Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 211: Không ngủ thì động phòng đi (4)

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Hắn thật sự một khắc cũng không muốn ở đây ngây người, nam nhân này mặc dù bề ngoài nho nhã nhưng thật đúng là âm hiểm!Hơn nữa hắn kinh ngạc nhất chính là công phu bất động thanh sắc, ngươi vĩnh viễn đều không rõ hắn xuống tay với ngươi khi nào.Còn ngây ngốc tiếp, hắn ngay cả mình chết thế nào cũng không biết!Chờ Tiểu Bụi rời khỏi, Đóa Đóa vô cùng cẩn thận nhìn đông nhìn tây, dường như không có người ngoài ở đây a. . . . . .Hoàng Phủ Dật không nói gì, chỉ lắc đầu.Hắn hiện không có cách nào nhận ra khí tức của người Vũ Linh tộc, cho dù thật sự tai vách mạch rừng, hắn cũng nghe không ra.Như vậy a. . . . . .Dường như tâm linh tương thông, Đóa Đóa hiểu được ý hắn, cũng không hỏi nhiều, miễn cho bị nghe lén.Hoàng Phủ Dật cười ôm lấy nàng, “Nói chính sự đi, Đóa Đóa, đêm nay chúng ta ngủ cùng giường.”“. . . . . .” Ô ô, cái này mà là chính sự!Đóa Đóa rơi lệ, “Giường này không đặc biệt lớn, ta vẫn ngủ trên bàn, không chen với chàng.”Hoàng Phủ Dật vẫn cười, “Dù sao cũng phải ôm ngủ, không chiếm nhiều chỗ.”Còn, còn phải ôm ngủ?Tưởng tượng đến cảnh đó, mặt Đóa Đóa “phừng” đỏ.Hoàng Phủ Dật cúi đầu hôn nàng, nghiêm chỉnh nhìn nàng, “Đã quên nói, còn có chuyện phải nhắc nhở nàng.”“Chuyện, chuyện gì?”Ô ô, mỗi lần hắn xuất hiện biểu tình nghiêm chỉnh, nhất định lời muốn nói rất không đứng đắn!Quả nhiên ——“Ta có thói quen ngủ trần.”“. . . . . .”“Tí tách”, “tí tách” . . . . . .Chứng “nhất giang x**n th** hướng đông lưu” của bạn học Nhan Đóa Đóa lại phát tác . . . . . .Bi phẫn. . . . . .Tuyệt đối không thể cho địch thủ người kiêu ngạo như thế!Nhan Đóa Đóa dùng vẻ mặt bi tráng tùy thơi chuẩn bị hi sinh hăng hái phản kháng, “Trước kia rõ ràng chàng không có thói quen này!”“Trước kia chúng ta cũng chỉ là cùng giường, không đắp chung chăn,” Hoàng Phủ Dật cực kì bình tĩnh, “Thật ra khi đó ta cái gì cũng không mặc, chỉ là nàng không thấy.”“. . . . . .” Ô ô, lại bại trận lần nữa. . . . . .“Ngủ trần không tốt, chàng sửa tật xấu này lại đi. . . . . .”“Sao lại không tốt?”

Hắn thật sự một khắc cũng không muốn ở đây ngây người, nam nhân này mặc dù bề ngoài nho nhã nhưng thật đúng là âm hiểm!

Hơn nữa hắn kinh ngạc nhất chính là công phu bất động thanh sắc, ngươi vĩnh viễn đều không rõ hắn xuống tay với ngươi khi nào.

Còn ngây ngốc tiếp, hắn ngay cả mình chết thế nào cũng không biết!

Chờ Tiểu Bụi rời khỏi, Đóa Đóa vô cùng cẩn thận nhìn đông nhìn tây, dường như không có người ngoài ở đây a. . . . . .

Hoàng Phủ Dật không nói gì, chỉ lắc đầu.

Hắn hiện không có cách nào nhận ra khí tức của người Vũ Linh tộc, cho dù thật sự tai vách mạch rừng, hắn cũng nghe không ra.

Như vậy a. . . . . .

Dường như tâm linh tương thông, Đóa Đóa hiểu được ý hắn, cũng không hỏi nhiều, miễn cho bị nghe lén.

Hoàng Phủ Dật cười ôm lấy nàng, “Nói chính sự đi, Đóa Đóa, đêm nay chúng ta ngủ cùng giường.”

“. . . . . .” Ô ô, cái này mà là chính sự!

Đóa Đóa rơi lệ, “Giường này không đặc biệt lớn, ta vẫn ngủ trên bàn, không chen với chàng.”

Hoàng Phủ Dật vẫn cười, “Dù sao cũng phải ôm ngủ, không chiếm nhiều chỗ.”

Còn, còn phải ôm ngủ?

Tưởng tượng đến cảnh đó, mặt Đóa Đóa “phừng” đỏ.

Hoàng Phủ Dật cúi đầu hôn nàng, nghiêm chỉnh nhìn nàng, “Đã quên nói, còn có chuyện phải nhắc nhở nàng.”

“Chuyện, chuyện gì?”

Ô ô, mỗi lần hắn xuất hiện biểu tình nghiêm chỉnh, nhất định lời muốn nói rất không đứng đắn!

Quả nhiên ——

“Ta có thói quen ngủ trần.”

“. . . . . .”

“Tí tách”, “tí tách” . . . . . .

Chứng “nhất giang x**n th** hướng đông lưu” của bạn học Nhan Đóa Đóa lại phát tác . . . . . .

Bi phẫn. . . . . .

Tuyệt đối không thể cho địch thủ người kiêu ngạo như thế!

Nhan Đóa Đóa dùng vẻ mặt bi tráng tùy thơi chuẩn bị hi sinh hăng hái phản kháng, “Trước kia rõ ràng chàng không có thói quen này!”

“Trước kia chúng ta cũng chỉ là cùng giường, không đắp chung chăn,” Hoàng Phủ Dật cực kì bình tĩnh, “Thật ra khi đó ta cái gì cũng không mặc, chỉ là nàng không thấy.”

“. . . . . .” Ô ô, lại bại trận lần nữa. . . . . .

“Ngủ trần không tốt, chàng sửa tật xấu này lại đi. . . . . .”

“Sao lại không tốt?”

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Hắn thật sự một khắc cũng không muốn ở đây ngây người, nam nhân này mặc dù bề ngoài nho nhã nhưng thật đúng là âm hiểm!Hơn nữa hắn kinh ngạc nhất chính là công phu bất động thanh sắc, ngươi vĩnh viễn đều không rõ hắn xuống tay với ngươi khi nào.Còn ngây ngốc tiếp, hắn ngay cả mình chết thế nào cũng không biết!Chờ Tiểu Bụi rời khỏi, Đóa Đóa vô cùng cẩn thận nhìn đông nhìn tây, dường như không có người ngoài ở đây a. . . . . .Hoàng Phủ Dật không nói gì, chỉ lắc đầu.Hắn hiện không có cách nào nhận ra khí tức của người Vũ Linh tộc, cho dù thật sự tai vách mạch rừng, hắn cũng nghe không ra.Như vậy a. . . . . .Dường như tâm linh tương thông, Đóa Đóa hiểu được ý hắn, cũng không hỏi nhiều, miễn cho bị nghe lén.Hoàng Phủ Dật cười ôm lấy nàng, “Nói chính sự đi, Đóa Đóa, đêm nay chúng ta ngủ cùng giường.”“. . . . . .” Ô ô, cái này mà là chính sự!Đóa Đóa rơi lệ, “Giường này không đặc biệt lớn, ta vẫn ngủ trên bàn, không chen với chàng.”Hoàng Phủ Dật vẫn cười, “Dù sao cũng phải ôm ngủ, không chiếm nhiều chỗ.”Còn, còn phải ôm ngủ?Tưởng tượng đến cảnh đó, mặt Đóa Đóa “phừng” đỏ.Hoàng Phủ Dật cúi đầu hôn nàng, nghiêm chỉnh nhìn nàng, “Đã quên nói, còn có chuyện phải nhắc nhở nàng.”“Chuyện, chuyện gì?”Ô ô, mỗi lần hắn xuất hiện biểu tình nghiêm chỉnh, nhất định lời muốn nói rất không đứng đắn!Quả nhiên ——“Ta có thói quen ngủ trần.”“. . . . . .”“Tí tách”, “tí tách” . . . . . .Chứng “nhất giang x**n th** hướng đông lưu” của bạn học Nhan Đóa Đóa lại phát tác . . . . . .Bi phẫn. . . . . .Tuyệt đối không thể cho địch thủ người kiêu ngạo như thế!Nhan Đóa Đóa dùng vẻ mặt bi tráng tùy thơi chuẩn bị hi sinh hăng hái phản kháng, “Trước kia rõ ràng chàng không có thói quen này!”“Trước kia chúng ta cũng chỉ là cùng giường, không đắp chung chăn,” Hoàng Phủ Dật cực kì bình tĩnh, “Thật ra khi đó ta cái gì cũng không mặc, chỉ là nàng không thấy.”“. . . . . .” Ô ô, lại bại trận lần nữa. . . . . .“Ngủ trần không tốt, chàng sửa tật xấu này lại đi. . . . . .”“Sao lại không tốt?”

Chương 211: Không ngủ thì động phòng đi (4)