Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 188: Kiên quyết muốn sắc dụ (4)

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Hiện tại biểu hiện của nàng thật sự rất bình tĩnh! Nhan Đóa Đóa thật vui mừng nghĩ.“Ta sợ dọa nàng, cho nên định từ từ, hôm nay để nàng thích ứng trước một chút.” Hoàng Phủ Dật thật “săn sóc” nói.“. . . . . .” Ô ô, thì ra còn có “cao cấp” hơn. . . . . .Nói xong lời này, Hoàng Phủ Dật bước đi.“Khụ, mọi người cũng giải tán đi.” Nhan Đóa Đóa phân phó thái giám cùng thị vệ vây xem ở cửa.Ô ô, nàng cũng từng là quần chúng vây xem, không nghĩ đến hôm nay mình lại bị vây xem . . . . . .Mọi người nhìn nhau, cuối cùng một tiểu thái giám đứng ra, “Ách, Thái tử phi, ngài chảy máu mũi.”“. . . . . .”Sau khi trong lòng nước mắt chạy vội n vòng, Đóa Đóa vươn tay chùi chùi, phát hiện quả nhiên là chảy máu mũi . . . . . . Ô ô!“Mọi người hiểu lầm,” Đóa Đóa rất bình tĩnh, “Đây không phải máu mũi.”“Đó là cái gì. . . . . .” Tất cả mọi người ném đôi mắt nhỏ hoài nghi về phía Đóa Đóa.Thái tử phi, ngài thừa nhận đi!Lúc này Hoàng Phủ Dật cũng đã trở về, trong tay còn đem theo một cái khăn vải thấm ướt, thì ra vừa rồi hắn đi ra ngoài là tìm thứ gì đó lau máu mũi cho Đóa Đóa. . . . . .Thấy hắn trở về, máu mũi Đóa Đóa vốn đã ngừng lại bắt đầu ngo ngoe dục động, trong nháy mắt đôi mắt nhỏ của mọi người liền sáng tỏ.Thái tử phi, ngài liền thừa nhận đi, thái tử sắc dụ thành công!Đóa Đóa lời lẽ chính đáng, “Đây thật sự không phải chảy máu mũi, đây chính là trong truyền thuyết. . . . . . chứng nhất giang x**n th** hướng đông lưu (một dòng x**n th** chảy về Đông – thơ Lý Dực, tức Nam Đường Hậu Chủ, vua cuối cùng của nước Nam Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc)!”Tay Hoàng Phủ Dật ngừng lại, thiếu chút cười ra tiếng.Quần chúng vây xem mờ mịt, đều cảm khái, “Tên chứng bệnh này rất có thi ý a.”“Đó là đương nhiên!”Đóa Đóa tiếp tục bịa chuyện, “Này. . . . . . Chính là bởi vì thi hứng đại phát, chứng nhất giang x**n th** hướng đông lưu mới phát tác.”“. . . . . .” Mọi người cảm thấy cách nói này. . . . . . huyền huyễn.Nhưng mà bởi vì rất huyền huyễn, tất cả mọi người chưa từng nghe qua, cho nên cảm thấy dường như có thể tin.Nhan Đóa Đóa thở phào, cảm thấy đã vãn hồi được hình tượng thanh thuần nhỏ bé của mình.“Tất cả mọi người trở về đi.” Nàng lại đuổi người.Ô ô, để nàng một mình sám hối chút đi. . . . . .Đáng tiếc bình thường Đóa Đóa chưa bao giờ ra vẻ kiêu ngạo, thái tử hình như cũng không định đuổi người đi, cho nên quần chúng vây xem càng hiếu kỳ tràn đầy a. . . . . .

Hiện tại biểu hiện của nàng thật sự rất bình tĩnh! Nhan Đóa Đóa thật vui mừng nghĩ.

“Ta sợ dọa nàng, cho nên định từ từ, hôm nay để nàng thích ứng trước một chút.” Hoàng Phủ Dật thật “săn sóc” nói.

“. . . . . .” Ô ô, thì ra còn có “cao cấp” hơn. . . . . .

Nói xong lời này, Hoàng Phủ Dật bước đi.

“Khụ, mọi người cũng giải tán đi.” Nhan Đóa Đóa phân phó thái giám cùng thị vệ vây xem ở cửa.

Ô ô, nàng cũng từng là quần chúng vây xem, không nghĩ đến hôm nay mình lại bị vây xem . . . . . .

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng một tiểu thái giám đứng ra, “Ách, Thái tử phi, ngài chảy máu mũi.”

“. . . . . .”

Sau khi trong lòng nước mắt chạy vội n vòng, Đóa Đóa vươn tay chùi chùi, phát hiện quả nhiên là chảy máu mũi . . . . . . Ô ô!

“Mọi người hiểu lầm,” Đóa Đóa rất bình tĩnh, “Đây không phải máu mũi.”

“Đó là cái gì. . . . . .” Tất cả mọi người ném đôi mắt nhỏ hoài nghi về phía Đóa Đóa.

Thái tử phi, ngài thừa nhận đi!

Lúc này Hoàng Phủ Dật cũng đã trở về, trong tay còn đem theo một cái khăn vải thấm ướt, thì ra vừa rồi hắn đi ra ngoài là tìm thứ gì đó lau máu mũi cho Đóa Đóa. . . . . .

Thấy hắn trở về, máu mũi Đóa Đóa vốn đã ngừng lại bắt đầu ngo ngoe dục động, trong nháy mắt đôi mắt nhỏ của mọi người liền sáng tỏ.

Thái tử phi, ngài liền thừa nhận đi, thái tử sắc dụ thành công!

Đóa Đóa lời lẽ chính đáng, “Đây thật sự không phải chảy máu mũi, đây chính là trong truyền thuyết. . . . . . chứng nhất giang x**n th** hướng đông lưu (một dòng x**n th** chảy về Đông – thơ Lý Dực, tức Nam Đường Hậu Chủ, vua cuối cùng của nước Nam Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc)!”

Tay Hoàng Phủ Dật ngừng lại, thiếu chút cười ra tiếng.

Quần chúng vây xem mờ mịt, đều cảm khái, “Tên chứng bệnh này rất có thi ý a.”

“Đó là đương nhiên!”

Đóa Đóa tiếp tục bịa chuyện, “Này. . . . . . Chính là bởi vì thi hứng đại phát, chứng nhất giang x**n th** hướng đông lưu mới phát tác.”

“. . . . . .” Mọi người cảm thấy cách nói này. . . . . . huyền huyễn.

Nhưng mà bởi vì rất huyền huyễn, tất cả mọi người chưa từng nghe qua, cho nên cảm thấy dường như có thể tin.

Nhan Đóa Đóa thở phào, cảm thấy đã vãn hồi được hình tượng thanh thuần nhỏ bé của mình.

“Tất cả mọi người trở về đi.” Nàng lại đuổi người.

Ô ô, để nàng một mình sám hối chút đi. . . . . .

Đáng tiếc bình thường Đóa Đóa chưa bao giờ ra vẻ kiêu ngạo, thái tử hình như cũng không định đuổi người đi, cho nên quần chúng vây xem càng hiếu kỳ tràn đầy a. . . . . .

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Hiện tại biểu hiện của nàng thật sự rất bình tĩnh! Nhan Đóa Đóa thật vui mừng nghĩ.“Ta sợ dọa nàng, cho nên định từ từ, hôm nay để nàng thích ứng trước một chút.” Hoàng Phủ Dật thật “săn sóc” nói.“. . . . . .” Ô ô, thì ra còn có “cao cấp” hơn. . . . . .Nói xong lời này, Hoàng Phủ Dật bước đi.“Khụ, mọi người cũng giải tán đi.” Nhan Đóa Đóa phân phó thái giám cùng thị vệ vây xem ở cửa.Ô ô, nàng cũng từng là quần chúng vây xem, không nghĩ đến hôm nay mình lại bị vây xem . . . . . .Mọi người nhìn nhau, cuối cùng một tiểu thái giám đứng ra, “Ách, Thái tử phi, ngài chảy máu mũi.”“. . . . . .”Sau khi trong lòng nước mắt chạy vội n vòng, Đóa Đóa vươn tay chùi chùi, phát hiện quả nhiên là chảy máu mũi . . . . . . Ô ô!“Mọi người hiểu lầm,” Đóa Đóa rất bình tĩnh, “Đây không phải máu mũi.”“Đó là cái gì. . . . . .” Tất cả mọi người ném đôi mắt nhỏ hoài nghi về phía Đóa Đóa.Thái tử phi, ngài thừa nhận đi!Lúc này Hoàng Phủ Dật cũng đã trở về, trong tay còn đem theo một cái khăn vải thấm ướt, thì ra vừa rồi hắn đi ra ngoài là tìm thứ gì đó lau máu mũi cho Đóa Đóa. . . . . .Thấy hắn trở về, máu mũi Đóa Đóa vốn đã ngừng lại bắt đầu ngo ngoe dục động, trong nháy mắt đôi mắt nhỏ của mọi người liền sáng tỏ.Thái tử phi, ngài liền thừa nhận đi, thái tử sắc dụ thành công!Đóa Đóa lời lẽ chính đáng, “Đây thật sự không phải chảy máu mũi, đây chính là trong truyền thuyết. . . . . . chứng nhất giang x**n th** hướng đông lưu (một dòng x**n th** chảy về Đông – thơ Lý Dực, tức Nam Đường Hậu Chủ, vua cuối cùng của nước Nam Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc)!”Tay Hoàng Phủ Dật ngừng lại, thiếu chút cười ra tiếng.Quần chúng vây xem mờ mịt, đều cảm khái, “Tên chứng bệnh này rất có thi ý a.”“Đó là đương nhiên!”Đóa Đóa tiếp tục bịa chuyện, “Này. . . . . . Chính là bởi vì thi hứng đại phát, chứng nhất giang x**n th** hướng đông lưu mới phát tác.”“. . . . . .” Mọi người cảm thấy cách nói này. . . . . . huyền huyễn.Nhưng mà bởi vì rất huyền huyễn, tất cả mọi người chưa từng nghe qua, cho nên cảm thấy dường như có thể tin.Nhan Đóa Đóa thở phào, cảm thấy đã vãn hồi được hình tượng thanh thuần nhỏ bé của mình.“Tất cả mọi người trở về đi.” Nàng lại đuổi người.Ô ô, để nàng một mình sám hối chút đi. . . . . .Đáng tiếc bình thường Đóa Đóa chưa bao giờ ra vẻ kiêu ngạo, thái tử hình như cũng không định đuổi người đi, cho nên quần chúng vây xem càng hiếu kỳ tràn đầy a. . . . . .

Chương 188: Kiên quyết muốn sắc dụ (4)