“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết…
Quyển 1 - Chương 45: Múa thoát y
Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ PhiTác giả: Chinh Văn Tác GiảTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết… Lục Trúc sửng sốt, ánh mắt trừng lên hình viên đạn, một ý tưởng đáng sợ xuất hiện ở trong đầu, tỷ tỷ muốn múa thoát y sao? Này, cái này cũng quá......Thoáng nhìn kinh ngạc trong mắt Lục Trúc, Huyết Hồ liền biết là nha đầu kia hiểu sai, lập tức gõ vào đầu Lục Trúc một cái, chậm rãi mở miệng nói: “Đừng nghĩ sai, không phải ta múa!”Không phải tỷ tỷ múa thì ai múa? Lục Trúc trừng mắt to, trong đầu liên tục hiện ra vài dấu chấm hỏi to đùng.“Ân, không phải là ta” Huyết Hồ dùng ánh mắt ý bảo, làm cho Lục Trúc nhìn về trên đài.Lục Trúc nghi hoặc nhìn lên khán đài, con ngươi tràn ngập tò mò nhìn chằm chằm bóng dáng Lam Vũ Tích đang xoay tròn.Huyết Hồ lơ đãng cầm một cánh hoa, khóe môi giơ lên nụ cười tà ác, mâu quang lạnh lùng, hai ngón tay cầm cánh hoa bắn lên Lam Vũ Tích ở trên đài.Âm Lăng Phong vẫn luôn chú ý đến nàng. Hắn nhìn tất cả các động tác nhỏ của nàng vào trong mắt, bạc môi không khỏi nở nụ cười, ánh mắt hơi liếc qua Lam Vũ Tích. Hắn rất muốn biết nàng rốt cuộc muốn làm cái gì.Người tổ chức buổi yến hội tuyển phi lần này là thái tử Âm Lăng Triệt ánh mắt cũng thỉnh thoảng nhìn qua Huyết Hồ. Thấy nàng có động tác, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Âm Lăng Triệt cũng nhìn về phía Lam Vũ Tích.“A!”Chỉ nghe Lam Vũ Tích hét một tiếng chói tai, thanh âm kia thật khó nghe, giống như tiếng kêu của heo bị cắt tiết.Trong chớp mắt, mọi người ở đây tất cả đều mở to hai mắt nhìn.“Hít......”“Oa, dựa vào!”“Trời ạ…..”Tất cả mọi người ở dưới đều hút một ngụm khí lạnh, rất nhiều thanh âm kinh ngạc cùng khiếp sợ nhất thời vang lên.Không khí chốc lát đông lại! Trời ạ! Bọn họ nhìn thấy gì? Lam Vũ Tích khỏa thân đứng ở kia, khuôn mắt trắng nõn giờ phút đỏ như con tôm luộc, chỉ thấy nàng nhanh chóng kéo quần áo bị rơi đem cảnh xuân che khuất, xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm cái hố mà chui vào.“Lớn mật! Đường đường là nhi nữ của tướng quân lại ở trước mặt mọi người c** s*ch quần áo! Lấy thủ đoạn ti tiện này đến diễn cho ta xem, quả thật là không biết xấu hổ! Còn không mau lăn xuống cho bản thái tử!” Âm Lăng Triệt rất nhanh phản ứng lại, chỉ vào Lam Vũ Tích giả bộ giận dữ hét.Thật ra, sự thật như thế nào Âm Lăng Triệt đều thấy rõ ràng.Hắn thấy Huyết Hồ xem cánh hoa đào như ám khí ném ra. Vì hoa bay đầy trời làm tầm mắt mọi người bị che đi nên không có người phát hiện ra manh mối. Kết quả là, cánh hoa kia thành công mở ra nút thắt ở áo Lam Vũ Tích, làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt nhìn một màn múa thoát y miễn phí.Nhưng mục đích của Huyết Hồ là gì Âm Lăng Triệt cũng không biết. Nếu có thể lợi dụng chuyện này giúp hắn ổn định vị trí thái tử, thuận lợi đi lên ngôi vị hoàng đế mà nói vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.
Lục Trúc sửng sốt, ánh mắt trừng lên hình viên đạn, một ý tưởng đáng sợ xuất hiện ở trong đầu, tỷ tỷ muốn múa thoát y sao? Này, cái này cũng quá......
Thoáng nhìn kinh ngạc trong mắt Lục Trúc, Huyết Hồ liền biết là nha đầu kia hiểu sai, lập tức gõ vào đầu Lục Trúc một cái, chậm rãi mở miệng nói: “Đừng nghĩ sai, không phải ta múa!”
Không phải tỷ tỷ múa thì ai múa? Lục Trúc trừng mắt to, trong đầu liên tục hiện ra vài dấu chấm hỏi to đùng.
“Ân, không phải là ta” Huyết Hồ dùng ánh mắt ý bảo, làm cho Lục Trúc nhìn về trên đài.
Lục Trúc nghi hoặc nhìn lên khán đài, con ngươi tràn ngập tò mò nhìn chằm chằm bóng dáng Lam Vũ Tích đang xoay tròn.
Huyết Hồ lơ đãng cầm một cánh hoa, khóe môi giơ lên nụ cười tà ác, mâu quang lạnh lùng, hai ngón tay cầm cánh hoa bắn lên Lam Vũ Tích ở trên đài.
Âm Lăng Phong vẫn luôn chú ý đến nàng. Hắn nhìn tất cả các động tác nhỏ của nàng vào trong mắt, bạc môi không khỏi nở nụ cười, ánh mắt hơi liếc qua Lam Vũ Tích. Hắn rất muốn biết nàng rốt cuộc muốn làm cái gì.
Người tổ chức buổi yến hội tuyển phi lần này là thái tử Âm Lăng Triệt ánh mắt cũng thỉnh thoảng nhìn qua Huyết Hồ. Thấy nàng có động tác, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Âm Lăng Triệt cũng nhìn về phía Lam Vũ Tích.
“A!”
Chỉ nghe Lam Vũ Tích hét một tiếng chói tai, thanh âm kia thật khó nghe, giống như tiếng kêu của heo bị cắt tiết.
Trong chớp mắt, mọi người ở đây tất cả đều mở to hai mắt nhìn.
“Hít......”
“Oa, dựa vào!”
“Trời ạ…..”
Tất cả mọi người ở dưới đều hút một ngụm khí lạnh, rất nhiều thanh âm kinh ngạc cùng khiếp sợ nhất thời vang lên.
Không khí chốc lát đông lại! Trời ạ! Bọn họ nhìn thấy gì? Lam Vũ Tích khỏa thân đứng ở kia, khuôn mắt trắng nõn giờ phút đỏ như con tôm luộc, chỉ thấy nàng nhanh chóng kéo quần áo bị rơi đem cảnh xuân che khuất, xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm cái hố mà chui vào.
“Lớn mật! Đường đường là nhi nữ của tướng quân lại ở trước mặt mọi người c** s*ch quần áo! Lấy thủ đoạn ti tiện này đến diễn cho ta xem, quả thật là không biết xấu hổ! Còn không mau lăn xuống cho bản thái tử!” Âm Lăng Triệt rất nhanh phản ứng lại, chỉ vào Lam Vũ Tích giả bộ giận dữ hét.
Thật ra, sự thật như thế nào Âm Lăng Triệt đều thấy rõ ràng.
Hắn thấy Huyết Hồ xem cánh hoa đào như ám khí ném ra. Vì hoa bay đầy trời làm tầm mắt mọi người bị che đi nên không có người phát hiện ra manh mối. Kết quả là, cánh hoa kia thành công mở ra nút thắt ở áo Lam Vũ Tích, làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt nhìn một màn múa thoát y miễn phí.
Nhưng mục đích của Huyết Hồ là gì Âm Lăng Triệt cũng không biết. Nếu có thể lợi dụng chuyện này giúp hắn ổn định vị trí thái tử, thuận lợi đi lên ngôi vị hoàng đế mà nói vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.
Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ PhiTác giả: Chinh Văn Tác GiảTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết… Lục Trúc sửng sốt, ánh mắt trừng lên hình viên đạn, một ý tưởng đáng sợ xuất hiện ở trong đầu, tỷ tỷ muốn múa thoát y sao? Này, cái này cũng quá......Thoáng nhìn kinh ngạc trong mắt Lục Trúc, Huyết Hồ liền biết là nha đầu kia hiểu sai, lập tức gõ vào đầu Lục Trúc một cái, chậm rãi mở miệng nói: “Đừng nghĩ sai, không phải ta múa!”Không phải tỷ tỷ múa thì ai múa? Lục Trúc trừng mắt to, trong đầu liên tục hiện ra vài dấu chấm hỏi to đùng.“Ân, không phải là ta” Huyết Hồ dùng ánh mắt ý bảo, làm cho Lục Trúc nhìn về trên đài.Lục Trúc nghi hoặc nhìn lên khán đài, con ngươi tràn ngập tò mò nhìn chằm chằm bóng dáng Lam Vũ Tích đang xoay tròn.Huyết Hồ lơ đãng cầm một cánh hoa, khóe môi giơ lên nụ cười tà ác, mâu quang lạnh lùng, hai ngón tay cầm cánh hoa bắn lên Lam Vũ Tích ở trên đài.Âm Lăng Phong vẫn luôn chú ý đến nàng. Hắn nhìn tất cả các động tác nhỏ của nàng vào trong mắt, bạc môi không khỏi nở nụ cười, ánh mắt hơi liếc qua Lam Vũ Tích. Hắn rất muốn biết nàng rốt cuộc muốn làm cái gì.Người tổ chức buổi yến hội tuyển phi lần này là thái tử Âm Lăng Triệt ánh mắt cũng thỉnh thoảng nhìn qua Huyết Hồ. Thấy nàng có động tác, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Âm Lăng Triệt cũng nhìn về phía Lam Vũ Tích.“A!”Chỉ nghe Lam Vũ Tích hét một tiếng chói tai, thanh âm kia thật khó nghe, giống như tiếng kêu của heo bị cắt tiết.Trong chớp mắt, mọi người ở đây tất cả đều mở to hai mắt nhìn.“Hít......”“Oa, dựa vào!”“Trời ạ…..”Tất cả mọi người ở dưới đều hút một ngụm khí lạnh, rất nhiều thanh âm kinh ngạc cùng khiếp sợ nhất thời vang lên.Không khí chốc lát đông lại! Trời ạ! Bọn họ nhìn thấy gì? Lam Vũ Tích khỏa thân đứng ở kia, khuôn mắt trắng nõn giờ phút đỏ như con tôm luộc, chỉ thấy nàng nhanh chóng kéo quần áo bị rơi đem cảnh xuân che khuất, xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm cái hố mà chui vào.“Lớn mật! Đường đường là nhi nữ của tướng quân lại ở trước mặt mọi người c** s*ch quần áo! Lấy thủ đoạn ti tiện này đến diễn cho ta xem, quả thật là không biết xấu hổ! Còn không mau lăn xuống cho bản thái tử!” Âm Lăng Triệt rất nhanh phản ứng lại, chỉ vào Lam Vũ Tích giả bộ giận dữ hét.Thật ra, sự thật như thế nào Âm Lăng Triệt đều thấy rõ ràng.Hắn thấy Huyết Hồ xem cánh hoa đào như ám khí ném ra. Vì hoa bay đầy trời làm tầm mắt mọi người bị che đi nên không có người phát hiện ra manh mối. Kết quả là, cánh hoa kia thành công mở ra nút thắt ở áo Lam Vũ Tích, làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt nhìn một màn múa thoát y miễn phí.Nhưng mục đích của Huyết Hồ là gì Âm Lăng Triệt cũng không biết. Nếu có thể lợi dụng chuyện này giúp hắn ổn định vị trí thái tử, thuận lợi đi lên ngôi vị hoàng đế mà nói vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.