Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 177: Cách nổi bão nhàn nhã của Thái tử (5)

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “. . . . . .” Đóa Đóa thiếu chút bật cười ra tiếng, vội vàng nhịn xuống.Tiếng cưa gỗ khó nghe vang vọng trong phòng, hợp với lời nói cùng vẻ mặt chân thật của Hoàng Phủ Dật vừa rồi, một đám thiên kim tiểu thư bắt đầu có cảm giác xương cốt nhũn ra.Tiếng kia vốn nghe liền khiến người ta không thoải mái, nếu giờ cưa trên cổ các nàng, tưởng tượng tới cảnh đó, các tiểu thư đều biến sắc.Không, không thể nào chứ? Thái tử nhất định chỉ dọa người!Nhan Đóa Đóa thấy rất ngạc nhiên, cảnh tượng này, rất phù hợp với bộ phim mà nàng thích đã lâu nhưng không có can đảm đi xem!Khụ, chính là ‘cưa điện cuồng sát ở Texas’, có điều công cụ của Hoàng Phủ Dật có chút lạc hậu, gọi là ‘Đông cung sài đao cứ nhân cuồng’ (đao chẻ củi cuồng cưa người ở Đông cung) đi. . . . .Tiếng cưa gỗ vẫn tiếp tục, Hoàng Phủ Dật ngẩng đầu cười quét mắt một vòng qua các vị tiểu thư.“Ta còn đặc biệt tìm chỗ cưa không khác lắm so với cổ người, nhìn xem không bao lâu đã có thể cưa đứt.”Trên bàn có khắc hoa dày đặc, độ dày không giống nhau.Tinh tế nhìn, vị trí Hoàng Phủ Dật chọn quả thật không khác cổ người lắm, thì ra hắn nhìn nửa ngày mới hạ đao chính là tìm cái này. . . . . .Từ khi bọn họ bắt đầu nói chuyện, Hoàng Phủ Dật đã cưa một thời gian.Tưởng tượng Hoàng Phủ Dật cầm đao chẻ củi, thong thả mà cưa cổ các nàng, còn tốn thời gian lâu như thế, không để các nàng được chết một cách thống khoái. . . . . .Tất cả các tiểu thư đều biến sắc, người sức chịu đựng kém đã bắt đầu ngồi lung lay, sắp ngất.Các nàng hình như nhìn nhầm người. . . . . . Thái tử hắn. . . . . . thật sự ôn hòa tốt tính sao. . . . . .“Đừng sợ.” Hoàng Phủ Dật cười “an ủi” các nàng.“Gỗ lim có chất gỗ cứng rắn, nếu cưa cổ, sẽ không tốn nhiều thời gian như thế.”“. . . . . .” Lại một trận gió lạnh thổi qua, đã có người bắt đầu “hức hức” khóc.Cưa thêm vài nhát cuối, Hoàng Phủ Dật đại công cáo thành, nhấc lên đoạn gỗ bị mình cưa gãy.“Cũng không phí nhiều sức lực, chơi rất vui.”“. . . . . .” Hức hức hứ. . . . . .Hắn đưa đao chẻ củi ra, cười hỏi một vị tiểu thư gần hắn nhất.“Hay là nàng cũng tới thử một chút?”“A ——” Vị tiểu thư kia bất chấp hình tượng, thét chói tai chạy ra ngoài.

“. . . . . .” Đóa Đóa thiếu chút bật cười ra tiếng, vội vàng nhịn xuống.

Tiếng cưa gỗ khó nghe vang vọng trong phòng, hợp với lời nói cùng vẻ mặt chân thật của Hoàng Phủ Dật vừa rồi, một đám thiên kim tiểu thư bắt đầu có cảm giác xương cốt nhũn ra.

Tiếng kia vốn nghe liền khiến người ta không thoải mái, nếu giờ cưa trên cổ các nàng, tưởng tượng tới cảnh đó, các tiểu thư đều biến sắc.

Không, không thể nào chứ? Thái tử nhất định chỉ dọa người!

Nhan Đóa Đóa thấy rất ngạc nhiên, cảnh tượng này, rất phù hợp với bộ phim mà nàng thích đã lâu nhưng không có can đảm đi xem!

Khụ, chính là ‘cưa điện cuồng sát ở Texas’, có điều công cụ của Hoàng Phủ Dật có chút lạc hậu, gọi là ‘Đông cung sài đao cứ nhân cuồng’ (đao chẻ củi cuồng cưa người ở Đông cung) đi. . . . .

Tiếng cưa gỗ vẫn tiếp tục, Hoàng Phủ Dật ngẩng đầu cười quét mắt một vòng qua các vị tiểu thư.

“Ta còn đặc biệt tìm chỗ cưa không khác lắm so với cổ người, nhìn xem không bao lâu đã có thể cưa đứt.”

Trên bàn có khắc hoa dày đặc, độ dày không giống nhau.

Tinh tế nhìn, vị trí Hoàng Phủ Dật chọn quả thật không khác cổ người lắm, thì ra hắn nhìn nửa ngày mới hạ đao chính là tìm cái này. . . . . .

Từ khi bọn họ bắt đầu nói chuyện, Hoàng Phủ Dật đã cưa một thời gian.

Tưởng tượng Hoàng Phủ Dật cầm đao chẻ củi, thong thả mà cưa cổ các nàng, còn tốn thời gian lâu như thế, không để các nàng được chết một cách thống khoái. . . . . .

Tất cả các tiểu thư đều biến sắc, người sức chịu đựng kém đã bắt đầu ngồi lung lay, sắp ngất.

Các nàng hình như nhìn nhầm người. . . . . . Thái tử hắn. . . . . . thật sự ôn hòa tốt tính sao. . . . . .

“Đừng sợ.” Hoàng Phủ Dật cười “an ủi” các nàng.

“Gỗ lim có chất gỗ cứng rắn, nếu cưa cổ, sẽ không tốn nhiều thời gian như thế.”

“. . . . . .” Lại một trận gió lạnh thổi qua, đã có người bắt đầu “hức hức” khóc.

Cưa thêm vài nhát cuối, Hoàng Phủ Dật đại công cáo thành, nhấc lên đoạn gỗ bị mình cưa gãy.

“Cũng không phí nhiều sức lực, chơi rất vui.”

“. . . . . .” Hức hức hứ. . . . . .

Hắn đưa đao chẻ củi ra, cười hỏi một vị tiểu thư gần hắn nhất.

“Hay là nàng cũng tới thử một chút?”

“A ——” Vị tiểu thư kia bất chấp hình tượng, thét chói tai chạy ra ngoài.

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “. . . . . .” Đóa Đóa thiếu chút bật cười ra tiếng, vội vàng nhịn xuống.Tiếng cưa gỗ khó nghe vang vọng trong phòng, hợp với lời nói cùng vẻ mặt chân thật của Hoàng Phủ Dật vừa rồi, một đám thiên kim tiểu thư bắt đầu có cảm giác xương cốt nhũn ra.Tiếng kia vốn nghe liền khiến người ta không thoải mái, nếu giờ cưa trên cổ các nàng, tưởng tượng tới cảnh đó, các tiểu thư đều biến sắc.Không, không thể nào chứ? Thái tử nhất định chỉ dọa người!Nhan Đóa Đóa thấy rất ngạc nhiên, cảnh tượng này, rất phù hợp với bộ phim mà nàng thích đã lâu nhưng không có can đảm đi xem!Khụ, chính là ‘cưa điện cuồng sát ở Texas’, có điều công cụ của Hoàng Phủ Dật có chút lạc hậu, gọi là ‘Đông cung sài đao cứ nhân cuồng’ (đao chẻ củi cuồng cưa người ở Đông cung) đi. . . . .Tiếng cưa gỗ vẫn tiếp tục, Hoàng Phủ Dật ngẩng đầu cười quét mắt một vòng qua các vị tiểu thư.“Ta còn đặc biệt tìm chỗ cưa không khác lắm so với cổ người, nhìn xem không bao lâu đã có thể cưa đứt.”Trên bàn có khắc hoa dày đặc, độ dày không giống nhau.Tinh tế nhìn, vị trí Hoàng Phủ Dật chọn quả thật không khác cổ người lắm, thì ra hắn nhìn nửa ngày mới hạ đao chính là tìm cái này. . . . . .Từ khi bọn họ bắt đầu nói chuyện, Hoàng Phủ Dật đã cưa một thời gian.Tưởng tượng Hoàng Phủ Dật cầm đao chẻ củi, thong thả mà cưa cổ các nàng, còn tốn thời gian lâu như thế, không để các nàng được chết một cách thống khoái. . . . . .Tất cả các tiểu thư đều biến sắc, người sức chịu đựng kém đã bắt đầu ngồi lung lay, sắp ngất.Các nàng hình như nhìn nhầm người. . . . . . Thái tử hắn. . . . . . thật sự ôn hòa tốt tính sao. . . . . .“Đừng sợ.” Hoàng Phủ Dật cười “an ủi” các nàng.“Gỗ lim có chất gỗ cứng rắn, nếu cưa cổ, sẽ không tốn nhiều thời gian như thế.”“. . . . . .” Lại một trận gió lạnh thổi qua, đã có người bắt đầu “hức hức” khóc.Cưa thêm vài nhát cuối, Hoàng Phủ Dật đại công cáo thành, nhấc lên đoạn gỗ bị mình cưa gãy.“Cũng không phí nhiều sức lực, chơi rất vui.”“. . . . . .” Hức hức hứ. . . . . .Hắn đưa đao chẻ củi ra, cười hỏi một vị tiểu thư gần hắn nhất.“Hay là nàng cũng tới thử một chút?”“A ——” Vị tiểu thư kia bất chấp hình tượng, thét chói tai chạy ra ngoài.

Chương 177: Cách nổi bão nhàn nhã của Thái tử (5)