Giang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà…
Chương 13: Thật can đảm
Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu ThưTác giả: Tuyết Sơn Tiểu Tiểu LộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngGiang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà… Lạc Vân Hi lưu loát trả lời, nam nhân hai mắt híp lại"Ngươi quả nhiên... Rất can đảm!"Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng hắn phun ra, hắn nheo lại hai mắtChẳng qua hắn muốn đến xem vị sườn phi thái tử phi tương laiAi chẳng biết, tâm tư của thái úy hướng trên người nhị hoàng tử, hắn đương nhiên sẽ không cho phép vị sườn phi này trở thành tai mắt của nhị hoàng tửHắn nghĩ muốn, chỉ cần cho nàng ăn dược là xong, không nghĩ tới cô nương này cũng không phải là dạng lương thiện gì!Nếu như vậy... Hai mắt híp lại, xẹt qua một đạo sát khíTiểu nha đầu này, không thể giữ lại được!Sát ý vừa ra, Lạc Vân Hi lập tức phát hiệnNàng đã nói, nam nhân này không tốt giống như bề ngoàiCái này chính là nhóm lửa trên người!Mắt thấy lửa sắp lan lớn trên đồng cỏ, phía sau giường đột nhiên có tiếng hô lớn: "Người tới! Cứu mạng! Có thích khách!"Phía sau màn xé mở, ngay sau đó là một thân ảnh lăn xuống, nghiêng ngả lảo đảo chạy raThanh âm thê thảm như mắc bệnh tâm thần, tràn ngập nồng đậm hoảng sợ, không phải của Lạc Nguyệt Kỳ thì là ai?Lạc Vân Hi trừu rút khóe miệngHảo, nàng đã tỉnhNam nhân lạnh lùng hồ nghi lướt qua một vòng, bỗng nhiên nắm chặt tay, trên trán hiện ra gân xanh"Ngươi dám gạt ra!"Hắn dĩ nhiên đoán ra được thân phận của Lạc Nguyệt KỳLạc Vân Hi cười lạnh một tiếng, không để ý tới hắn, thân thể nhỏ gầy linh hoạt nhảy ra ngoài cửa sổPhía sau nhanh chóng truyền đến tiếng khớp xương, nắm chặt một góc áo của nàng quát lớn: "Đứng lại!"Lạc Vân Hi đã nhảy ra ngoài cửa sổ, quay đầu thấy góc áo của mình bị hắn nắm được, rất nhanh đem áo choàng của mình cởi ra hất trên mặt của nam nhânChính nàng vội vàng hướng tường nhảy ra"Chết tiệt!"Trước mặt nam nhân tối sầm, tiếng hô rốt cuộc nhịn không được ở trong viện vang lên, cắt đứt màn đêm yên tĩnhHắn cầm lấy áo choàng, gắt gao nắm chặt, hét lớn rồi nhanh chóng hướng phía cửa sổ nhảy raChuyện của Lạc Nguyệt Kỳ cứ như vậy hỏng bétBọn hạ nhân nghe được hai thanh âm, thứ nhất là thanh âm thê lương của ngũ tiểu thư, thứ hai tiếng rít gào trầm thấp đầy phẫn nộ của nam nhânBọn họ sợ tới mức hồn bay phách lạc, có người ngay cả áo khoác cũng chưa mặc, đi chân trần chạy đến"Có thích khách, mau bắt thích khách!"Liên tiếp vang lên, các nô tài hoang mang rối loạn khẩn trương đi đốt đèn, nha hoàn lớn tiếng kêu ngũ tiểu thưLạc Vân Hi vừa leo đến đầu tường, cũng cảm giác sau lưng có làn gió, có người theo đi lênNhanh như vậy!Lạc Vân Hi trong lòng mắng một câuNếu không phải chưa quen thuộc với khối thân thể này, nàng sao có thể bị hắn đuổi kịp?Hơn nữa, cổ đại quả nhiên có khinh công!
Lạc Vân Hi lưu loát trả lời, nam nhân hai mắt híp lại
"Ngươi quả nhiên... Rất can đảm!"
Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng hắn phun ra, hắn nheo lại hai mắt
Chẳng qua hắn muốn đến xem vị sườn phi thái tử phi tương lai
Ai chẳng biết, tâm tư của thái úy hướng trên người nhị hoàng tử, hắn đương nhiên sẽ không cho phép vị sườn phi này trở thành tai mắt của nhị hoàng tử
Hắn nghĩ muốn, chỉ cần cho nàng ăn dược là xong, không nghĩ tới cô nương này cũng không phải là dạng lương thiện gì!
Nếu như vậy... Hai mắt híp lại, xẹt qua một đạo sát khí
Tiểu nha đầu này, không thể giữ lại được!
Sát ý vừa ra, Lạc Vân Hi lập tức phát hiện
Nàng đã nói, nam nhân này không tốt giống như bề ngoài
Cái này chính là nhóm lửa trên người!
Mắt thấy lửa sắp lan lớn trên đồng cỏ, phía sau giường đột nhiên có tiếng hô lớn: "Người tới! Cứu mạng! Có thích khách!"
Phía sau màn xé mở, ngay sau đó là một thân ảnh lăn xuống, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra
Thanh âm thê thảm như mắc bệnh tâm thần, tràn ngập nồng đậm hoảng sợ, không phải của Lạc Nguyệt Kỳ thì là ai?
Lạc Vân Hi trừu rút khóe miệng
Hảo, nàng đã tỉnh
Nam nhân lạnh lùng hồ nghi lướt qua một vòng, bỗng nhiên nắm chặt tay, trên trán hiện ra gân xanh
"Ngươi dám gạt ra!"
Hắn dĩ nhiên đoán ra được thân phận của Lạc Nguyệt Kỳ
Lạc Vân Hi cười lạnh một tiếng, không để ý tới hắn, thân thể nhỏ gầy linh hoạt nhảy ra ngoài cửa sổ
Phía sau nhanh chóng truyền đến tiếng khớp xương, nắm chặt một góc áo của nàng quát lớn: "Đứng lại!"
Lạc Vân Hi đã nhảy ra ngoài cửa sổ, quay đầu thấy góc áo của mình bị hắn nắm được, rất nhanh đem áo choàng của mình cởi ra hất trên mặt của nam nhân
Chính nàng vội vàng hướng tường nhảy ra
"Chết tiệt!"
Trước mặt nam nhân tối sầm, tiếng hô rốt cuộc nhịn không được ở trong viện vang lên, cắt đứt màn đêm yên tĩnh
Hắn cầm lấy áo choàng, gắt gao nắm chặt, hét lớn rồi nhanh chóng hướng phía cửa sổ nhảy ra
Chuyện của Lạc Nguyệt Kỳ cứ như vậy hỏng bét
Bọn hạ nhân nghe được hai thanh âm, thứ nhất là thanh âm thê lương của ngũ tiểu thư, thứ hai tiếng rít gào trầm thấp đầy phẫn nộ của nam nhân
Bọn họ sợ tới mức hồn bay phách lạc, có người ngay cả áo khoác cũng chưa mặc, đi chân trần chạy đến
"Có thích khách, mau bắt thích khách!"
Liên tiếp vang lên, các nô tài hoang mang rối loạn khẩn trương đi đốt đèn, nha hoàn lớn tiếng kêu ngũ tiểu thư
Lạc Vân Hi vừa leo đến đầu tường, cũng cảm giác sau lưng có làn gió, có người theo đi lên
Nhanh như vậy!
Lạc Vân Hi trong lòng mắng một câu
Nếu không phải chưa quen thuộc với khối thân thể này, nàng sao có thể bị hắn đuổi kịp?
Hơn nữa, cổ đại quả nhiên có khinh công!
Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu ThưTác giả: Tuyết Sơn Tiểu Tiểu LộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngGiang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà… Lạc Vân Hi lưu loát trả lời, nam nhân hai mắt híp lại"Ngươi quả nhiên... Rất can đảm!"Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng hắn phun ra, hắn nheo lại hai mắtChẳng qua hắn muốn đến xem vị sườn phi thái tử phi tương laiAi chẳng biết, tâm tư của thái úy hướng trên người nhị hoàng tử, hắn đương nhiên sẽ không cho phép vị sườn phi này trở thành tai mắt của nhị hoàng tửHắn nghĩ muốn, chỉ cần cho nàng ăn dược là xong, không nghĩ tới cô nương này cũng không phải là dạng lương thiện gì!Nếu như vậy... Hai mắt híp lại, xẹt qua một đạo sát khíTiểu nha đầu này, không thể giữ lại được!Sát ý vừa ra, Lạc Vân Hi lập tức phát hiệnNàng đã nói, nam nhân này không tốt giống như bề ngoàiCái này chính là nhóm lửa trên người!Mắt thấy lửa sắp lan lớn trên đồng cỏ, phía sau giường đột nhiên có tiếng hô lớn: "Người tới! Cứu mạng! Có thích khách!"Phía sau màn xé mở, ngay sau đó là một thân ảnh lăn xuống, nghiêng ngả lảo đảo chạy raThanh âm thê thảm như mắc bệnh tâm thần, tràn ngập nồng đậm hoảng sợ, không phải của Lạc Nguyệt Kỳ thì là ai?Lạc Vân Hi trừu rút khóe miệngHảo, nàng đã tỉnhNam nhân lạnh lùng hồ nghi lướt qua một vòng, bỗng nhiên nắm chặt tay, trên trán hiện ra gân xanh"Ngươi dám gạt ra!"Hắn dĩ nhiên đoán ra được thân phận của Lạc Nguyệt KỳLạc Vân Hi cười lạnh một tiếng, không để ý tới hắn, thân thể nhỏ gầy linh hoạt nhảy ra ngoài cửa sổPhía sau nhanh chóng truyền đến tiếng khớp xương, nắm chặt một góc áo của nàng quát lớn: "Đứng lại!"Lạc Vân Hi đã nhảy ra ngoài cửa sổ, quay đầu thấy góc áo của mình bị hắn nắm được, rất nhanh đem áo choàng của mình cởi ra hất trên mặt của nam nhânChính nàng vội vàng hướng tường nhảy ra"Chết tiệt!"Trước mặt nam nhân tối sầm, tiếng hô rốt cuộc nhịn không được ở trong viện vang lên, cắt đứt màn đêm yên tĩnhHắn cầm lấy áo choàng, gắt gao nắm chặt, hét lớn rồi nhanh chóng hướng phía cửa sổ nhảy raChuyện của Lạc Nguyệt Kỳ cứ như vậy hỏng bétBọn hạ nhân nghe được hai thanh âm, thứ nhất là thanh âm thê lương của ngũ tiểu thư, thứ hai tiếng rít gào trầm thấp đầy phẫn nộ của nam nhânBọn họ sợ tới mức hồn bay phách lạc, có người ngay cả áo khoác cũng chưa mặc, đi chân trần chạy đến"Có thích khách, mau bắt thích khách!"Liên tiếp vang lên, các nô tài hoang mang rối loạn khẩn trương đi đốt đèn, nha hoàn lớn tiếng kêu ngũ tiểu thưLạc Vân Hi vừa leo đến đầu tường, cũng cảm giác sau lưng có làn gió, có người theo đi lênNhanh như vậy!Lạc Vân Hi trong lòng mắng một câuNếu không phải chưa quen thuộc với khối thân thể này, nàng sao có thể bị hắn đuổi kịp?Hơn nữa, cổ đại quả nhiên có khinh công!