnh lại một chút.“Tất cả mọi người trên đại lục này đều biết Mạc Lương Ngôn là ai, hắn chính là nam sủng của Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt Quốc!”“. . . . . .” Đóa Đóa âm thầm rơi lệ, “Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt Quốc là nữ nhân sao?”“Là nam!”“. . . . . .” Khóc ròng, rơi lệ. . . . . .Lại nguôi giận hơn chút, Phá điểu nói tiếp, “Nhiếp Chính Vương cũng chính là hắn!”.“. . . . . . Là ngươi nói nhầm hay là ta nghe nhầm . . . . . .”
Mỹ nhân biểu ca nhướng mày, “Thần điểu?”
Hả?
Đóa Đóa rất kinh ngạc.
Người bình thường lần đầu tiên biết con Phá điểu này chính là Thần điểu trong truyền thuyết đều sẽ bị sét đánh, nàng đã từng thấy người bị sét đánh đến cháy khét, bị sét đánh đến nhếch nhác, bị sét đánh đến miệng sùi bọt mép . . . . . .
Nhưng mà bị sét đánh đến bình tĩnh giống như bạn học biểu ca thì vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Phá điểu nhìn mỹ nhân biểu ca, trạng thái thế mà lại có chút đề phòng, ngậm y phục của Đóa Đóa mà kéo ra ngoài.
“Quay về cung thôi, không có việc gì đi lung tung bên ngoài làm chi!”
“. . . . . .” Đóa Đóa mờ mịt theo sát nó.
Mặc dù thái độ của con Phá điểu này đối với nàng luôn luôn không tốt gì cho lắm, nhưng ngoại trừ mấy lần thẩm vấn thân phận của nàng ra thì lần này vẫn là lần đầu tiên tiếng nói cùng nét mặt nghiêm túc như thế.
Có chuyện gì vậy?
Lòng nàng tràn ngập khó hiểu, quay đầu muốn nói từ biệt với bạn học biểu ca, “Muội đi trước đây, hôm khác. . . . . .”
Mỹ nhân biểu ca Mạc Lương Ngôn ngắt lời nàng, “Hôm khác ta sẽ vào cung tìm muội.”
“Được, vậy hẹn gặp lại.”
Mãi đến khi Đóa Đóa bị kéo ra khỏi Vân gia, đợi khi nàng ngồi vào xe ngựa rồi, Phá điểu mới bắt đầu giáo huấn người.
“Được cái gì mà được! Sao ngươi có thể tùy tiện đáp ứng hắn chứ!”
“. . . . . . Sao?” Đóa Đóa vô cùng mờ mịt.
“Ngươi có biết hắn là ai không!”
Phá điểu tức giận đến nổi trận lôi đình, chìa một cánh ra dốc sức quạt gió cho mình hạ nhiệt.
Nếu không phải cuối cùng hắn cũng cắt được đuôi tên Tiểu Bụi cuồng theo dõi kia, nhàn rỗi không có việc gì chạy đi tìm nàng thì bây giờ còn không biết đã xảy ra chuyện gì rồi!
“. . . . . . Sau khi ngươi đến ta mới biết được hắn gọi là Mạc Lương Ngôn.”
Chỉ là một họ hàng của Vân gia mà thôi, Phá điểu làm gì mà khẩn trương như thế chứ?
Phá điểu bắt đầu gạt qua gạt lại hai cánh của nó, làm bộ dáng xắn tay áo.
Hắn cũng biết mình không nên trút giận lên Đóa Đóa, nàng căn bản là cái gì cũng không biết.
Phá điểu cực kỳ nóng giận, mất thời gian nửa ngày mới làm mình hơi bình tĩnh lại một chút.
“Tất cả mọi người trên đại lục này đều biết Mạc Lương Ngôn là ai, hắn chính là nam sủng của Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt Quốc!”
“. . . . . .” Đóa Đóa âm thầm rơi lệ, “Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt Quốc là nữ nhân sao?”
“Là nam!”
“. . . . . .” Khóc ròng, rơi lệ. . . . . .
Lại nguôi giận hơn chút, Phá điểu nói tiếp, “Nhiếp Chính Vương cũng chính là hắn!”.
“. . . . . . Là ngươi nói nhầm hay là ta nghe nhầm . . . . . .”
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Mỹ nhân biểu ca nhướng mày, “Thần điểu?”Hả?Đóa Đóa rất kinh ngạc.Người bình thường lần đầu tiên biết con Phá điểu này chính là Thần điểu trong truyền thuyết đều sẽ bị sét đánh, nàng đã từng thấy người bị sét đánh đến cháy khét, bị sét đánh đến nhếch nhác, bị sét đánh đến miệng sùi bọt mép . . . . . .Nhưng mà bị sét đánh đến bình tĩnh giống như bạn học biểu ca thì vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.Phá điểu nhìn mỹ nhân biểu ca, trạng thái thế mà lại có chút đề phòng, ngậm y phục của Đóa Đóa mà kéo ra ngoài.“Quay về cung thôi, không có việc gì đi lung tung bên ngoài làm chi!”“. . . . . .” Đóa Đóa mờ mịt theo sát nó.Mặc dù thái độ của con Phá điểu này đối với nàng luôn luôn không tốt gì cho lắm, nhưng ngoại trừ mấy lần thẩm vấn thân phận của nàng ra thì lần này vẫn là lần đầu tiên tiếng nói cùng nét mặt nghiêm túc như thế.Có chuyện gì vậy?Lòng nàng tràn ngập khó hiểu, quay đầu muốn nói từ biệt với bạn học biểu ca, “Muội đi trước đây, hôm khác. . . . . .”Mỹ nhân biểu ca Mạc Lương Ngôn ngắt lời nàng, “Hôm khác ta sẽ vào cung tìm muội.”“Được, vậy hẹn gặp lại.”Mãi đến khi Đóa Đóa bị kéo ra khỏi Vân gia, đợi khi nàng ngồi vào xe ngựa rồi, Phá điểu mới bắt đầu giáo huấn người.“Được cái gì mà được! Sao ngươi có thể tùy tiện đáp ứng hắn chứ!”“. . . . . . Sao?” Đóa Đóa vô cùng mờ mịt.“Ngươi có biết hắn là ai không!”Phá điểu tức giận đến nổi trận lôi đình, chìa một cánh ra dốc sức quạt gió cho mình hạ nhiệt.Nếu không phải cuối cùng hắn cũng cắt được đuôi tên Tiểu Bụi cuồng theo dõi kia, nhàn rỗi không có việc gì chạy đi tìm nàng thì bây giờ còn không biết đã xảy ra chuyện gì rồi!“. . . . . . Sau khi ngươi đến ta mới biết được hắn gọi là Mạc Lương Ngôn.”Chỉ là một họ hàng của Vân gia mà thôi, Phá điểu làm gì mà khẩn trương như thế chứ?Phá điểu bắt đầu gạt qua gạt lại hai cánh của nó, làm bộ dáng xắn tay áo.Hắn cũng biết mình không nên trút giận lên Đóa Đóa, nàng căn bản là cái gì cũng không biết.Phá điểu cực kỳ nóng giận, mất thời gian nửa ngày mới làm mình hơi bình tĩnh lại một chút.“Tất cả mọi người trên đại lục này đều biết Mạc Lương Ngôn là ai, hắn chính là nam sủng của Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt Quốc!”“. . . . . .” Đóa Đóa âm thầm rơi lệ, “Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt Quốc là nữ nhân sao?”“Là nam!”“. . . . . .” Khóc ròng, rơi lệ. . . . . .Lại nguôi giận hơn chút, Phá điểu nói tiếp, “Nhiếp Chính Vương cũng chính là hắn!”.“. . . . . . Là ngươi nói nhầm hay là ta nghe nhầm . . . . . .”