“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết…
Quyển 2 - Chương 57: Người đàn bà dâm đãng! Ngươi yếu mặc!?
Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ PhiTác giả: Chinh Văn Tác GiảTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết… Một bóng dáng màu trắng trên bầu trời thêu đầy hoa đạp không mà đến tiếp được Lam Vũ Tích bị ném đi.Đó là một nam tử có mái tóc dài đen như mực bay bay theo gió, một thân khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, con ngươi trong suốt sáng ngời giờ phút này có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Huyết Hồ, khuôn mặt tuấn dật dưới ánh mặt trời sáng bừng lên giống như trích tiên.Nam tử này thật đẹp a! Sạch sẽ giống như con suối tinh khiết! Không giống người phàm trần! Nhìn liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, tâm thần chấn động!Huyết Hồ cảm thấy cảm giác quái nảy lên trong lòng, nói không nên là cái gì, chỉ cảm thấy người trước mắt khiến nàng có cảm giác thực thân thiết.“Lạc nhi, ngươi sao có thể đối đãi với Tích nhi như vậy” Nam tử lo lắng nhìn thoáng qua ccoo gái đã sớm ngất đi trong lòng mình chậm rãi mở miệng, thanh âm nhẹ như gió, hơi trách cứ nhìn Huyết Hồ.Huyết Hồ làm như chưa từng nghe thấy, không chút nào quan tâm, ném đi hoàng tiên, vỗ vỗ tay, con ngươi đạm mạc như nước nhìn Âm Lăng Triệt, chậm rãi mở miệng: “Ta thắng, nhưng vị trí sườn phi này thì khỏi đi! Cô nãi nãi ta nhìn ngươi không vừa mắt”Xôn xao, lời này vừa nói ra, đám người liền ồ lên......Nhưng Huyết Hồ không chút nào để ý tới khuôn mặt Âm Lăng Triệt càng ngày càng đen, đôi mi thanh tú nâng lên, tà nghễ nhìn Bạch Mạt Mạt, rất là hào phóng nói: “Nam nhân này ta tặng cho ngươi a! Nhưng là, hiểu rõ sở, hắn vừa vỡ hài! Ngươi xác định, ngươi yếu mặc!” (2 câu cuối ta không hiểu lắm, ai hiểu thì giúp ta với nha tks kiu =)))Tê......Sát......Oa dựa vào......Nữ tử này rốt cuộc có phải là người hay không, nàng lại còn nói không vừa mắt thái tử, còn nói thái tử là người đàn bà d*m đ*ng! (không hiểu???)Đám người lại kích động ......Mâu trung Âm Lăng Triệt tràn đầy lửa giận, sát ý tràn ra, thanh âm hỗn loạn cùng một cỗ phẫn nộ ngập trời vang lên: “Lam Vũ Lạc! Ngươi không nhiều lần khiêu chiến uy nghiêm của bản thái tử! Có tin bản thái tử tru di cửu tộc ngươi!”“Tru cửu tộc sao, ừ, không tệ, ta giơ hai tay hai chân tán thành, tru đi” Huyết Hồ thản nhiên nói, nói xong làm như việc này cùng mình không có quan hệ, vẻ mặt thong dong.Nam tử áo trắng không thể tin trừng mắt nhìn Huyết Hồ, kinh ngạc nói: “Lạc nhi, ngươi nói bậy bạ gì vậy”Tiếp theo, nam tử nhìn về phía Âm Lăng Triệt, giọng điệu cung kính nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Thái tử điện hạ, thỉnh người không cần để ý lời nói của Lạc nhi. Lạc nhi ngốc từ bé, đây là chuyện mà cả Huyễn Minh quốc đều biết, thái tử không nên so đo cùng nàng"“Ngươi nói cái gì!” Huyết Hồ lông mi nhất thời dựng thẳng, lạnh giọng hỏi. Híp lại phượng mâu lộ ra nhè nhẹ hàn khí.
Một bóng dáng màu trắng trên bầu trời thêu đầy hoa đạp không mà đến tiếp được Lam Vũ Tích bị ném đi.
Đó là một nam tử có mái tóc dài đen như mực bay bay theo gió, một thân khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, con ngươi trong suốt sáng ngời giờ phút này có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Huyết Hồ, khuôn mặt tuấn dật dưới ánh mặt trời sáng bừng lên giống như trích tiên.
Nam tử này thật đẹp a! Sạch sẽ giống như con suối tinh khiết! Không giống người phàm trần! Nhìn liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, tâm thần chấn động!
Huyết Hồ cảm thấy cảm giác quái nảy lên trong lòng, nói không nên là cái gì, chỉ cảm thấy người trước mắt khiến nàng có cảm giác thực thân thiết.
“Lạc nhi, ngươi sao có thể đối đãi với Tích nhi như vậy” Nam tử lo lắng nhìn thoáng qua ccoo gái đã sớm ngất đi trong lòng mình chậm rãi mở miệng, thanh âm nhẹ như gió, hơi trách cứ nhìn Huyết Hồ.
Huyết Hồ làm như chưa từng nghe thấy, không chút nào quan tâm, ném đi hoàng tiên, vỗ vỗ tay, con ngươi đạm mạc như nước nhìn Âm Lăng Triệt, chậm rãi mở miệng: “Ta thắng, nhưng vị trí sườn phi này thì khỏi đi! Cô nãi nãi ta nhìn ngươi không vừa mắt”
Xôn xao, lời này vừa nói ra, đám người liền ồ lên......
Nhưng Huyết Hồ không chút nào để ý tới khuôn mặt Âm Lăng Triệt càng ngày càng đen, đôi mi thanh tú nâng lên, tà nghễ nhìn Bạch Mạt Mạt, rất là hào phóng nói: “Nam nhân này ta tặng cho ngươi a! Nhưng là, hiểu rõ sở, hắn vừa vỡ hài! Ngươi xác định, ngươi yếu mặc!” (2 câu cuối ta không hiểu lắm, ai hiểu thì giúp ta với nha tks kiu =)))
Tê......
Sát......
Oa dựa vào......
Nữ tử này rốt cuộc có phải là người hay không, nàng lại còn nói không vừa mắt thái tử, còn nói thái tử là người đàn bà d*m đ*ng! (không hiểu???)
Đám người lại kích động ......
Mâu trung Âm Lăng Triệt tràn đầy lửa giận, sát ý tràn ra, thanh âm hỗn loạn cùng một cỗ phẫn nộ ngập trời vang lên: “Lam Vũ Lạc! Ngươi không nhiều lần khiêu chiến uy nghiêm của bản thái tử! Có tin bản thái tử tru di cửu tộc ngươi!”
“Tru cửu tộc sao, ừ, không tệ, ta giơ hai tay hai chân tán thành, tru đi” Huyết Hồ thản nhiên nói, nói xong làm như việc này cùng mình không có quan hệ, vẻ mặt thong dong.
Nam tử áo trắng không thể tin trừng mắt nhìn Huyết Hồ, kinh ngạc nói: “Lạc nhi, ngươi nói bậy bạ gì vậy”
Tiếp theo, nam tử nhìn về phía Âm Lăng Triệt, giọng điệu cung kính nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Thái tử điện hạ, thỉnh người không cần để ý lời nói của Lạc nhi. Lạc nhi ngốc từ bé, đây là chuyện mà cả Huyễn Minh quốc đều biết, thái tử không nên so đo cùng nàng"
“Ngươi nói cái gì!” Huyết Hồ lông mi nhất thời dựng thẳng, lạnh giọng hỏi. Híp lại phượng mâu lộ ra nhè nhẹ hàn khí.
Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ PhiTác giả: Chinh Văn Tác GiảTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết… Một bóng dáng màu trắng trên bầu trời thêu đầy hoa đạp không mà đến tiếp được Lam Vũ Tích bị ném đi.Đó là một nam tử có mái tóc dài đen như mực bay bay theo gió, một thân khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, con ngươi trong suốt sáng ngời giờ phút này có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Huyết Hồ, khuôn mặt tuấn dật dưới ánh mặt trời sáng bừng lên giống như trích tiên.Nam tử này thật đẹp a! Sạch sẽ giống như con suối tinh khiết! Không giống người phàm trần! Nhìn liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, tâm thần chấn động!Huyết Hồ cảm thấy cảm giác quái nảy lên trong lòng, nói không nên là cái gì, chỉ cảm thấy người trước mắt khiến nàng có cảm giác thực thân thiết.“Lạc nhi, ngươi sao có thể đối đãi với Tích nhi như vậy” Nam tử lo lắng nhìn thoáng qua ccoo gái đã sớm ngất đi trong lòng mình chậm rãi mở miệng, thanh âm nhẹ như gió, hơi trách cứ nhìn Huyết Hồ.Huyết Hồ làm như chưa từng nghe thấy, không chút nào quan tâm, ném đi hoàng tiên, vỗ vỗ tay, con ngươi đạm mạc như nước nhìn Âm Lăng Triệt, chậm rãi mở miệng: “Ta thắng, nhưng vị trí sườn phi này thì khỏi đi! Cô nãi nãi ta nhìn ngươi không vừa mắt”Xôn xao, lời này vừa nói ra, đám người liền ồ lên......Nhưng Huyết Hồ không chút nào để ý tới khuôn mặt Âm Lăng Triệt càng ngày càng đen, đôi mi thanh tú nâng lên, tà nghễ nhìn Bạch Mạt Mạt, rất là hào phóng nói: “Nam nhân này ta tặng cho ngươi a! Nhưng là, hiểu rõ sở, hắn vừa vỡ hài! Ngươi xác định, ngươi yếu mặc!” (2 câu cuối ta không hiểu lắm, ai hiểu thì giúp ta với nha tks kiu =)))Tê......Sát......Oa dựa vào......Nữ tử này rốt cuộc có phải là người hay không, nàng lại còn nói không vừa mắt thái tử, còn nói thái tử là người đàn bà d*m đ*ng! (không hiểu???)Đám người lại kích động ......Mâu trung Âm Lăng Triệt tràn đầy lửa giận, sát ý tràn ra, thanh âm hỗn loạn cùng một cỗ phẫn nộ ngập trời vang lên: “Lam Vũ Lạc! Ngươi không nhiều lần khiêu chiến uy nghiêm của bản thái tử! Có tin bản thái tử tru di cửu tộc ngươi!”“Tru cửu tộc sao, ừ, không tệ, ta giơ hai tay hai chân tán thành, tru đi” Huyết Hồ thản nhiên nói, nói xong làm như việc này cùng mình không có quan hệ, vẻ mặt thong dong.Nam tử áo trắng không thể tin trừng mắt nhìn Huyết Hồ, kinh ngạc nói: “Lạc nhi, ngươi nói bậy bạ gì vậy”Tiếp theo, nam tử nhìn về phía Âm Lăng Triệt, giọng điệu cung kính nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Thái tử điện hạ, thỉnh người không cần để ý lời nói của Lạc nhi. Lạc nhi ngốc từ bé, đây là chuyện mà cả Huyễn Minh quốc đều biết, thái tử không nên so đo cùng nàng"“Ngươi nói cái gì!” Huyết Hồ lông mi nhất thời dựng thẳng, lạnh giọng hỏi. Híp lại phượng mâu lộ ra nhè nhẹ hàn khí.