"Viên Lãng, chúng ta kết hôn đi!" Viên Lãng nghiêng đầu, dùng vẻ mặt như gặp quỷ nhìn tôi, nói: "Gì?" "Chúng ta kết hôn đi!" Tôi nhắc lại. Viên Lãng ngồi thẳng người, thản nhiên nhìn tôi, nói: "Tiểu Dư. Tên cô là Tiểu Dư đúng không?" Tôi sửa lại: "Dư Bội." Viên Lãng ho khẽ một tiếng, nói: "Dư Bội, nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay chúng ta mới biết nhau." Tôi trả lời: "Đúng vậy. Chúng ta mới quen lúc 8h hơn. Tôi đến đây lúc 11h30. Anh thì khoảng 12h. Chúng ta vừa cùng ăn bữa trưa rồi ăn bữa tối, còn uống rượu. Tổng cộng chúng ta đã chạm ly lần thứ chín. " "Học Toán không tệ." Viên Lãng chuyển ly nước cho tôi. "Cô uống say rồi. Uống nước đi." "Chỉ bằng mấy chai bia này á?" Tôi gọi nhân viên phục vụ: "Lấy một bình rượu trắng tới đây." "Cô uống say thật rồi." Viên Lãng ra hiệu cho nhân viên phục vụ đừng lấy rượu trắng. "Trong hơn tám tiếng này tôi đã biết toàn bộ tình hình căn bản của anh. Thật ngại quá, trước đây tôi là quản lý nhân sự nên tương đối nhạy cảm với chuyện này." "Viên Lãng…
Quyển 3 - Chương 59: Lai lịch đội trưởng
Gả Cho Viên LãngTác giả: Tả Trứ Ngoạn ĐíchTruyện Ngôn Tình"Viên Lãng, chúng ta kết hôn đi!" Viên Lãng nghiêng đầu, dùng vẻ mặt như gặp quỷ nhìn tôi, nói: "Gì?" "Chúng ta kết hôn đi!" Tôi nhắc lại. Viên Lãng ngồi thẳng người, thản nhiên nhìn tôi, nói: "Tiểu Dư. Tên cô là Tiểu Dư đúng không?" Tôi sửa lại: "Dư Bội." Viên Lãng ho khẽ một tiếng, nói: "Dư Bội, nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay chúng ta mới biết nhau." Tôi trả lời: "Đúng vậy. Chúng ta mới quen lúc 8h hơn. Tôi đến đây lúc 11h30. Anh thì khoảng 12h. Chúng ta vừa cùng ăn bữa trưa rồi ăn bữa tối, còn uống rượu. Tổng cộng chúng ta đã chạm ly lần thứ chín. " "Học Toán không tệ." Viên Lãng chuyển ly nước cho tôi. "Cô uống say rồi. Uống nước đi." "Chỉ bằng mấy chai bia này á?" Tôi gọi nhân viên phục vụ: "Lấy một bình rượu trắng tới đây." "Cô uống say thật rồi." Viên Lãng ra hiệu cho nhân viên phục vụ đừng lấy rượu trắng. "Trong hơn tám tiếng này tôi đã biết toàn bộ tình hình căn bản của anh. Thật ngại quá, trước đây tôi là quản lý nhân sự nên tương đối nhạy cảm với chuyện này." "Viên Lãng… Viên Lãng này, con người anh ấy cũng yên tĩnh như người Tân Cương.Năm mười tám tuổi đi lính, tính tình kiên trì, sở trường mưu lược.Lúc đảm nhiệm trung đội trưởng của tập quân đoàn T trực thuộc đại đội đặc chủng tác chiến, súng ống toàn năng, đánh lộn Vô Song.Thường gian xảo, đối thủ kỳ diễn tập gọi là “Phương pháp tác chiến vô cùng thiếu đạo đức”, đội viên tặng danh hiệu châm biếm “Người thối nát”.Nhưng mà người thấu tình đạt lý thân thiện yêu quý quân nhân, mỗi cuộc chiến đấu nhất định bảo vệ cho bí đỏ mới ở phía sau, với bạn bè có thể ký thác tính mạng này.Năm ba mươi tuổi cưới vợ, họ Dư.Họ Dư này, tên thân mật với chồng là “Bội Bội”. Vốn là nhà kinh doanh, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, mặt mày tươi cười chào đón. Tính tình dứt khoát, chịu trách nhiệm, thường nói: chồng tôi hy sinh bảo vệ nước.Thân hình, thay vì ở nhà ôm hũ tro cốt khóc lóc, không bằng xách súng ra trận báo thù cho chồng.Vợ chồng hòa hợp quyến luyến, việc nhà thường ngày cười đùa, nâng khăn ngang mày (vợ chồng tôn trọng nhau), là việc người đời ao ước.Làm bạn với Cao Thành, bắt đầu ở trận đối kháng đỏ xanh, ở diễn tập toàn quân quên mình. Ở trận trước hai lần bắt giữ đội trưởng lão A, xưa và nay Cao Thành là người đầu tiên chịu đựng nổi. Chỉ huy phó Cao.Rộng rãi thẳng thắn, người khác tặng biệt hiệu “Con cọp kiên cường”. Bảo vệ nghé con (các bính lính dưới quyền ???) giống như con mình, trong miệng binh lính xấu xa thật sự là người thân tín của họ.Viên Lãng và Cao Thành, hai người một mềm một cứng, một âm một dương, một người như nắng ấm mùa đông một người như gió giữa hè, một cười yếu ớt một cởi mở. Thân không có cánh nhưng lòng có.Thông minh sắc xảo, phối hợp ăn ý, một đường bằng phẳng, ngàn dặm quyết thắng, để cám ơn thế giới vì tổn hại cuộc chiến vài cán bộ so với đối chọi làm cho phía bên kia gặp trở ngại.“Hồ ly”, bởi vậy, trong quân hai người này có danh hiệu “Hổ hồ song hiệp”, danh hiệu này rộng khắp có một không hai.
Viên Lãng này, con người anh ấy cũng yên tĩnh như người Tân Cương.
Năm mười tám tuổi đi lính, tính tình kiên trì, sở trường mưu lược.
Lúc đảm nhiệm trung đội trưởng của tập quân đoàn T trực thuộc đại đội đặc chủng tác chiến, súng ống toàn năng, đánh lộn Vô Song.
Thường gian xảo, đối thủ kỳ diễn tập gọi là “Phương pháp tác chiến vô cùng thiếu đạo đức”, đội viên tặng danh hiệu châm biếm “Người thối nát”.
Nhưng mà người thấu tình đạt lý thân thiện yêu quý quân nhân, mỗi cuộc chiến đấu nhất định bảo vệ cho bí đỏ mới ở phía sau, với bạn bè có thể ký thác tính mạng này.
Năm ba mươi tuổi cưới vợ, họ Dư.
Họ Dư này, tên thân mật với chồng là “Bội Bội”. Vốn là nhà kinh doanh, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, mặt mày tươi cười chào đón. Tính tình dứt khoát, chịu trách nhiệm, thường nói: chồng tôi hy sinh bảo vệ nước.
Thân hình, thay vì ở nhà ôm hũ tro cốt khóc lóc, không bằng xách súng ra trận báo thù cho chồng.
Vợ chồng hòa hợp quyến luyến, việc nhà thường ngày cười đùa, nâng khăn ngang mày (vợ chồng tôn trọng nhau), là việc người đời ao ước.
Làm bạn với Cao Thành, bắt đầu ở trận đối kháng đỏ xanh, ở diễn tập toàn quân quên mình. Ở trận trước hai lần bắt giữ đội trưởng lão A, xưa và nay Cao Thành là người đầu tiên chịu đựng nổi. Chỉ huy phó Cao.
Rộng rãi thẳng thắn, người khác tặng biệt hiệu “Con cọp kiên cường”. Bảo vệ nghé con (các bính lính dưới quyền ???) giống như con mình, trong miệng binh lính xấu xa thật sự là người thân tín của họ.
Viên Lãng và Cao Thành, hai người một mềm một cứng, một âm một dương, một người như nắng ấm mùa đông một người như gió giữa hè, một cười yếu ớt một cởi mở. Thân không có cánh nhưng lòng có.
Thông minh sắc xảo, phối hợp ăn ý, một đường bằng phẳng, ngàn dặm quyết thắng, để cám ơn thế giới vì tổn hại cuộc chiến vài cán bộ so với đối chọi làm cho phía bên kia gặp trở ngại.
“Hồ ly”, bởi vậy, trong quân hai người này có danh hiệu “Hổ hồ song hiệp”, danh hiệu này rộng khắp có một không hai.
Gả Cho Viên LãngTác giả: Tả Trứ Ngoạn ĐíchTruyện Ngôn Tình"Viên Lãng, chúng ta kết hôn đi!" Viên Lãng nghiêng đầu, dùng vẻ mặt như gặp quỷ nhìn tôi, nói: "Gì?" "Chúng ta kết hôn đi!" Tôi nhắc lại. Viên Lãng ngồi thẳng người, thản nhiên nhìn tôi, nói: "Tiểu Dư. Tên cô là Tiểu Dư đúng không?" Tôi sửa lại: "Dư Bội." Viên Lãng ho khẽ một tiếng, nói: "Dư Bội, nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay chúng ta mới biết nhau." Tôi trả lời: "Đúng vậy. Chúng ta mới quen lúc 8h hơn. Tôi đến đây lúc 11h30. Anh thì khoảng 12h. Chúng ta vừa cùng ăn bữa trưa rồi ăn bữa tối, còn uống rượu. Tổng cộng chúng ta đã chạm ly lần thứ chín. " "Học Toán không tệ." Viên Lãng chuyển ly nước cho tôi. "Cô uống say rồi. Uống nước đi." "Chỉ bằng mấy chai bia này á?" Tôi gọi nhân viên phục vụ: "Lấy một bình rượu trắng tới đây." "Cô uống say thật rồi." Viên Lãng ra hiệu cho nhân viên phục vụ đừng lấy rượu trắng. "Trong hơn tám tiếng này tôi đã biết toàn bộ tình hình căn bản của anh. Thật ngại quá, trước đây tôi là quản lý nhân sự nên tương đối nhạy cảm với chuyện này." "Viên Lãng… Viên Lãng này, con người anh ấy cũng yên tĩnh như người Tân Cương.Năm mười tám tuổi đi lính, tính tình kiên trì, sở trường mưu lược.Lúc đảm nhiệm trung đội trưởng của tập quân đoàn T trực thuộc đại đội đặc chủng tác chiến, súng ống toàn năng, đánh lộn Vô Song.Thường gian xảo, đối thủ kỳ diễn tập gọi là “Phương pháp tác chiến vô cùng thiếu đạo đức”, đội viên tặng danh hiệu châm biếm “Người thối nát”.Nhưng mà người thấu tình đạt lý thân thiện yêu quý quân nhân, mỗi cuộc chiến đấu nhất định bảo vệ cho bí đỏ mới ở phía sau, với bạn bè có thể ký thác tính mạng này.Năm ba mươi tuổi cưới vợ, họ Dư.Họ Dư này, tên thân mật với chồng là “Bội Bội”. Vốn là nhà kinh doanh, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, mặt mày tươi cười chào đón. Tính tình dứt khoát, chịu trách nhiệm, thường nói: chồng tôi hy sinh bảo vệ nước.Thân hình, thay vì ở nhà ôm hũ tro cốt khóc lóc, không bằng xách súng ra trận báo thù cho chồng.Vợ chồng hòa hợp quyến luyến, việc nhà thường ngày cười đùa, nâng khăn ngang mày (vợ chồng tôn trọng nhau), là việc người đời ao ước.Làm bạn với Cao Thành, bắt đầu ở trận đối kháng đỏ xanh, ở diễn tập toàn quân quên mình. Ở trận trước hai lần bắt giữ đội trưởng lão A, xưa và nay Cao Thành là người đầu tiên chịu đựng nổi. Chỉ huy phó Cao.Rộng rãi thẳng thắn, người khác tặng biệt hiệu “Con cọp kiên cường”. Bảo vệ nghé con (các bính lính dưới quyền ???) giống như con mình, trong miệng binh lính xấu xa thật sự là người thân tín của họ.Viên Lãng và Cao Thành, hai người một mềm một cứng, một âm một dương, một người như nắng ấm mùa đông một người như gió giữa hè, một cười yếu ớt một cởi mở. Thân không có cánh nhưng lòng có.Thông minh sắc xảo, phối hợp ăn ý, một đường bằng phẳng, ngàn dặm quyết thắng, để cám ơn thế giới vì tổn hại cuộc chiến vài cán bộ so với đối chọi làm cho phía bên kia gặp trở ngại.“Hồ ly”, bởi vậy, trong quân hai người này có danh hiệu “Hổ hồ song hiệp”, danh hiệu này rộng khắp có một không hai.