Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 238: Cuộc sống trong cung rất có tính khiêu chiến (2)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Nhất thời bọn Tiểu Bụi đều oán khí ngút trời, cứ như là bị oan ức lắm vậy.Đóa Đóa thấy thế thì lắc đầu thở dài, lại có hai sinh mạng bé nhỏ dễ thương rơi vào móng vuốt ma quỷ của Hoàng Phủ Dât . . . . . .Ô ô, nàng cũng giống mọi người, cũng từng bị hắn lừa!Có điều kết cục của bị lừa thật ngọt ngào . . . . . . Khụ.Bay một lúc, độ cao càng ngày càng thấp, đã có thể nhìn rõ mô hình thu nhỏ của hoàng cung phía dưới.“Dừng lại”. Hoàng Phủ Dật đột nhiên nhíu mày lên tiếng.“Sao vậy?” Thấy thần sắc hắn kỳ lạ, Đóa Đóa có chút lo lắng hỏi.Hắn chăm chú phán đoán phương hướng, “Hiện giờ là buổi tối, sao người cầm đèn trong kinh thành ít như vậy, hoàng cung lại sáng một cách lạ thường?”Nghe hắn nói vậy mọi người cũng nhìn xuống, bắt đầu cảm thấy không thích hợp.Bọn họ mới đi ba ngày, chẳng lẽ đã có việc gì xảy ra?“Giờ đi xuống hay là đợi trời tối thêm một chút?” Mộ Dung lên tiếng hỏi.“Bây giờ.”Mọi việc đã lan ra đến dân gian, Hoàng Phủ Dật lo trong cung đã xảy ra đại sự, một khắc cũng không thể chậm nữa.Dùng tốc độ nhanh nhất bay xuống, bọn Mộ Dung vừa tiếp đất liền khiến thị vệ phát giác.“Ai?”“Là ta”. Hoàng Phủ Dật sắc mặt bình thản lên tiếng.Hắn đã phát hiện bọn họ không phải thị vệ trong Đông cung của mình, nhưng cũng bất động quan sát.“Là Thái tử. . . . . .”Có người kinh hô, sau đó thị vệ đứng đầu bình tĩnh đáp lời, “Thái tử trở về! Lên cho ta!”“Chờ đã”.Hoàng Phủ Dật dự định sẽ không ra tay, đối mắt với tình huống giả giả thật thật làm phản này vẫn bình tĩnh như cũ, “Đã xảy ra chuyện gì?”.Thị vệ bên kia đã lên tiếng, “Thuộc hạ cũng chỉ thân mang trọng trách, không thể không theo, xin Thái tử thứ tội!”.Liếc qua một cái, bọn thị vệ đều ăn mặc bình thường, cũng không quấn viền vải trắng, Hoàng Phủ Dật nhẹ nhàng thở ra.Xem ra ít nhất trong cung cũng chưa có ai chết, “Ai bị thương?” Hắn trực tiếp hỏi.Thị vệ sửng sốt, càng khẳng định ý nghĩ Thái tử chính là hung thủ, ngữ khí bắt đầu khó xử, có chút hung ác và phẫn hận.“Tất cả người hoàng gia đều bị thương!”Ngay cả Hoàng Phủ Dật cũng bị đáp án như vậy khiến cho kinh ngạc, tất cả đều bị thương?“Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng bị thương?”Ấn tượng đầu giữ vai trò chủ đạo, nhìn biểu hiện của hắn, bọn thị vệ còn cho rằng hắn biết rõ còn cố hỏi.
Nhất thời bọn Tiểu Bụi đều oán khí ngút trời, cứ như là bị oan ức lắm vậy.
Đóa Đóa thấy thế thì lắc đầu thở dài, lại có hai sinh mạng bé nhỏ dễ thương rơi vào móng vuốt ma quỷ của Hoàng Phủ Dât . . . . . .
Ô ô, nàng cũng giống mọi người, cũng từng bị hắn lừa!
Có điều kết cục của bị lừa thật ngọt ngào . . . . . . Khụ.
Bay một lúc, độ cao càng ngày càng thấp, đã có thể nhìn rõ mô hình thu nhỏ của hoàng cung phía dưới.
“Dừng lại”. Hoàng Phủ Dật đột nhiên nhíu mày lên tiếng.
“Sao vậy?” Thấy thần sắc hắn kỳ lạ, Đóa Đóa có chút lo lắng hỏi.
Hắn chăm chú phán đoán phương hướng, “Hiện giờ là buổi tối, sao người cầm đèn trong kinh thành ít như vậy, hoàng cung lại sáng một cách lạ thường?”
Nghe hắn nói vậy mọi người cũng nhìn xuống, bắt đầu cảm thấy không thích hợp.
Bọn họ mới đi ba ngày, chẳng lẽ đã có việc gì xảy ra?
“Giờ đi xuống hay là đợi trời tối thêm một chút?” Mộ Dung lên tiếng hỏi.
“Bây giờ.”
Mọi việc đã lan ra đến dân gian, Hoàng Phủ Dật lo trong cung đã xảy ra đại sự, một khắc cũng không thể chậm nữa.
Dùng tốc độ nhanh nhất bay xuống, bọn Mộ Dung vừa tiếp đất liền khiến thị vệ phát giác.
“Ai?”
“Là ta”. Hoàng Phủ Dật sắc mặt bình thản lên tiếng.
Hắn đã phát hiện bọn họ không phải thị vệ trong Đông cung của mình, nhưng cũng bất động quan sát.
“Là Thái tử. . . . . .”
Có người kinh hô, sau đó thị vệ đứng đầu bình tĩnh đáp lời, “Thái tử trở về! Lên cho ta!”
“Chờ đã”.
Hoàng Phủ Dật dự định sẽ không ra tay, đối mắt với tình huống giả giả thật thật làm phản này vẫn bình tĩnh như cũ, “Đã xảy ra chuyện gì?”.
Thị vệ bên kia đã lên tiếng, “Thuộc hạ cũng chỉ thân mang trọng trách, không thể không theo, xin Thái tử thứ tội!”.
Liếc qua một cái, bọn thị vệ đều ăn mặc bình thường, cũng không quấn viền vải trắng, Hoàng Phủ Dật nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra ít nhất trong cung cũng chưa có ai chết, “Ai bị thương?” Hắn trực tiếp hỏi.
Thị vệ sửng sốt, càng khẳng định ý nghĩ Thái tử chính là hung thủ, ngữ khí bắt đầu khó xử, có chút hung ác và phẫn hận.
“Tất cả người hoàng gia đều bị thương!”
Ngay cả Hoàng Phủ Dật cũng bị đáp án như vậy khiến cho kinh ngạc, tất cả đều bị thương?
“Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng bị thương?”
Ấn tượng đầu giữ vai trò chủ đạo, nhìn biểu hiện của hắn, bọn thị vệ còn cho rằng hắn biết rõ còn cố hỏi.
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… Nhất thời bọn Tiểu Bụi đều oán khí ngút trời, cứ như là bị oan ức lắm vậy.Đóa Đóa thấy thế thì lắc đầu thở dài, lại có hai sinh mạng bé nhỏ dễ thương rơi vào móng vuốt ma quỷ của Hoàng Phủ Dât . . . . . .Ô ô, nàng cũng giống mọi người, cũng từng bị hắn lừa!Có điều kết cục của bị lừa thật ngọt ngào . . . . . . Khụ.Bay một lúc, độ cao càng ngày càng thấp, đã có thể nhìn rõ mô hình thu nhỏ của hoàng cung phía dưới.“Dừng lại”. Hoàng Phủ Dật đột nhiên nhíu mày lên tiếng.“Sao vậy?” Thấy thần sắc hắn kỳ lạ, Đóa Đóa có chút lo lắng hỏi.Hắn chăm chú phán đoán phương hướng, “Hiện giờ là buổi tối, sao người cầm đèn trong kinh thành ít như vậy, hoàng cung lại sáng một cách lạ thường?”Nghe hắn nói vậy mọi người cũng nhìn xuống, bắt đầu cảm thấy không thích hợp.Bọn họ mới đi ba ngày, chẳng lẽ đã có việc gì xảy ra?“Giờ đi xuống hay là đợi trời tối thêm một chút?” Mộ Dung lên tiếng hỏi.“Bây giờ.”Mọi việc đã lan ra đến dân gian, Hoàng Phủ Dật lo trong cung đã xảy ra đại sự, một khắc cũng không thể chậm nữa.Dùng tốc độ nhanh nhất bay xuống, bọn Mộ Dung vừa tiếp đất liền khiến thị vệ phát giác.“Ai?”“Là ta”. Hoàng Phủ Dật sắc mặt bình thản lên tiếng.Hắn đã phát hiện bọn họ không phải thị vệ trong Đông cung của mình, nhưng cũng bất động quan sát.“Là Thái tử. . . . . .”Có người kinh hô, sau đó thị vệ đứng đầu bình tĩnh đáp lời, “Thái tử trở về! Lên cho ta!”“Chờ đã”.Hoàng Phủ Dật dự định sẽ không ra tay, đối mắt với tình huống giả giả thật thật làm phản này vẫn bình tĩnh như cũ, “Đã xảy ra chuyện gì?”.Thị vệ bên kia đã lên tiếng, “Thuộc hạ cũng chỉ thân mang trọng trách, không thể không theo, xin Thái tử thứ tội!”.Liếc qua một cái, bọn thị vệ đều ăn mặc bình thường, cũng không quấn viền vải trắng, Hoàng Phủ Dật nhẹ nhàng thở ra.Xem ra ít nhất trong cung cũng chưa có ai chết, “Ai bị thương?” Hắn trực tiếp hỏi.Thị vệ sửng sốt, càng khẳng định ý nghĩ Thái tử chính là hung thủ, ngữ khí bắt đầu khó xử, có chút hung ác và phẫn hận.“Tất cả người hoàng gia đều bị thương!”Ngay cả Hoàng Phủ Dật cũng bị đáp án như vậy khiến cho kinh ngạc, tất cả đều bị thương?“Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng bị thương?”Ấn tượng đầu giữ vai trò chủ đạo, nhìn biểu hiện của hắn, bọn thị vệ còn cho rằng hắn biết rõ còn cố hỏi.