Đêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn………
Chương 257: “Hồng hạnh xuất tường” bị bắt (3)
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “Đương nhiên.” Hoàng Phủ Dật cười thật dịu dàng, “Không những thế, ta còn muốn thưởng cho nàng”.“. . . . . .” Đóa Đóa cảm thấy không ổn, “Điều này. . . . . . mọi người tỉnh lại nhanh như vậy đều là do tác dụng thuốc của chàng, ta không có công gì cả, không cần thưởng, hắc hắc hắc”.“Ta thưởng cho nàng không phải vì việc ấy, hôm nay Mạc Lương Ngôn ôm nàng mà nàng cũng không động lòng, ta đương nhiên phải thưởng cho nàng rồi.”“. . . . . . Chàng thật sự là cớ gì cũng lấy ra được!”Ô ô, việc ấy thì có gì mà thưởng chứ, rõ ràng nàng luôn đi theo con đường con gái nhà lành hẳn hoi! Hắn hoàn toàn cưỡng từ đoạt lý!“Yên tâm đi.” Hoàng Phủ Dật cười ôm lấy nàng, “Hai ngày nay ta bận quá, chờ sau khi giải quyết xong thì sẽ thưởng cho nàng ‘thật tốt’”.“. . . . . .” Hai chữ ‘thật tốt’ nặng trịch kia làm Đóa Đóa rơi lệ, còn có đoạn phim báo trước cơ đấy. . . . . .Ô ô, đấy không phải là để tâm hồn yếu ớt rụt rè của nàng rơi vào trạng thái căng thẳng sao? Rất vô đạo đức a!Nhìn hai người ở bên đó liếc mắt đưa tình, Cửu Vương gia giơ cánh che mắt.Không nhìn không nhìn, càng nhìn càng thấy Mộ Dung gặp phải bi kịch!“Ta có một phát hiện trọng đại, có thể xin khấu trừ phần thưởng ấy không?”Hoàng Phủ Dật cười cực dịu dàng, “Không được”.“. . . . . .” Ô ô!Kháng nghị không có hiệu quả, Đóa Đóa chỉ có thể bắt đầu nói việc chính , “Tình hình trong triều thế nào rồi?”“Trừ Tử Dạ, không ai tin người không phải do ta giết, có điều bọn họ còn e ngại binh quyền trong tay Tử Dạ, tạm thời không dám quá phận.”“Vậy điều quan trọng nhất hiện giờ là tìm ra hung thủ thật sự đúng không?”Nhìn thấy biểu cảm như đứa trẻ chờ tranh công của nàng, Hoàng Phủ Dật cười gật đầu, “Ừ”.“Hắc hắc, ta đây có phát hiện trọng đại nhá!”Sau đó Đóa Đóa kể lại chuyện biết được từ Vân Tri Dao, “Hắn rất khả nghi nhỉ?”Hoàng Phủ Dật gật đầu cười ôm chặt nàng, “Thật thông minh, lần này may mà có nàng”.Hắc hắc hắc. . . . . . Có thể được nhân vật lợi hại như Hoàng Phủ Dật khen là thông minh, cảm giác thành tựu cũng tương đối lớn a!Đã sớm bảo nàng bí mật ẩn thân mà, thông minh nhưng không thể hiện ra thôi!Khụ, khiêm tốn khiêm tốn.
“Đương nhiên.” Hoàng Phủ Dật cười thật dịu dàng, “Không những thế, ta còn muốn thưởng cho nàng”.
“. . . . . .” Đóa Đóa cảm thấy không ổn, “Điều này. . . . . . mọi người tỉnh lại nhanh như vậy đều là do tác dụng thuốc của chàng, ta không có công gì cả, không cần thưởng, hắc hắc hắc”.
“Ta thưởng cho nàng không phải vì việc ấy, hôm nay Mạc Lương Ngôn ôm nàng mà nàng cũng không động lòng, ta đương nhiên phải thưởng cho nàng rồi.”
“. . . . . . Chàng thật sự là cớ gì cũng lấy ra được!”
Ô ô, việc ấy thì có gì mà thưởng chứ, rõ ràng nàng luôn đi theo con đường con gái nhà lành hẳn hoi! Hắn hoàn toàn cưỡng từ đoạt lý!
“Yên tâm đi.” Hoàng Phủ Dật cười ôm lấy nàng, “Hai ngày nay ta bận quá, chờ sau khi giải quyết xong thì sẽ thưởng cho nàng ‘thật tốt’”.
“. . . . . .” Hai chữ ‘thật tốt’ nặng trịch kia làm Đóa Đóa rơi lệ, còn có đoạn phim báo trước cơ đấy. . . . . .
Ô ô, đấy không phải là để tâm hồn yếu ớt rụt rè của nàng rơi vào trạng thái căng thẳng sao? Rất vô đạo đức a!
Nhìn hai người ở bên đó liếc mắt đưa tình, Cửu Vương gia giơ cánh che mắt.
Không nhìn không nhìn, càng nhìn càng thấy Mộ Dung gặp phải bi kịch!
“Ta có một phát hiện trọng đại, có thể xin khấu trừ phần thưởng ấy không?”
Hoàng Phủ Dật cười cực dịu dàng, “Không được”.
“. . . . . .” Ô ô!
Kháng nghị không có hiệu quả, Đóa Đóa chỉ có thể bắt đầu nói việc chính , “Tình hình trong triều thế nào rồi?”
“Trừ Tử Dạ, không ai tin người không phải do ta giết, có điều bọn họ còn e ngại binh quyền trong tay Tử Dạ, tạm thời không dám quá phận.”
“Vậy điều quan trọng nhất hiện giờ là tìm ra hung thủ thật sự đúng không?”
Nhìn thấy biểu cảm như đứa trẻ chờ tranh công của nàng, Hoàng Phủ Dật cười gật đầu, “Ừ”.
“Hắc hắc, ta đây có phát hiện trọng đại nhá!”
Sau đó Đóa Đóa kể lại chuyện biết được từ Vân Tri Dao, “Hắn rất khả nghi nhỉ?”
Hoàng Phủ Dật gật đầu cười ôm chặt nàng, “Thật thông minh, lần này may mà có nàng”.
Hắc hắc hắc. . . . . . Có thể được nhân vật lợi hại như Hoàng Phủ Dật khen là thông minh, cảm giác thành tựu cũng tương đối lớn a!
Đã sớm bảo nàng bí mật ẩn thân mà, thông minh nhưng không thể hiện ra thôi!
Khụ, khiêm tốn khiêm tốn.
Quang Thái Tử Đi Ngoại TìnhTác giả: Trầm DuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya, tại một góc hoàng cung. Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.” “Dạ, chủ tử.” Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau. Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái. Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết……….. “Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.” Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng. Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……… “Đương nhiên.” Hoàng Phủ Dật cười thật dịu dàng, “Không những thế, ta còn muốn thưởng cho nàng”.“. . . . . .” Đóa Đóa cảm thấy không ổn, “Điều này. . . . . . mọi người tỉnh lại nhanh như vậy đều là do tác dụng thuốc của chàng, ta không có công gì cả, không cần thưởng, hắc hắc hắc”.“Ta thưởng cho nàng không phải vì việc ấy, hôm nay Mạc Lương Ngôn ôm nàng mà nàng cũng không động lòng, ta đương nhiên phải thưởng cho nàng rồi.”“. . . . . . Chàng thật sự là cớ gì cũng lấy ra được!”Ô ô, việc ấy thì có gì mà thưởng chứ, rõ ràng nàng luôn đi theo con đường con gái nhà lành hẳn hoi! Hắn hoàn toàn cưỡng từ đoạt lý!“Yên tâm đi.” Hoàng Phủ Dật cười ôm lấy nàng, “Hai ngày nay ta bận quá, chờ sau khi giải quyết xong thì sẽ thưởng cho nàng ‘thật tốt’”.“. . . . . .” Hai chữ ‘thật tốt’ nặng trịch kia làm Đóa Đóa rơi lệ, còn có đoạn phim báo trước cơ đấy. . . . . .Ô ô, đấy không phải là để tâm hồn yếu ớt rụt rè của nàng rơi vào trạng thái căng thẳng sao? Rất vô đạo đức a!Nhìn hai người ở bên đó liếc mắt đưa tình, Cửu Vương gia giơ cánh che mắt.Không nhìn không nhìn, càng nhìn càng thấy Mộ Dung gặp phải bi kịch!“Ta có một phát hiện trọng đại, có thể xin khấu trừ phần thưởng ấy không?”Hoàng Phủ Dật cười cực dịu dàng, “Không được”.“. . . . . .” Ô ô!Kháng nghị không có hiệu quả, Đóa Đóa chỉ có thể bắt đầu nói việc chính , “Tình hình trong triều thế nào rồi?”“Trừ Tử Dạ, không ai tin người không phải do ta giết, có điều bọn họ còn e ngại binh quyền trong tay Tử Dạ, tạm thời không dám quá phận.”“Vậy điều quan trọng nhất hiện giờ là tìm ra hung thủ thật sự đúng không?”Nhìn thấy biểu cảm như đứa trẻ chờ tranh công của nàng, Hoàng Phủ Dật cười gật đầu, “Ừ”.“Hắc hắc, ta đây có phát hiện trọng đại nhá!”Sau đó Đóa Đóa kể lại chuyện biết được từ Vân Tri Dao, “Hắn rất khả nghi nhỉ?”Hoàng Phủ Dật gật đầu cười ôm chặt nàng, “Thật thông minh, lần này may mà có nàng”.Hắc hắc hắc. . . . . . Có thể được nhân vật lợi hại như Hoàng Phủ Dật khen là thông minh, cảm giác thành tựu cũng tương đối lớn a!Đã sớm bảo nàng bí mật ẩn thân mà, thông minh nhưng không thể hiện ra thôi!Khụ, khiêm tốn khiêm tốn.