Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 182: Thanh mai trúc mã Nhiếp Chính Vương (3)

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “Khụ, à ừm. . . . . . uống trà đi.”“Hiểu Hiểu,” Mạc Lương Ngôn rũ mắt xuống, “Ta vẫn không quên ước định trước đây của chúng ta, ngọc bội năm ấy muội trao cho ta, ta vẫn giữ gìn.”“. . . . . .” Đóa Đóa suýt nữa thì phun hết trà còn chưa kịp nuốt ra.Ô ô, không nên hù dọa người khác như thế a!Không phải nói lúc Mạc Lương Ngôn đi Vân Tri Hiểu mới đầy tháng sao?Đứa bé còn nhỏ như thế làm sao mà “ước định” lấy chồng, còn trao cả tín vật nữa a?Thấy phản ứng của nàng, thần sắc của Mạc Lương Ngôn có chút buồn bã.“Hiểu Hiểu, ta không phải muốn ép muội thực hiện lời hứa khi đó đâu, muội không cần lo lắng.”“. . . . . .” Sấm sét đùng đùng đánh xuống, Đóa Đóa lệ rơi đầy mặt.Hoàng Phủ Dật đang ở ngự thư phòng, Phá điểu với tiểu Bụi không biết lại chạy đi đánh nhau ở đâu rồi. Ô ô, sao không có ai cùng chịu sét đánh với nàng a?“Biểu ca, khụ, ta. . . . . .” Đóa Đóa do dự không biết nên nói thế nào.“Muội muốn nói muội không nhớ rõ chuyện hồi bảy tuổi sao?” Mạc Lương Ngôn cười khổ, “Biểu muội, cảm ơn muội đã nói dối để an ủi ta.”Bảy tuổi?Đóa Đóa ngây ngẩn cả người.Sau khi chuyển đi Mạc Lương Ngôn còn bí mật quay về Vân gia, hơn nữa còn tư định chung thân* với Vân Tri Hiểu á?(tư định chung thân: tự quyết định việc cả đời [việc thành hôn])Tin tức Phá điểu có được đều là do nghe lén ở mọi nơi mọi chỗ, nếu đây là thật thì thật sự là rất bí mật, ngay cả Phá điểu cũng không biết.Ngôn nhiều tất thất* a, vì lo bị lộ tẩy, Đóa Đóa chỉ ra vẻ ngượng ngùng cười cười mà không lên tiếng.(*dịch ra thì là ‘nói nhiều thì chắc chắn sẽ lỡ lời’, tức là Đóa Đóa sợ nói càng nhiều thì càng lộ ra mình không phải Vân Tri Hiểu)Bạn mỹ nhân biểu ca này tột dùng là đang nghĩ cái gì đây?Năm ấy hắn thật là tư định chung thân với Vân Tri Hiểu sao, hay là nói bậy?Nếu thật sự trong lòng hắn còn nhớ một đoạn tình cảm này, thì sao lại xuất hiện với thân phận “nam sủng”?Đóa Đóa đầy bụng hoài nghi, nhưng vẫn giả như thật bình tĩnh.Gần mực thì đen a. . . . . . Bây giờ nàng ở cùng Hoàng Phủ Dật càng ngày càng học được cách giả bộ bình tĩnh ——Mặc dù Hoàng Phủ Dật vẫn nói hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, có điều người khác cũng không minh như hắn nha. . . . . . Sai sai, là âm hiểm giảo trá!Mạc Lương Ngôn lại rũ mắt xuống, như đang nghĩ đến tâm sự của mình.“Hiểu Hiểu, nếu ta nói ta không phải nam sủng, muội có tin hay không?”Đóa Đóa lại kinh sợ, “Huynh là nói. . . . . .”Hắn chuẩn bị nói thẳng thân phận thật của mình với Vân Tri Hiểu sao?

“Khụ, à ừm. . . . . . uống trà đi.”

“Hiểu Hiểu,” Mạc Lương Ngôn rũ mắt xuống, “Ta vẫn không quên ước định trước đây của chúng ta, ngọc bội năm ấy muội trao cho ta, ta vẫn giữ gìn.”

“. . . . . .” Đóa Đóa suýt nữa thì phun hết trà còn chưa kịp nuốt ra.

Ô ô, không nên hù dọa người khác như thế a!

Không phải nói lúc Mạc Lương Ngôn đi Vân Tri Hiểu mới đầy tháng sao?

Đứa bé còn nhỏ như thế làm sao mà “ước định” lấy chồng, còn trao cả tín vật nữa a?

Thấy phản ứng của nàng, thần sắc của Mạc Lương Ngôn có chút buồn bã.

“Hiểu Hiểu, ta không phải muốn ép muội thực hiện lời hứa khi đó đâu, muội không cần lo lắng.”

“. . . . . .” Sấm sét đùng đùng đánh xuống, Đóa Đóa lệ rơi đầy mặt.

Hoàng Phủ Dật đang ở ngự thư phòng, Phá điểu với tiểu Bụi không biết lại chạy đi đánh nhau ở đâu rồi. Ô ô, sao không có ai cùng chịu sét đánh với nàng a?

“Biểu ca, khụ, ta. . . . . .” Đóa Đóa do dự không biết nên nói thế nào.

“Muội muốn nói muội không nhớ rõ chuyện hồi bảy tuổi sao?” Mạc Lương Ngôn cười khổ, “Biểu muội, cảm ơn muội đã nói dối để an ủi ta.”

Bảy tuổi?

Đóa Đóa ngây ngẩn cả người.

Sau khi chuyển đi Mạc Lương Ngôn còn bí mật quay về Vân gia, hơn nữa còn tư định chung thân* với Vân Tri Hiểu á?

(tư định chung thân: tự quyết định việc cả đời [việc thành hôn])

Tin tức Phá điểu có được đều là do nghe lén ở mọi nơi mọi chỗ, nếu đây là thật thì thật sự là rất bí mật, ngay cả Phá điểu cũng không biết.

Ngôn nhiều tất thất* a, vì lo bị lộ tẩy, Đóa Đóa chỉ ra vẻ ngượng ngùng cười cười mà không lên tiếng.

(*dịch ra thì là ‘nói nhiều thì chắc chắn sẽ lỡ lời’, tức là Đóa Đóa sợ nói càng nhiều thì càng lộ ra mình không phải Vân Tri Hiểu)

Bạn mỹ nhân biểu ca này tột dùng là đang nghĩ cái gì đây?

Năm ấy hắn thật là tư định chung thân với Vân Tri Hiểu sao, hay là nói bậy?

Nếu thật sự trong lòng hắn còn nhớ một đoạn tình cảm này, thì sao lại xuất hiện với thân phận “nam sủng”?

Đóa Đóa đầy bụng hoài nghi, nhưng vẫn giả như thật bình tĩnh.

Gần mực thì đen a. . . . . . Bây giờ nàng ở cùng Hoàng Phủ Dật càng ngày càng học được cách giả bộ bình tĩnh ——

Mặc dù Hoàng Phủ Dật vẫn nói hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, có điều người khác cũng không minh như hắn nha. . . . . . Sai sai, là âm hiểm giảo trá!

Mạc Lương Ngôn lại rũ mắt xuống, như đang nghĩ đến tâm sự của mình.

“Hiểu Hiểu, nếu ta nói ta không phải nam sủng, muội có tin hay không?”

Đóa Đóa lại kinh sợ, “Huynh là nói. . . . . .”

Hắn chuẩn bị nói thẳng thân phận thật của mình với Vân Tri Hiểu sao?

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “Khụ, à ừm. . . . . . uống trà đi.”“Hiểu Hiểu,” Mạc Lương Ngôn rũ mắt xuống, “Ta vẫn không quên ước định trước đây của chúng ta, ngọc bội năm ấy muội trao cho ta, ta vẫn giữ gìn.”“. . . . . .” Đóa Đóa suýt nữa thì phun hết trà còn chưa kịp nuốt ra.Ô ô, không nên hù dọa người khác như thế a!Không phải nói lúc Mạc Lương Ngôn đi Vân Tri Hiểu mới đầy tháng sao?Đứa bé còn nhỏ như thế làm sao mà “ước định” lấy chồng, còn trao cả tín vật nữa a?Thấy phản ứng của nàng, thần sắc của Mạc Lương Ngôn có chút buồn bã.“Hiểu Hiểu, ta không phải muốn ép muội thực hiện lời hứa khi đó đâu, muội không cần lo lắng.”“. . . . . .” Sấm sét đùng đùng đánh xuống, Đóa Đóa lệ rơi đầy mặt.Hoàng Phủ Dật đang ở ngự thư phòng, Phá điểu với tiểu Bụi không biết lại chạy đi đánh nhau ở đâu rồi. Ô ô, sao không có ai cùng chịu sét đánh với nàng a?“Biểu ca, khụ, ta. . . . . .” Đóa Đóa do dự không biết nên nói thế nào.“Muội muốn nói muội không nhớ rõ chuyện hồi bảy tuổi sao?” Mạc Lương Ngôn cười khổ, “Biểu muội, cảm ơn muội đã nói dối để an ủi ta.”Bảy tuổi?Đóa Đóa ngây ngẩn cả người.Sau khi chuyển đi Mạc Lương Ngôn còn bí mật quay về Vân gia, hơn nữa còn tư định chung thân* với Vân Tri Hiểu á?(tư định chung thân: tự quyết định việc cả đời [việc thành hôn])Tin tức Phá điểu có được đều là do nghe lén ở mọi nơi mọi chỗ, nếu đây là thật thì thật sự là rất bí mật, ngay cả Phá điểu cũng không biết.Ngôn nhiều tất thất* a, vì lo bị lộ tẩy, Đóa Đóa chỉ ra vẻ ngượng ngùng cười cười mà không lên tiếng.(*dịch ra thì là ‘nói nhiều thì chắc chắn sẽ lỡ lời’, tức là Đóa Đóa sợ nói càng nhiều thì càng lộ ra mình không phải Vân Tri Hiểu)Bạn mỹ nhân biểu ca này tột dùng là đang nghĩ cái gì đây?Năm ấy hắn thật là tư định chung thân với Vân Tri Hiểu sao, hay là nói bậy?Nếu thật sự trong lòng hắn còn nhớ một đoạn tình cảm này, thì sao lại xuất hiện với thân phận “nam sủng”?Đóa Đóa đầy bụng hoài nghi, nhưng vẫn giả như thật bình tĩnh.Gần mực thì đen a. . . . . . Bây giờ nàng ở cùng Hoàng Phủ Dật càng ngày càng học được cách giả bộ bình tĩnh ——Mặc dù Hoàng Phủ Dật vẫn nói hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, có điều người khác cũng không minh như hắn nha. . . . . . Sai sai, là âm hiểm giảo trá!Mạc Lương Ngôn lại rũ mắt xuống, như đang nghĩ đến tâm sự của mình.“Hiểu Hiểu, nếu ta nói ta không phải nam sủng, muội có tin hay không?”Đóa Đóa lại kinh sợ, “Huynh là nói. . . . . .”Hắn chuẩn bị nói thẳng thân phận thật của mình với Vân Tri Hiểu sao?

Chương 182: Thanh mai trúc mã Nhiếp Chính Vương (3)