Tác giả:

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………

Chương 224: Vương gia điển trai rất e lệ (1)

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Hoàng Phủ Dật không đếm xỉa tới ý kiến của hắn, nhìn thẳng Cửu Vương gia nói, “Tìm một căn phòng, bây giờ sẽ thử ngay.”Phá điểu xù lông, “Đây là địa bàn của ta!”Vẻ mặt Hoàng Phủ Dật bình tĩnh địa trả lời, “Bây giờ là các người cần ta giúp đỡ.”“. . . . . .”Trong lòng cũng biết rõ hậu quả, hơn nữa vết thương trên người quả thực cũng không kéo dài được nữa, Phá điểu căm tức đi vào lồng chim, “Thử thì thử!”Nghiêu Phi đứng trong lồng sắt, “Meo~”“Còn meo nữa ta b*p ch*t ngươi!”“Gâu gâu!”“. . . . . .”Ra khỏi Thái Y Viện, Đóa Đóa nghe bọn họ giải thích xong cảm thấy rất kinh ngạc, “Các người nói ta có thể chữa thương ư?”Nàng có thần kỳ như thế sao. . . . . .“Rất có khả năng,” Hoàng Phủ Dật cầm lồng chim trong tay, “Lát nữa sẽ đem hắn ra thử xem.”Tiểu Bụi bật cười, vỗ vỗ Phá điểu , “Chịu đựng đi.”“. . . . . . Cút!”Đi vào một tòa cung điện không người, Phá điểu cắn răng bay từ trong lồng chim ra, đứng ở vị trí gần Đóa Đóa.“Nói chuyện với nó thì có thể được sao?” Đóa Đóa vẫn hoài nghi, “Trước đây ta và hắn cũng nói chuyện không ít, có đôi khi hình như cũng tiếp cận rất gần.”Khi đó không biết hắn thực chất là người, cho nên không có gì kiêng kỵ cả.“Cũng không gần lắm!” Phá điểu theo bản năng phản bác lại.Sau đó hắn ý thức được không đúng, lập tức sửa miệng, “Cũng có thể có, dù sao ta cũng chưa từng chú ý nên không biết!”“. . . . . .” Tất cả mọi người đều nhịn cười, chỉ có Tiểu Bụi rất không nể mặt, “Chỉ với lòng hồ ly của ngươi thôi thì còn có gì mà che giấu .”Phá điểu nổi giận, vỗ cánh muốn đấu võ.Đóa Đóa vội vàng giữ lấy hắn, “Đừng đánh, nghiên cứu chuyện chính trước đã.”Phá điểu nổi giận, rống to, “Đừng sờ ta!”Tiểu Bụi khinh bỉ, tên này cũng biết thẹn thùng! Hơn một ngàn tuổi rồi, còn giả vờ ngây thơ cái gì nữa!Đóa Đóa bị giọng nói đột ngột vút cao của hắn làm giật mình, theo bản năng liền ném hắn đi.Chính Phá điểu cũng đang ở vào trạng thái phản ứng cực chậm, nên bị ném đi mà hắn cũng không phản ứng được mình cần phải vỗ hai cánh để bay.Thế là hắn bị Đóa Đóa ném vào trên tường bên cạnh, hôn mê . . . . . .“A. . . . . .” Đóa Đóa sợ hãi kêu lên, nhìn Phá điểu trượt từ trên tường xuống, “Bây giờ thì nguy rồi!”Đã thương càng thêm thương!

Hoàng Phủ Dật không đếm xỉa tới ý kiến của hắn, nhìn thẳng Cửu Vương gia nói, “Tìm một căn phòng, bây giờ sẽ thử ngay.”

Phá điểu xù lông, “Đây là địa bàn của ta!”

Vẻ mặt Hoàng Phủ Dật bình tĩnh địa trả lời, “Bây giờ là các người cần ta giúp đỡ.”

“. . . . . .”

Trong lòng cũng biết rõ hậu quả, hơn nữa vết thương trên người quả thực cũng không kéo dài được nữa, Phá điểu căm tức đi vào lồng chim, “Thử thì thử!”

Nghiêu Phi đứng trong lồng sắt, “Meo~”

“Còn meo nữa ta b*p ch*t ngươi!”

“Gâu gâu!”

“. . . . . .”

Ra khỏi Thái Y Viện, Đóa Đóa nghe bọn họ giải thích xong cảm thấy rất kinh ngạc, “Các người nói ta có thể chữa thương ư?”

Nàng có thần kỳ như thế sao. . . . . .

“Rất có khả năng,” Hoàng Phủ Dật cầm lồng chim trong tay, “Lát nữa sẽ đem hắn ra thử xem.”

Tiểu Bụi bật cười, vỗ vỗ Phá điểu , “Chịu đựng đi.”

“. . . . . . Cút!”

Đi vào một tòa cung điện không người, Phá điểu cắn răng bay từ trong lồng chim ra, đứng ở vị trí gần Đóa Đóa.

“Nói chuyện với nó thì có thể được sao?” Đóa Đóa vẫn hoài nghi, “Trước đây ta và hắn cũng nói chuyện không ít, có đôi khi hình như cũng tiếp cận rất gần.”

Khi đó không biết hắn thực chất là người, cho nên không có gì kiêng kỵ cả.

“Cũng không gần lắm!” Phá điểu theo bản năng phản bác lại.

Sau đó hắn ý thức được không đúng, lập tức sửa miệng, “Cũng có thể có, dù sao ta cũng chưa từng chú ý nên không biết!”

“. . . . . .” Tất cả mọi người đều nhịn cười, chỉ có Tiểu Bụi rất không nể mặt, “Chỉ với lòng hồ ly của ngươi thôi thì còn có gì mà che giấu .”

Phá điểu nổi giận, vỗ cánh muốn đấu võ.

Đóa Đóa vội vàng giữ lấy hắn, “Đừng đánh, nghiên cứu chuyện chính trước đã.”

Phá điểu nổi giận, rống to, “Đừng sờ ta!”

Tiểu Bụi khinh bỉ, tên này cũng biết thẹn thùng! Hơn một ngàn tuổi rồi, còn giả vờ ngây thơ cái gì nữa!

Đóa Đóa bị giọng nói đột ngột vút cao của hắn làm giật mình, theo bản năng liền ném hắn đi.

Chính Phá điểu cũng đang ở vào trạng thái phản ứng cực chậm, nên bị ném đi mà hắn cũng không phản ứng được mình cần phải vỗ hai cánh để bay.

Thế là hắn bị Đóa Đóa ném vào trên tường bên cạnh, hôn mê . . . . . .

“A. . . . . .” Đóa Đóa sợ hãi kêu lên, nhìn Phá điểu trượt từ trên tường xuống, “Bây giờ thì nguy rồi!”

Đã thương càng thêm thương!

Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Hoàng Phủ Dật không đếm xỉa tới ý kiến của hắn, nhìn thẳng Cửu Vương gia nói, “Tìm một căn phòng, bây giờ sẽ thử ngay.”Phá điểu xù lông, “Đây là địa bàn của ta!”Vẻ mặt Hoàng Phủ Dật bình tĩnh địa trả lời, “Bây giờ là các người cần ta giúp đỡ.”“. . . . . .”Trong lòng cũng biết rõ hậu quả, hơn nữa vết thương trên người quả thực cũng không kéo dài được nữa, Phá điểu căm tức đi vào lồng chim, “Thử thì thử!”Nghiêu Phi đứng trong lồng sắt, “Meo~”“Còn meo nữa ta b*p ch*t ngươi!”“Gâu gâu!”“. . . . . .”Ra khỏi Thái Y Viện, Đóa Đóa nghe bọn họ giải thích xong cảm thấy rất kinh ngạc, “Các người nói ta có thể chữa thương ư?”Nàng có thần kỳ như thế sao. . . . . .“Rất có khả năng,” Hoàng Phủ Dật cầm lồng chim trong tay, “Lát nữa sẽ đem hắn ra thử xem.”Tiểu Bụi bật cười, vỗ vỗ Phá điểu , “Chịu đựng đi.”“. . . . . . Cút!”Đi vào một tòa cung điện không người, Phá điểu cắn răng bay từ trong lồng chim ra, đứng ở vị trí gần Đóa Đóa.“Nói chuyện với nó thì có thể được sao?” Đóa Đóa vẫn hoài nghi, “Trước đây ta và hắn cũng nói chuyện không ít, có đôi khi hình như cũng tiếp cận rất gần.”Khi đó không biết hắn thực chất là người, cho nên không có gì kiêng kỵ cả.“Cũng không gần lắm!” Phá điểu theo bản năng phản bác lại.Sau đó hắn ý thức được không đúng, lập tức sửa miệng, “Cũng có thể có, dù sao ta cũng chưa từng chú ý nên không biết!”“. . . . . .” Tất cả mọi người đều nhịn cười, chỉ có Tiểu Bụi rất không nể mặt, “Chỉ với lòng hồ ly của ngươi thôi thì còn có gì mà che giấu .”Phá điểu nổi giận, vỗ cánh muốn đấu võ.Đóa Đóa vội vàng giữ lấy hắn, “Đừng đánh, nghiên cứu chuyện chính trước đã.”Phá điểu nổi giận, rống to, “Đừng sờ ta!”Tiểu Bụi khinh bỉ, tên này cũng biết thẹn thùng! Hơn một ngàn tuổi rồi, còn giả vờ ngây thơ cái gì nữa!Đóa Đóa bị giọng nói đột ngột vút cao của hắn làm giật mình, theo bản năng liền ném hắn đi.Chính Phá điểu cũng đang ở vào trạng thái phản ứng cực chậm, nên bị ném đi mà hắn cũng không phản ứng được mình cần phải vỗ hai cánh để bay.Thế là hắn bị Đóa Đóa ném vào trên tường bên cạnh, hôn mê . . . . . .“A. . . . . .” Đóa Đóa sợ hãi kêu lên, nhìn Phá điểu trượt từ trên tường xuống, “Bây giờ thì nguy rồi!”Đã thương càng thêm thương!

Chương 224: Vương gia điển trai rất e lệ (1)