Tác giả:

Mở đầu Tiếng chuông điện thoại di động rất êm tai vang lên, sau vài tiếng thì chủ nhân của nó đã nhấc máy trả lời. "Alo!" "Luật, em muốn ăn caramen..." Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng điệu làm nũng của con gái. "Được, ngày mai anh sẽ mang qua." Chủ nhân của chiếc điện thoại lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ. Đáng tiếc cô gái đó lại không đồng ý: "Em muốn ăn ngay bây giờ!" "Bây giờ?" Chiếc điện thoại được đưa ra xa một chút, anh liếc nhìn chiếc đồng hồ, rồi giống như con gấu bông ngồi sửng sờ trên giường. Chu Luật Nhân nhíu mày, sau đó khôi phục lại vẻ mặt y như cũ. "Bây giờ không tốt lắm. Ngày mai được không? Buổi trưa anh sẽ đem qua cho." Giọng điệu của anh đầy dịu dàng trấn an cô gái. Tay còn lại thì bấm chiếc điều khiển TV, ánh sáng mập mờ chiếu vào gương mặt của anh. Nét mặt và giọng nói của anh hoàn toàn trái ngược nhau, trên mặt anh toàn là vẻ không hề có hứng thú. "Không cần! Em muốn ăn ngay bây giờ!" Giọng của cô gái tăng thêm vài phần hờn dỗi. Nếu sớm biết thế…

Chương 10

Lấy Vợ Phải Dùng Sắc Dụ TrướcTác giả: Mễ BaoTruyện Ngôn TìnhMở đầu Tiếng chuông điện thoại di động rất êm tai vang lên, sau vài tiếng thì chủ nhân của nó đã nhấc máy trả lời. "Alo!" "Luật, em muốn ăn caramen..." Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng điệu làm nũng của con gái. "Được, ngày mai anh sẽ mang qua." Chủ nhân của chiếc điện thoại lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ. Đáng tiếc cô gái đó lại không đồng ý: "Em muốn ăn ngay bây giờ!" "Bây giờ?" Chiếc điện thoại được đưa ra xa một chút, anh liếc nhìn chiếc đồng hồ, rồi giống như con gấu bông ngồi sửng sờ trên giường. Chu Luật Nhân nhíu mày, sau đó khôi phục lại vẻ mặt y như cũ. "Bây giờ không tốt lắm. Ngày mai được không? Buổi trưa anh sẽ đem qua cho." Giọng điệu của anh đầy dịu dàng trấn an cô gái. Tay còn lại thì bấm chiếc điều khiển TV, ánh sáng mập mờ chiếu vào gương mặt của anh. Nét mặt và giọng nói của anh hoàn toàn trái ngược nhau, trên mặt anh toàn là vẻ không hề có hứng thú. "Không cần! Em muốn ăn ngay bây giờ!" Giọng của cô gái tăng thêm vài phần hờn dỗi. Nếu sớm biết thế… “Thật muốn……” Miệng tràn ngập vị đắng của cà phê đen, cùng lúc khóe môi anh gợi lên nỗi chua xót.Mở ra cánh cửa có treo chuông đồng, bên ngoài mang theo một chút oi bức của gió đêm vỗ lên gương mặt của Chu Luật Nhân.Bóng dáng Sở Tiểu Thiến ngồi trên băng ghế có cây dù che nắng, nhìn thấy người đang chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt không khỏi oán trách.“Anh Luật Nhân, anh chậm thật đấy!”“Xin lỗi.” Nhìn thấy tâm trạng của tiểu nha đầu dường như đã khôi phục, tâm trạng của anh cũng thả lỏng theo, bước nhanh về phía cô, “Này, em ăn một chút bánh ngọt đi.”“Oa! Anh muốn hại em biến dạng à?” Nhận lấy hộp giấy rất có sức nặng, cô kêu lên sợ hãi.“Lượng vận động của em rất lớn, muốn biến dạng cũng khó.” Anh cười xoa xoa mái tóc của cô, phát hiện trên tay cô có nhiều nụ hoa hồng chưa nở, “Sao lại có hoa?” Anh vừa lấy hộp giấy về.“Người ta cho em đó.” Cô chỉ chỉ nhân viên công tác đang sửa sang lại hoa cỏ ở phía xa, “Ông ấy nói em có thể đem hoa này về cắm xuống, đợi đến khi hoa hồng nở rổ, cũng là lúc tình yêu của em đơm hoa kết trái.” Vừa nói, cô vừa chột dạ thè lưỡi.“Thế thì cố lên.” Nhìn theo người nhân viên công tác cô chỉ mấy giây, anh cười cười nhún vai, “Đi thôi.”Sở Tiểu Thiến đuổi theo bước chân của anh, cũng không lên tặng mặt quỷ miễn phí cho anh. “Bánh ngọt nhiều quá, đừng nói anh mời khách xong lại chiếm tiện nghi của anh chứ, anh Luật Nhân, có muốn đổi với em không?” Cô giơ cao hoa trên tay đến trước mặt anh.“Miễn, một người đàn ông cầm một cành hoa hồng đi trên đường, thế mất hết hình tượng rồi làm người ta cười chết thôi.” Vả lại, anh không thể đảm bảo “An nguy” của cành hoa hồng đó.“A …… Anh Luật Nhân là đại trượng phu!”“Là người tài, muốn tán tụng phải là một bó lớn, một cành thì quá đơn điệu rồi.”“Đến hôm sinh nhật của em, anh đồng ý bê một, nhiều, bó, hoa đến công ty tặng cho em không?” Nở nụ cười mờ ám, con ngươi của Sở Tiểu Thiến chớp chớp xem xét anh.“Em à?” Anh nghiêng đầu liếc nàng một cái, giống như nhíu mày trầm tư, “Ừ……. Anh đồng ý mang một bồn hoa đến công ty tặng em, em thích cây thiết mộc lan hay là hoa lan?”“Anh……….Luật…………..Nhân”“So với bó hoa, bồn hoa nặng hơn.” Không đếm xỉa tới con cá nóc giận dữ bên cạnh, anh tiếp tục nói mò.“Anh cứ mang một pho tượng Phật đến công ty, sớm tối cúng bái ba nén hương rồi hãy nói……” Cô tựa đầu qua một bên không thèm nhìn anh, lộ ra sự kháng nghị.

“Thật muốn……” Miệng tràn ngập vị đắng của cà phê đen, cùng lúc khóe môi anh gợi lên nỗi chua xót.

Mở ra cánh cửa có treo chuông đồng, bên ngoài mang theo một chút oi bức của gió đêm vỗ lên gương mặt của Chu Luật Nhân.

Bóng dáng Sở Tiểu Thiến ngồi trên băng ghế có cây dù che nắng, nhìn thấy người đang chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt không khỏi oán trách.

“Anh Luật Nhân, anh chậm thật đấy!”

“Xin lỗi.” Nhìn thấy tâm trạng của tiểu nha đầu dường như đã khôi phục, tâm trạng của anh cũng thả lỏng theo, bước nhanh về phía cô, “Này, em ăn một chút bánh ngọt đi.”

“Oa! Anh muốn hại em biến dạng à?” Nhận lấy hộp giấy rất có sức nặng, cô kêu lên sợ hãi.

“Lượng vận động của em rất lớn, muốn biến dạng cũng khó.” Anh cười xoa xoa mái tóc của cô, phát hiện trên tay cô có nhiều nụ hoa hồng chưa nở, “Sao lại có hoa?” Anh vừa lấy hộp giấy về.

“Người ta cho em đó.” Cô chỉ chỉ nhân viên công tác đang sửa sang lại hoa cỏ ở phía xa, “Ông ấy nói em có thể đem hoa này về cắm xuống, đợi đến khi hoa hồng nở rổ, cũng là lúc tình yêu của em đơm hoa kết trái.” Vừa nói, cô vừa chột dạ thè lưỡi.

“Thế thì cố lên.” Nhìn theo người nhân viên công tác cô chỉ mấy giây, anh cười cười nhún vai, “Đi thôi.”

Sở Tiểu Thiến đuổi theo bước chân của anh, cũng không lên tặng mặt quỷ miễn phí cho anh. “Bánh ngọt nhiều quá, đừng nói anh mời khách xong lại chiếm tiện nghi của anh chứ, anh Luật Nhân, có muốn đổi với em không?” Cô giơ cao hoa trên tay đến trước mặt anh.

“Miễn, một người đàn ông cầm một cành hoa hồng đi trên đường, thế mất hết hình tượng rồi làm người ta cười chết thôi.” Vả lại, anh không thể đảm bảo “An nguy” của cành hoa hồng đó.

“A …… Anh Luật Nhân là đại trượng phu!”

“Là người tài, muốn tán tụng phải là một bó lớn, một cành thì quá đơn điệu rồi.”

“Đến hôm sinh nhật của em, anh đồng ý bê một, nhiều, bó, hoa đến công ty tặng cho em không?” Nở nụ cười mờ ám, con ngươi của Sở Tiểu Thiến chớp chớp xem xét anh.

“Em à?” Anh nghiêng đầu liếc nàng một cái, giống như nhíu mày trầm tư, “Ừ……. Anh đồng ý mang một bồn hoa đến công ty tặng em, em thích cây thiết mộc lan hay là hoa lan?”

“Anh……….Luật…………..Nhân”

“So với bó hoa, bồn hoa nặng hơn.” Không đếm xỉa tới con cá nóc giận dữ bên cạnh, anh tiếp tục nói mò.

“Anh cứ mang một pho tượng Phật đến công ty, sớm tối cúng bái ba nén hương rồi hãy nói……” Cô tựa đầu qua một bên không thèm nhìn anh, lộ ra sự kháng nghị.

Lấy Vợ Phải Dùng Sắc Dụ TrướcTác giả: Mễ BaoTruyện Ngôn TìnhMở đầu Tiếng chuông điện thoại di động rất êm tai vang lên, sau vài tiếng thì chủ nhân của nó đã nhấc máy trả lời. "Alo!" "Luật, em muốn ăn caramen..." Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng điệu làm nũng của con gái. "Được, ngày mai anh sẽ mang qua." Chủ nhân của chiếc điện thoại lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ. Đáng tiếc cô gái đó lại không đồng ý: "Em muốn ăn ngay bây giờ!" "Bây giờ?" Chiếc điện thoại được đưa ra xa một chút, anh liếc nhìn chiếc đồng hồ, rồi giống như con gấu bông ngồi sửng sờ trên giường. Chu Luật Nhân nhíu mày, sau đó khôi phục lại vẻ mặt y như cũ. "Bây giờ không tốt lắm. Ngày mai được không? Buổi trưa anh sẽ đem qua cho." Giọng điệu của anh đầy dịu dàng trấn an cô gái. Tay còn lại thì bấm chiếc điều khiển TV, ánh sáng mập mờ chiếu vào gương mặt của anh. Nét mặt và giọng nói của anh hoàn toàn trái ngược nhau, trên mặt anh toàn là vẻ không hề có hứng thú. "Không cần! Em muốn ăn ngay bây giờ!" Giọng của cô gái tăng thêm vài phần hờn dỗi. Nếu sớm biết thế… “Thật muốn……” Miệng tràn ngập vị đắng của cà phê đen, cùng lúc khóe môi anh gợi lên nỗi chua xót.Mở ra cánh cửa có treo chuông đồng, bên ngoài mang theo một chút oi bức của gió đêm vỗ lên gương mặt của Chu Luật Nhân.Bóng dáng Sở Tiểu Thiến ngồi trên băng ghế có cây dù che nắng, nhìn thấy người đang chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt không khỏi oán trách.“Anh Luật Nhân, anh chậm thật đấy!”“Xin lỗi.” Nhìn thấy tâm trạng của tiểu nha đầu dường như đã khôi phục, tâm trạng của anh cũng thả lỏng theo, bước nhanh về phía cô, “Này, em ăn một chút bánh ngọt đi.”“Oa! Anh muốn hại em biến dạng à?” Nhận lấy hộp giấy rất có sức nặng, cô kêu lên sợ hãi.“Lượng vận động của em rất lớn, muốn biến dạng cũng khó.” Anh cười xoa xoa mái tóc của cô, phát hiện trên tay cô có nhiều nụ hoa hồng chưa nở, “Sao lại có hoa?” Anh vừa lấy hộp giấy về.“Người ta cho em đó.” Cô chỉ chỉ nhân viên công tác đang sửa sang lại hoa cỏ ở phía xa, “Ông ấy nói em có thể đem hoa này về cắm xuống, đợi đến khi hoa hồng nở rổ, cũng là lúc tình yêu của em đơm hoa kết trái.” Vừa nói, cô vừa chột dạ thè lưỡi.“Thế thì cố lên.” Nhìn theo người nhân viên công tác cô chỉ mấy giây, anh cười cười nhún vai, “Đi thôi.”Sở Tiểu Thiến đuổi theo bước chân của anh, cũng không lên tặng mặt quỷ miễn phí cho anh. “Bánh ngọt nhiều quá, đừng nói anh mời khách xong lại chiếm tiện nghi của anh chứ, anh Luật Nhân, có muốn đổi với em không?” Cô giơ cao hoa trên tay đến trước mặt anh.“Miễn, một người đàn ông cầm một cành hoa hồng đi trên đường, thế mất hết hình tượng rồi làm người ta cười chết thôi.” Vả lại, anh không thể đảm bảo “An nguy” của cành hoa hồng đó.“A …… Anh Luật Nhân là đại trượng phu!”“Là người tài, muốn tán tụng phải là một bó lớn, một cành thì quá đơn điệu rồi.”“Đến hôm sinh nhật của em, anh đồng ý bê một, nhiều, bó, hoa đến công ty tặng cho em không?” Nở nụ cười mờ ám, con ngươi của Sở Tiểu Thiến chớp chớp xem xét anh.“Em à?” Anh nghiêng đầu liếc nàng một cái, giống như nhíu mày trầm tư, “Ừ……. Anh đồng ý mang một bồn hoa đến công ty tặng em, em thích cây thiết mộc lan hay là hoa lan?”“Anh……….Luật…………..Nhân”“So với bó hoa, bồn hoa nặng hơn.” Không đếm xỉa tới con cá nóc giận dữ bên cạnh, anh tiếp tục nói mò.“Anh cứ mang một pho tượng Phật đến công ty, sớm tối cúng bái ba nén hương rồi hãy nói……” Cô tựa đầu qua một bên không thèm nhìn anh, lộ ra sự kháng nghị.

Chương 10