Giang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà…

Chương 10: Ngươi dám nghi ngờ lời của ta

Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu ThưTác giả: Tuyết Sơn Tiểu Tiểu LộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngGiang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà… Sau một lúc lâu, nàng ngơ ngác nói: "Nếu không phải hôn sự tốt, ngũ tiểu thư sao có thể luôn nhớ thương đến cô gia?"Lạc Phượng Hề trầm mặt xuống, sau đó nhanh chóng nở nụ cười, hiện tại nàng là Lạc Vân Hi! Nàng đã hoàn toàn tiếp nhận thân phận mới nàyLạc Vân Hi khẽ mỉm cười nói: "Từ nay về sau, thu hồi hai từ cô gia này của ngươi, ngũ muội nếu như thích người nam nhân kia như vậy, thì cho nàng đi!"Xuân Liễu hiển nhiên là một tiểu cô nương nóng tính, la hoảng lên: "Như vậy sao được? Tiểu thư trăm triệu lần không thể!"Lạc Vân Hi quay đầu, sắc mặt lạnh như băng, nghiêm khắc đánh gãy lời nàng: "Ngươi dám nghi ngờ lời của ta?"Xem ra, Xuân Liễu này bình thường đã có thói quen lớn tiếngXuân Liễu bị vẻ mặt lạnh băng của nàng sợ tới mức ngây người, lùi về phía sau hai bước, sắc mặt trắng bệch"Tiểu... Tiểu thư"Nàng lắp bắp, trong lòng đều có ngàn vạn con ngựa hoang đang chạy qua, có thứ gì đó, đang chậm rãi thay đổiLạc Vân Hi thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói: "Xuân Liễu, ngươi chỉ cần nghe theo lời của ta là được rồi"Xuân Liễu mờ mịt gật đầuKhông biết vì cái gì, tiểu thư lại cho nàng cảm thấy có một chút an lòngLạc Vân Hi quay đầu lại liếc mắt đến phía xa, đánh giá Hạ ĐàoHạ Đào dĩ nhiên đáng giận, nhưng giờ phút này, nàng sẽ không động đến nàng taThời khắc mấu chốt, còn cần đến vật hy sinh, ai biết ngày mai sẽ còn xảy ra chuyện gìLạc Vân Hi trầm mặt, ánh mắt sắc bén đánh giá mọi nơi, khéo léo đi đến phía chân tườngTay phải bám tường, chân trái bước lên, nàng đang muốn nhảy lên, phía sau liền truyền đến tiếng thét chói tai của Xuân Liễu: "Tiểu thư, người làm cái gì vậy?"Lạc Vân Hi nhíu mày, buông tay ra, lạnh lùng nói: "Muốn đo xem tường này cao bao nhiêu"Dù sao nàng cũng không muốn nhanh chóng bị bại lộXuân Liễu há hốc mồm, trong đầu phản ứng: Tiểu thư điên rồi sao?Lạc Vân Hi chuyển đề tài hỏi: "Bên kia tường là phòng ai?"Xuân Liễu đáp: "Là phòng của ngũ tiểu thư"Lạc Vân Hi cười lạnh, nguyên lại là phòng của nàng ta. Cũng không trách, tất cả mọi động tĩnh vừa rồi giống như là kẻ cắp theo dõiTâm tư chuyển biến, đi đến vào phòng mìnhĂn cơm chiều xong, sắc trời rất nhanh liền tối sầm, Lạc Vân Hi đứng ở trong sân tập luyện chân tayKhối thân thể này vô cùng mềm dẻo, điểm ấy Lạc Vân Hi vô cùng hài lòngXuân Liễu cùng Hạ Đào đứng ở hành lang thấy tiểu thư nhà mình nổi điên, đều lộ ra vẻ mặt kinh hãiMàn đêm buông xuống, trăng sáng treo cao, Lương phủ giống như được phủ xuống lớp lụa mềm mỏng, ngẫu nhiên nghe được ở ngã tư đường truyền đến vài tiếng trống canhLạc Vân Hi ở trên giường, không biết có phải do hưng phấn được sống lại hay không, mà hiện tại nàng không ngủ đượcĐột nhiên nhớ tới ban ngày đã nghiên cứu địa hình phòng Lạc Kỳ Nguyệt, nàng liền ngồi dậy, mặc quần áo tử tế, khẽ bước ra ngoài, đi thẳng đến phía phòng của Lạc Kỳ NguyệtNàng cũng không muốn quản chuyện này, Lạc Kỳ Nguyệt sống hay chết cũng không liên quan đến nàng. Nàng muốn đi nhìn náo nhiệt...

Sau một lúc lâu, nàng ngơ ngác nói: "Nếu không phải hôn sự tốt, ngũ tiểu thư sao có thể luôn nhớ thương đến cô gia?"

Lạc Phượng Hề trầm mặt xuống, sau đó nhanh chóng nở nụ cười, hiện tại nàng là Lạc Vân Hi! Nàng đã hoàn toàn tiếp nhận thân phận mới này

Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười nói: "Từ nay về sau, thu hồi hai từ cô gia này của ngươi, ngũ muội nếu như thích người nam nhân kia như vậy, thì cho nàng đi!"

Xuân Liễu hiển nhiên là một tiểu cô nương nóng tính, la hoảng lên: "Như vậy sao được? Tiểu thư trăm triệu lần không thể!"

Lạc Vân Hi quay đầu, sắc mặt lạnh như băng, nghiêm khắc đánh gãy lời nàng: "Ngươi dám nghi ngờ lời của ta?"

Xem ra, Xuân Liễu này bình thường đã có thói quen lớn tiếng

Xuân Liễu bị vẻ mặt lạnh băng của nàng sợ tới mức ngây người, lùi về phía sau hai bước, sắc mặt trắng bệch

"Tiểu... Tiểu thư"

Nàng lắp bắp, trong lòng đều có ngàn vạn con ngựa hoang đang chạy qua, có thứ gì đó, đang chậm rãi thay đổi

Lạc Vân Hi thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói: "Xuân Liễu, ngươi chỉ cần nghe theo lời của ta là được rồi"

Xuân Liễu mờ mịt gật đầu

Không biết vì cái gì, tiểu thư lại cho nàng cảm thấy có một chút an lòng

Lạc Vân Hi quay đầu lại liếc mắt đến phía xa, đánh giá Hạ Đào

Hạ Đào dĩ nhiên đáng giận, nhưng giờ phút này, nàng sẽ không động đến nàng ta

Thời khắc mấu chốt, còn cần đến vật hy sinh, ai biết ngày mai sẽ còn xảy ra chuyện gì

Lạc Vân Hi trầm mặt, ánh mắt sắc bén đánh giá mọi nơi, khéo léo đi đến phía chân tường

Tay phải bám tường, chân trái bước lên, nàng đang muốn nhảy lên, phía sau liền truyền đến tiếng thét chói tai của Xuân Liễu: "Tiểu thư, người làm cái gì vậy?"

Lạc Vân Hi nhíu mày, buông tay ra, lạnh lùng nói: "Muốn đo xem tường này cao bao nhiêu"

Dù sao nàng cũng không muốn nhanh chóng bị bại lộ

Xuân Liễu há hốc mồm, trong đầu phản ứng: Tiểu thư điên rồi sao?

Lạc Vân Hi chuyển đề tài hỏi: "Bên kia tường là phòng ai?"

Xuân Liễu đáp: "Là phòng của ngũ tiểu thư"

Lạc Vân Hi cười lạnh, nguyên lại là phòng của nàng ta. Cũng không trách, tất cả mọi động tĩnh vừa rồi giống như là kẻ cắp theo dõi

Tâm tư chuyển biến, đi đến vào phòng mình

Ăn cơm chiều xong, sắc trời rất nhanh liền tối sầm, Lạc Vân Hi đứng ở trong sân tập luyện chân tay

Khối thân thể này vô cùng mềm dẻo, điểm ấy Lạc Vân Hi vô cùng hài lòng

Xuân Liễu cùng Hạ Đào đứng ở hành lang thấy tiểu thư nhà mình nổi điên, đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi

Màn đêm buông xuống, trăng sáng treo cao, Lương phủ giống như được phủ xuống lớp lụa mềm mỏng, ngẫu nhiên nghe được ở ngã tư đường truyền đến vài tiếng trống canh

Lạc Vân Hi ở trên giường, không biết có phải do hưng phấn được sống lại hay không, mà hiện tại nàng không ngủ được

Đột nhiên nhớ tới ban ngày đã nghiên cứu địa hình phòng Lạc Kỳ Nguyệt, nàng liền ngồi dậy, mặc quần áo tử tế, khẽ bước ra ngoài, đi thẳng đến phía phòng của Lạc Kỳ Nguyệt

Nàng cũng không muốn quản chuyện này, Lạc Kỳ Nguyệt sống hay chết cũng không liên quan đến nàng. Nàng muốn đi nhìn náo nhiệt...

Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu ThưTác giả: Tuyết Sơn Tiểu Tiểu LộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngGiang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà… Sau một lúc lâu, nàng ngơ ngác nói: "Nếu không phải hôn sự tốt, ngũ tiểu thư sao có thể luôn nhớ thương đến cô gia?"Lạc Phượng Hề trầm mặt xuống, sau đó nhanh chóng nở nụ cười, hiện tại nàng là Lạc Vân Hi! Nàng đã hoàn toàn tiếp nhận thân phận mới nàyLạc Vân Hi khẽ mỉm cười nói: "Từ nay về sau, thu hồi hai từ cô gia này của ngươi, ngũ muội nếu như thích người nam nhân kia như vậy, thì cho nàng đi!"Xuân Liễu hiển nhiên là một tiểu cô nương nóng tính, la hoảng lên: "Như vậy sao được? Tiểu thư trăm triệu lần không thể!"Lạc Vân Hi quay đầu, sắc mặt lạnh như băng, nghiêm khắc đánh gãy lời nàng: "Ngươi dám nghi ngờ lời của ta?"Xem ra, Xuân Liễu này bình thường đã có thói quen lớn tiếngXuân Liễu bị vẻ mặt lạnh băng của nàng sợ tới mức ngây người, lùi về phía sau hai bước, sắc mặt trắng bệch"Tiểu... Tiểu thư"Nàng lắp bắp, trong lòng đều có ngàn vạn con ngựa hoang đang chạy qua, có thứ gì đó, đang chậm rãi thay đổiLạc Vân Hi thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói: "Xuân Liễu, ngươi chỉ cần nghe theo lời của ta là được rồi"Xuân Liễu mờ mịt gật đầuKhông biết vì cái gì, tiểu thư lại cho nàng cảm thấy có một chút an lòngLạc Vân Hi quay đầu lại liếc mắt đến phía xa, đánh giá Hạ ĐàoHạ Đào dĩ nhiên đáng giận, nhưng giờ phút này, nàng sẽ không động đến nàng taThời khắc mấu chốt, còn cần đến vật hy sinh, ai biết ngày mai sẽ còn xảy ra chuyện gìLạc Vân Hi trầm mặt, ánh mắt sắc bén đánh giá mọi nơi, khéo léo đi đến phía chân tườngTay phải bám tường, chân trái bước lên, nàng đang muốn nhảy lên, phía sau liền truyền đến tiếng thét chói tai của Xuân Liễu: "Tiểu thư, người làm cái gì vậy?"Lạc Vân Hi nhíu mày, buông tay ra, lạnh lùng nói: "Muốn đo xem tường này cao bao nhiêu"Dù sao nàng cũng không muốn nhanh chóng bị bại lộXuân Liễu há hốc mồm, trong đầu phản ứng: Tiểu thư điên rồi sao?Lạc Vân Hi chuyển đề tài hỏi: "Bên kia tường là phòng ai?"Xuân Liễu đáp: "Là phòng của ngũ tiểu thư"Lạc Vân Hi cười lạnh, nguyên lại là phòng của nàng ta. Cũng không trách, tất cả mọi động tĩnh vừa rồi giống như là kẻ cắp theo dõiTâm tư chuyển biến, đi đến vào phòng mìnhĂn cơm chiều xong, sắc trời rất nhanh liền tối sầm, Lạc Vân Hi đứng ở trong sân tập luyện chân tayKhối thân thể này vô cùng mềm dẻo, điểm ấy Lạc Vân Hi vô cùng hài lòngXuân Liễu cùng Hạ Đào đứng ở hành lang thấy tiểu thư nhà mình nổi điên, đều lộ ra vẻ mặt kinh hãiMàn đêm buông xuống, trăng sáng treo cao, Lương phủ giống như được phủ xuống lớp lụa mềm mỏng, ngẫu nhiên nghe được ở ngã tư đường truyền đến vài tiếng trống canhLạc Vân Hi ở trên giường, không biết có phải do hưng phấn được sống lại hay không, mà hiện tại nàng không ngủ đượcĐột nhiên nhớ tới ban ngày đã nghiên cứu địa hình phòng Lạc Kỳ Nguyệt, nàng liền ngồi dậy, mặc quần áo tử tế, khẽ bước ra ngoài, đi thẳng đến phía phòng của Lạc Kỳ NguyệtNàng cũng không muốn quản chuyện này, Lạc Kỳ Nguyệt sống hay chết cũng không liên quan đến nàng. Nàng muốn đi nhìn náo nhiệt...

Chương 10: Ngươi dám nghi ngờ lời của ta