“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết…
Quyển 1 - Chương 47: Chuyển biến cực nhanh
Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ PhiTác giả: Chinh Văn Tác GiảTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết… Nàng vốn muốn ngăn cản để Lam Vũ Tích không ngồi lên được vị trí sườn phi của thái tử nhưng nữa đường lại xuất hiện một Bạch Mạt Mạt. Nàng đã đạt được mục đích rồi thì rời đi thôi, không thể ngăn cản từ giữa thêm lần nữa.Lục Trúc nghe vậy cũng không nói thêm nữa. Ngày gần đây cái nhìn của nàng với Huyết Hồ đã chuyển biến lớn. Cũng không biết vì sao, đối với quyết định của Huyết Hồ, tiểu nha đầu này đều là nói gì nghe nấy.“Xem ra này mục thứ nhất không có người dám khiêu chiến Bạch Mạt Mạt ” Con ngươi bí hiểm của Âm Lăng Triệt có thâm ý nhìn Huyết Hồ.Nếu là người khác, còn không mã nhạc khai hoa, mắt mạo đào tâm (vui vẻ). Nhưng đối phương lại là Huyết Hồ, chỉ thấy trong con ngươi lạnh nhạt của nàng vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, chẳng dao động mảy may. Sắc mặt còn có chút không kiên nhẫn. Trong lòng Âm Lăng Triệt không hiểu sao có một cỗ tức giận nổi lên, dời tầm mắt về phía đám người, môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nói: “Mục thứ nhất Bạch Mạt Mạt thắng! Hiện tại mục thứ hai bắt đầu!”“Ta lên trước!” Lúc này, một thanh âm kiêu ngạo vang lên.Huyết Hồ nâng lên đôi mi thanh tú, xoay người nhìn lại đã thấy Lam Vũ Tích tao nhã bước tới. Giờ phút này nàng cảm thấy đúng là có vài phần bội phục Lam Vũ Tích. Một tiểu thư khuê các vừa bị hủy danh dự lại dám xuất hiện tại đây, thật đúng là không thể khinh thường.Nhưng giây tiếp theo, Huyết Hồ nheo lại hai mắt, ánh mắt nhìn về phía Lam Vũ Tích đầy ý tìm tòi nghiên cứu. Nàng cảm thấy dường như có cái gì đó không thích hợp. Theo nàng biết, tính cách Lam Vũ Tích không có rộng rãi đến mức độ này.Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho nàng ta có dũng khí lớn như vậy?“Nàng vẫn còn mặt mũi đến sao?”“Đúng vậy, còn đệ nhất tài nữ Minh thành, người Lam gia không biết xấu hổ như vậy sao?”“Hư, nhỏ giọng thôi, đừng để cho người có tâm nghe được. Lam gia chúng ta đắc tội không nổi ”Trong đám người người khe khẽ nói nhỏ không nhiều lắm, trong lúc nhất thời thanh âm nghị luận vang lên.Lam Vũ Tích nhíu nhíu mày, hoàn toàn không để ý tới đám người đang nghị luận về mình.Con ngươi âm độc hung hăng nhìn lướt qua Huyết Hồ một thân ngạo khí, ngẩng đầu nhìn về phía thái tử ở trên đài cung kính nói: “Vũ Tích tự biết là mình đã bôi nhọ tôn nghiêm của hoàng gia, nhưng xin thái tử tin tưởng vừa rồi là do người khác động tay động chân, Vũ Tích không phải cố ý! Xin thái tử cân nhắc, đừng hủy bỏ tư cách tham gia tuyển phi của Vũ Tích”Nhìn Lam Vũ Tích kia tao nhã hào phóng, làm sao còn có một tia bộ dáng thảm hại. Mâu quang của thái tử bỗng nhiên nhìn Huyết Hồ, con ngươi đen tuyền hiện lên một đạo tinh quang, môi bạc khẽ mở, nở một nụ cười quỷ dị, thản nhiên nói: “Được thôi!”
Nàng vốn muốn ngăn cản để Lam Vũ Tích không ngồi lên được vị trí sườn phi của thái tử nhưng nữa đường lại xuất hiện một Bạch Mạt Mạt. Nàng đã đạt được mục đích rồi thì rời đi thôi, không thể ngăn cản từ giữa thêm lần nữa.
Lục Trúc nghe vậy cũng không nói thêm nữa. Ngày gần đây cái nhìn của nàng với Huyết Hồ đã chuyển biến lớn. Cũng không biết vì sao, đối với quyết định của Huyết Hồ, tiểu nha đầu này đều là nói gì nghe nấy.
“Xem ra này mục thứ nhất không có người dám khiêu chiến Bạch Mạt Mạt ” Con ngươi bí hiểm của Âm Lăng Triệt có thâm ý nhìn Huyết Hồ.
Nếu là người khác, còn không mã nhạc khai hoa, mắt mạo đào tâm (vui vẻ). Nhưng đối phương lại là Huyết Hồ, chỉ thấy trong con ngươi lạnh nhạt của nàng vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, chẳng dao động mảy may. Sắc mặt còn có chút không kiên nhẫn. Trong lòng Âm Lăng Triệt không hiểu sao có một cỗ tức giận nổi lên, dời tầm mắt về phía đám người, môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nói: “Mục thứ nhất Bạch Mạt Mạt thắng! Hiện tại mục thứ hai bắt đầu!”
“Ta lên trước!” Lúc này, một thanh âm kiêu ngạo vang lên.
Huyết Hồ nâng lên đôi mi thanh tú, xoay người nhìn lại đã thấy Lam Vũ Tích tao nhã bước tới. Giờ phút này nàng cảm thấy đúng là có vài phần bội phục Lam Vũ Tích. Một tiểu thư khuê các vừa bị hủy danh dự lại dám xuất hiện tại đây, thật đúng là không thể khinh thường.
Nhưng giây tiếp theo, Huyết Hồ nheo lại hai mắt, ánh mắt nhìn về phía Lam Vũ Tích đầy ý tìm tòi nghiên cứu. Nàng cảm thấy dường như có cái gì đó không thích hợp. Theo nàng biết, tính cách Lam Vũ Tích không có rộng rãi đến mức độ này.
Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho nàng ta có dũng khí lớn như vậy?
“Nàng vẫn còn mặt mũi đến sao?”
“Đúng vậy, còn đệ nhất tài nữ Minh thành, người Lam gia không biết xấu hổ như vậy sao?”
“Hư, nhỏ giọng thôi, đừng để cho người có tâm nghe được. Lam gia chúng ta đắc tội không nổi ”
Trong đám người người khe khẽ nói nhỏ không nhiều lắm, trong lúc nhất thời thanh âm nghị luận vang lên.
Lam Vũ Tích nhíu nhíu mày, hoàn toàn không để ý tới đám người đang nghị luận về mình.
Con ngươi âm độc hung hăng nhìn lướt qua Huyết Hồ một thân ngạo khí, ngẩng đầu nhìn về phía thái tử ở trên đài cung kính nói: “Vũ Tích tự biết là mình đã bôi nhọ tôn nghiêm của hoàng gia, nhưng xin thái tử tin tưởng vừa rồi là do người khác động tay động chân, Vũ Tích không phải cố ý! Xin thái tử cân nhắc, đừng hủy bỏ tư cách tham gia tuyển phi của Vũ Tích”
Nhìn Lam Vũ Tích kia tao nhã hào phóng, làm sao còn có một tia bộ dáng thảm hại. Mâu quang của thái tử bỗng nhiên nhìn Huyết Hồ, con ngươi đen tuyền hiện lên một đạo tinh quang, môi bạc khẽ mở, nở một nụ cười quỷ dị, thản nhiên nói: “Được thôi!”
Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ PhiTác giả: Chinh Văn Tác GiảTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết… Nàng vốn muốn ngăn cản để Lam Vũ Tích không ngồi lên được vị trí sườn phi của thái tử nhưng nữa đường lại xuất hiện một Bạch Mạt Mạt. Nàng đã đạt được mục đích rồi thì rời đi thôi, không thể ngăn cản từ giữa thêm lần nữa.Lục Trúc nghe vậy cũng không nói thêm nữa. Ngày gần đây cái nhìn của nàng với Huyết Hồ đã chuyển biến lớn. Cũng không biết vì sao, đối với quyết định của Huyết Hồ, tiểu nha đầu này đều là nói gì nghe nấy.“Xem ra này mục thứ nhất không có người dám khiêu chiến Bạch Mạt Mạt ” Con ngươi bí hiểm của Âm Lăng Triệt có thâm ý nhìn Huyết Hồ.Nếu là người khác, còn không mã nhạc khai hoa, mắt mạo đào tâm (vui vẻ). Nhưng đối phương lại là Huyết Hồ, chỉ thấy trong con ngươi lạnh nhạt của nàng vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, chẳng dao động mảy may. Sắc mặt còn có chút không kiên nhẫn. Trong lòng Âm Lăng Triệt không hiểu sao có một cỗ tức giận nổi lên, dời tầm mắt về phía đám người, môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nói: “Mục thứ nhất Bạch Mạt Mạt thắng! Hiện tại mục thứ hai bắt đầu!”“Ta lên trước!” Lúc này, một thanh âm kiêu ngạo vang lên.Huyết Hồ nâng lên đôi mi thanh tú, xoay người nhìn lại đã thấy Lam Vũ Tích tao nhã bước tới. Giờ phút này nàng cảm thấy đúng là có vài phần bội phục Lam Vũ Tích. Một tiểu thư khuê các vừa bị hủy danh dự lại dám xuất hiện tại đây, thật đúng là không thể khinh thường.Nhưng giây tiếp theo, Huyết Hồ nheo lại hai mắt, ánh mắt nhìn về phía Lam Vũ Tích đầy ý tìm tòi nghiên cứu. Nàng cảm thấy dường như có cái gì đó không thích hợp. Theo nàng biết, tính cách Lam Vũ Tích không có rộng rãi đến mức độ này.Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho nàng ta có dũng khí lớn như vậy?“Nàng vẫn còn mặt mũi đến sao?”“Đúng vậy, còn đệ nhất tài nữ Minh thành, người Lam gia không biết xấu hổ như vậy sao?”“Hư, nhỏ giọng thôi, đừng để cho người có tâm nghe được. Lam gia chúng ta đắc tội không nổi ”Trong đám người người khe khẽ nói nhỏ không nhiều lắm, trong lúc nhất thời thanh âm nghị luận vang lên.Lam Vũ Tích nhíu nhíu mày, hoàn toàn không để ý tới đám người đang nghị luận về mình.Con ngươi âm độc hung hăng nhìn lướt qua Huyết Hồ một thân ngạo khí, ngẩng đầu nhìn về phía thái tử ở trên đài cung kính nói: “Vũ Tích tự biết là mình đã bôi nhọ tôn nghiêm của hoàng gia, nhưng xin thái tử tin tưởng vừa rồi là do người khác động tay động chân, Vũ Tích không phải cố ý! Xin thái tử cân nhắc, đừng hủy bỏ tư cách tham gia tuyển phi của Vũ Tích”Nhìn Lam Vũ Tích kia tao nhã hào phóng, làm sao còn có một tia bộ dáng thảm hại. Mâu quang của thái tử bỗng nhiên nhìn Huyết Hồ, con ngươi đen tuyền hiện lên một đạo tinh quang, môi bạc khẽ mở, nở một nụ cười quỷ dị, thản nhiên nói: “Được thôi!”