Giang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà…
Chương 18: Khiêu khích 1
Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu ThưTác giả: Tuyết Sơn Tiểu Tiểu LộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngGiang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà… Lạc Vân Hi thanh sắc nghiêm nghị, không chỉ làm Đồ Cương sợ tới mức chân tay luống cuống, mà còn làm cho Đồ Tứ sợ đến co quắp bủn rủnCon mẹ nói, ai nói tam tiểu thư Lạc gia là phế vật, hắn liền liều mạng với người đo!Người này nếu là phế vật, khắp thiên hạ tin chắc không ai bình thường!Giờ phút này, trong lòng đem Đồ Cương hận chết, cảm thán chính mình coi như xong!Không chỉ có hai người bọn họ phản ứng kịch liệt, toàn bộ Lạc gia cũng đều lâm vào kinh sợLạc Kính Văn trên mặt thập phần kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm nữ nhi này, quả thực không thể tin được, nàng lại dám dùng thanh âm lớn tiếng như vậy để nói chuyện?Chẳng lẽ ở thôn quê ngây ngốc ba năm, lá gan thật sự có thể lớn lên sao?Hắn gật gật đầu, mở miệng nói: "Hi Nhi nói đúng, Đồ Cương, ngươi làm cho bản úy thất vọng rồi! Người đâu, đem hai người này đem hai mươi đại bản, đuổi ra khỏi phủ thái úy, để răn đe!"Đồ Cương cùng Đồ Tứ nức nở bị kéo xuống, chỉ trong chỗ lát, bên ngoài đại sảnh truyền tới tiếng "Ba ba ba"Lạc Kính Văn lúc này mới vừa lòng nói: "Hi Nhi, Kỳ Nhi, lại đây thỉnh an mẫu thân vào di nương đi"Đi theo Lạc Nguyệt Kỳ vấn an, Lạc Vân Hi trong lòng âm thầm tính toánLạc Kính Văn có một thê năm thiếp, đại phu nhân sinh một nữ nhi, tức là đại tiểu thư. Đại di nương là nha hoàn hồi môn của đại phu nhân, lại sinh ra được một nam hài. Đứa con được đại phu nhân nhận làm con thừa tự, còn đại di nương một năm trước đã ngã xuống nước mà chết đuốiNhị di nương mất sớm. Tam di nương là mẹ đẻ của Lạc Vân Hi. Tứ di nương có một nữ nhi là tứ tiểu thư Lạc Băng Linh. Ngũ di nương là mẹ đẻ của Lạc Nguyệt KỳTrong đó Lạc Vân Hi, Lạc Nguyệt Kỳ, Lạc Băng Linh cùng năm sinh ra, chỉ kém tháng. Lạc Phi Dĩnh so với các nàng lớn hơn hai tuổiLúc này, tam di nương đang ở phật đường lễ phật, đại thiếu gia đang ở trường học, Lạc Phi Dĩnh cũng không ở nhàLạc Kính Văn giải thích, Lạc Phi Dĩnh được lục hoàng tử hẹn ra ngoài đi thưởng senVẻ mặt đại phu nhân đắc ý, Lạc Phi Dĩnh ở Thiên Dạ quốc có danh xưng đệ nhất mỹ nữ, vài vị hoàng tử đều muốn thân cận với nàngLạc Kính Văn nói: "Các ngươi trước về viện của mình đi, buổi tối hôm nay trong hoàng cung có yến hội, các ngươi đi đến thỉnh an mẫu thân của mình đi!"Ánh mắt dừng lại trên người Lạc Vân Hi: "Hoàng thượng cùng thái hậu có thể còn vì chuyện năm đó không muốn gặp ngươi, nhưng Lương quý phi lại chỉ tên ngươi muốn gặp, cho nên buổi tối, ngươi an phận một chút cho ta, nếu lại gây chuyện cho ta...."Trong lời nói có uy h**pLạc Vân Hi cười lạnh, đây được gọi là phụ thân sao, đời trước thân nhân của nàng có phải cũng như vậy?Nàng không kiêu ngạo siểm nịnh đáp: "Nữ nhân tự biết có chừng mực"Nàng nghĩ, nên đi nhìn tam di nương. Tại sao nàng trở về, lại không đi ra gặp nàng? Dù sao nàng ta cũng là mẫu thân của khối thi thể nàyXuân Liễu cùng Hạ Đào đi theo phía sau, ba người đi qua hoa viên, bỗng nhiên có một thứ gì đó muốn đánh tới trước mặt nàngMặt nàng trầm xuống, lắc mình tránh điĐưa mắt nhìn xuống, trên mặt đất có một chiếc bánh bao thịt trắng bóngĐã bị cắn một miếng, thịt tràn ra bên ngoàiLạc Vân Hi trong lòng vô cùng tức giận, cố nén đi xuống, phượng mâu lại hướng về phía trên câyMột thiếu niên mày rậm mắt to ngồi ở trên cây cười ha ha, cười lại cảm thấy không thích hợp, đi xuống vừa thấy Lạc Vân Hi vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, không có ủy khuất, cũng không có chạy trốn!"A? Không phải là ở thôn quê đến ngu si rồi chứ?"
Lạc Vân Hi thanh sắc nghiêm nghị, không chỉ làm Đồ Cương sợ tới mức chân tay luống cuống, mà còn làm cho Đồ Tứ sợ đến co quắp bủn rủn
Con mẹ nói, ai nói tam tiểu thư Lạc gia là phế vật, hắn liền liều mạng với người đo!
Người này nếu là phế vật, khắp thiên hạ tin chắc không ai bình thường!
Giờ phút này, trong lòng đem Đồ Cương hận chết, cảm thán chính mình coi như xong!
Không chỉ có hai người bọn họ phản ứng kịch liệt, toàn bộ Lạc gia cũng đều lâm vào kinh sợ
Lạc Kính Văn trên mặt thập phần kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm nữ nhi này, quả thực không thể tin được, nàng lại dám dùng thanh âm lớn tiếng như vậy để nói chuyện?
Chẳng lẽ ở thôn quê ngây ngốc ba năm, lá gan thật sự có thể lớn lên sao?
Hắn gật gật đầu, mở miệng nói: "Hi Nhi nói đúng, Đồ Cương, ngươi làm cho bản úy thất vọng rồi! Người đâu, đem hai người này đem hai mươi đại bản, đuổi ra khỏi phủ thái úy, để răn đe!"
Đồ Cương cùng Đồ Tứ nức nở bị kéo xuống, chỉ trong chỗ lát, bên ngoài đại sảnh truyền tới tiếng "Ba ba ba"
Lạc Kính Văn lúc này mới vừa lòng nói: "Hi Nhi, Kỳ Nhi, lại đây thỉnh an mẫu thân vào di nương đi"
Đi theo Lạc Nguyệt Kỳ vấn an, Lạc Vân Hi trong lòng âm thầm tính toán
Lạc Kính Văn có một thê năm thiếp, đại phu nhân sinh một nữ nhi, tức là đại tiểu thư. Đại di nương là nha hoàn hồi môn của đại phu nhân, lại sinh ra được một nam hài. Đứa con được đại phu nhân nhận làm con thừa tự, còn đại di nương một năm trước đã ngã xuống nước mà chết đuối
Nhị di nương mất sớm. Tam di nương là mẹ đẻ của Lạc Vân Hi. Tứ di nương có một nữ nhi là tứ tiểu thư Lạc Băng Linh. Ngũ di nương là mẹ đẻ của Lạc Nguyệt Kỳ
Trong đó Lạc Vân Hi, Lạc Nguyệt Kỳ, Lạc Băng Linh cùng năm sinh ra, chỉ kém tháng. Lạc Phi Dĩnh so với các nàng lớn hơn hai tuổi
Lúc này, tam di nương đang ở phật đường lễ phật, đại thiếu gia đang ở trường học, Lạc Phi Dĩnh cũng không ở nhà
Lạc Kính Văn giải thích, Lạc Phi Dĩnh được lục hoàng tử hẹn ra ngoài đi thưởng sen
Vẻ mặt đại phu nhân đắc ý, Lạc Phi Dĩnh ở Thiên Dạ quốc có danh xưng đệ nhất mỹ nữ, vài vị hoàng tử đều muốn thân cận với nàng
Lạc Kính Văn nói: "Các ngươi trước về viện của mình đi, buổi tối hôm nay trong hoàng cung có yến hội, các ngươi đi đến thỉnh an mẫu thân của mình đi!"
Ánh mắt dừng lại trên người Lạc Vân Hi: "Hoàng thượng cùng thái hậu có thể còn vì chuyện năm đó không muốn gặp ngươi, nhưng Lương quý phi lại chỉ tên ngươi muốn gặp, cho nên buổi tối, ngươi an phận một chút cho ta, nếu lại gây chuyện cho ta...."
Trong lời nói có uy h**p
Lạc Vân Hi cười lạnh, đây được gọi là phụ thân sao, đời trước thân nhân của nàng có phải cũng như vậy?
Nàng không kiêu ngạo siểm nịnh đáp: "Nữ nhân tự biết có chừng mực"
Nàng nghĩ, nên đi nhìn tam di nương. Tại sao nàng trở về, lại không đi ra gặp nàng? Dù sao nàng ta cũng là mẫu thân của khối thi thể này
Xuân Liễu cùng Hạ Đào đi theo phía sau, ba người đi qua hoa viên, bỗng nhiên có một thứ gì đó muốn đánh tới trước mặt nàng
Mặt nàng trầm xuống, lắc mình tránh đi
Đưa mắt nhìn xuống, trên mặt đất có một chiếc bánh bao thịt trắng bóng
Đã bị cắn một miếng, thịt tràn ra bên ngoài
Lạc Vân Hi trong lòng vô cùng tức giận, cố nén đi xuống, phượng mâu lại hướng về phía trên cây
Một thiếu niên mày rậm mắt to ngồi ở trên cây cười ha ha, cười lại cảm thấy không thích hợp, đi xuống vừa thấy Lạc Vân Hi vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, không có ủy khuất, cũng không có chạy trốn!
"A? Không phải là ở thôn quê đến ngu si rồi chứ?"
Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu ThưTác giả: Tuyết Sơn Tiểu Tiểu LộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngGiang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà… Lạc Vân Hi thanh sắc nghiêm nghị, không chỉ làm Đồ Cương sợ tới mức chân tay luống cuống, mà còn làm cho Đồ Tứ sợ đến co quắp bủn rủnCon mẹ nói, ai nói tam tiểu thư Lạc gia là phế vật, hắn liền liều mạng với người đo!Người này nếu là phế vật, khắp thiên hạ tin chắc không ai bình thường!Giờ phút này, trong lòng đem Đồ Cương hận chết, cảm thán chính mình coi như xong!Không chỉ có hai người bọn họ phản ứng kịch liệt, toàn bộ Lạc gia cũng đều lâm vào kinh sợLạc Kính Văn trên mặt thập phần kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm nữ nhi này, quả thực không thể tin được, nàng lại dám dùng thanh âm lớn tiếng như vậy để nói chuyện?Chẳng lẽ ở thôn quê ngây ngốc ba năm, lá gan thật sự có thể lớn lên sao?Hắn gật gật đầu, mở miệng nói: "Hi Nhi nói đúng, Đồ Cương, ngươi làm cho bản úy thất vọng rồi! Người đâu, đem hai người này đem hai mươi đại bản, đuổi ra khỏi phủ thái úy, để răn đe!"Đồ Cương cùng Đồ Tứ nức nở bị kéo xuống, chỉ trong chỗ lát, bên ngoài đại sảnh truyền tới tiếng "Ba ba ba"Lạc Kính Văn lúc này mới vừa lòng nói: "Hi Nhi, Kỳ Nhi, lại đây thỉnh an mẫu thân vào di nương đi"Đi theo Lạc Nguyệt Kỳ vấn an, Lạc Vân Hi trong lòng âm thầm tính toánLạc Kính Văn có một thê năm thiếp, đại phu nhân sinh một nữ nhi, tức là đại tiểu thư. Đại di nương là nha hoàn hồi môn của đại phu nhân, lại sinh ra được một nam hài. Đứa con được đại phu nhân nhận làm con thừa tự, còn đại di nương một năm trước đã ngã xuống nước mà chết đuốiNhị di nương mất sớm. Tam di nương là mẹ đẻ của Lạc Vân Hi. Tứ di nương có một nữ nhi là tứ tiểu thư Lạc Băng Linh. Ngũ di nương là mẹ đẻ của Lạc Nguyệt KỳTrong đó Lạc Vân Hi, Lạc Nguyệt Kỳ, Lạc Băng Linh cùng năm sinh ra, chỉ kém tháng. Lạc Phi Dĩnh so với các nàng lớn hơn hai tuổiLúc này, tam di nương đang ở phật đường lễ phật, đại thiếu gia đang ở trường học, Lạc Phi Dĩnh cũng không ở nhàLạc Kính Văn giải thích, Lạc Phi Dĩnh được lục hoàng tử hẹn ra ngoài đi thưởng senVẻ mặt đại phu nhân đắc ý, Lạc Phi Dĩnh ở Thiên Dạ quốc có danh xưng đệ nhất mỹ nữ, vài vị hoàng tử đều muốn thân cận với nàngLạc Kính Văn nói: "Các ngươi trước về viện của mình đi, buổi tối hôm nay trong hoàng cung có yến hội, các ngươi đi đến thỉnh an mẫu thân của mình đi!"Ánh mắt dừng lại trên người Lạc Vân Hi: "Hoàng thượng cùng thái hậu có thể còn vì chuyện năm đó không muốn gặp ngươi, nhưng Lương quý phi lại chỉ tên ngươi muốn gặp, cho nên buổi tối, ngươi an phận một chút cho ta, nếu lại gây chuyện cho ta...."Trong lời nói có uy h**pLạc Vân Hi cười lạnh, đây được gọi là phụ thân sao, đời trước thân nhân của nàng có phải cũng như vậy?Nàng không kiêu ngạo siểm nịnh đáp: "Nữ nhân tự biết có chừng mực"Nàng nghĩ, nên đi nhìn tam di nương. Tại sao nàng trở về, lại không đi ra gặp nàng? Dù sao nàng ta cũng là mẫu thân của khối thi thể nàyXuân Liễu cùng Hạ Đào đi theo phía sau, ba người đi qua hoa viên, bỗng nhiên có một thứ gì đó muốn đánh tới trước mặt nàngMặt nàng trầm xuống, lắc mình tránh điĐưa mắt nhìn xuống, trên mặt đất có một chiếc bánh bao thịt trắng bóngĐã bị cắn một miếng, thịt tràn ra bên ngoàiLạc Vân Hi trong lòng vô cùng tức giận, cố nén đi xuống, phượng mâu lại hướng về phía trên câyMột thiếu niên mày rậm mắt to ngồi ở trên cây cười ha ha, cười lại cảm thấy không thích hợp, đi xuống vừa thấy Lạc Vân Hi vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, không có ủy khuất, cũng không có chạy trốn!"A? Không phải là ở thôn quê đến ngu si rồi chứ?"