Giang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà…
Chương 21: Mẹ con gặp mặt
Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu ThưTác giả: Tuyết Sơn Tiểu Tiểu LộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngGiang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà… Lạc Vân Hi đi đến chỗ không người, đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn về phía Xuân LiễuXuân Liễu vội vàng đi tới: "Tiểu thư, làm sao vậy?""Ngươi có biết đó là thập nhị hoàng tử không?" Lạc Vân Hi thản nhiên hỏi"Có a, tiểu thư người không nhận ra sao?" Xuân Liễu kỳ quái hỏiThanh âm Lạc Vân Hi trầm xuống: "Ngươi biết còn dám cười hắn? Một tiếng cười này, hoàn toàn có thể lấy mạng của ngươi!"Xuân Liễu nghĩ đến vừa rồi ánh mắt Đoan Mộc Kỳ tràn đầy lửa giận, phía sau lưng đột nhiên cảm thấy lạnh: "Tiểu thư, nô tỳ sai rồi!"Lạc Vân Hi ánh mắt chuyển nhu hòa: "Xuân Liễu, lần sau nhớ kỹ chớ để tai bay vạ gió"Hai tháng ở cùng, tính nết của Xuân Liễu và Hạ Đào nàng cũng hiểu rõ. Xuân Liễu tính cách có chút táo bạo, nhưng tâm địa rất tốtXuân Liễu cảm động đến rơi nước mắt, nàng biết tiểu thư hiện tại đối đãi với nàng vô cùng tốtMà Hạ Đào rõ ràng không có được sự tín nhiệm của tiểu thưChú tớ đang nói chuyện, liền có mấy đạo thân ảnh vội vàng đi tớiĐi đầu là nữ tử trung niên, dáng người cao gầy, xiêm y màu tím, búi tóc đơn giản không có bất kỳ trang sức gì, da thịt tái nhợt, có lớp phấn mỏng, nhưng dấu không được hai mắt phù thũng,"Là tam di nương" Xuân Liễu kinh hỉ thấp giọng kêu lên"Tam di nương" Lạc Vân Hi tiến lên gọi một tiếngĐây là mẫu thân ruột của nàng? Nghe nói tuổi cũng không lớn, so với đại phu nhân cũng mấy vị di nương kia.."Tam tiểu thư, ngươi rốt cục cũng trở lại..." Tam di nương giữ chặt tay nàng, đánh giá từ trên xuống dưới, xúc động không thôiLạc Vân Hi liếc mắt nhìn thân ảnh trốn sau cây đại thụ, liền cười một tiếng đỡ tam di nương đi"Di nương, chúng ta tìm một chỗ trò chuyện"Các nàng đi một đoạn xa, Đoan Mộc Kỳ lúc này mới đi ra, sắc mặt cực kỳ khó coiTam tiểu thư này nhất định là trúng ta, hắn cũng mặc kệ lục ca, hôm nay nhất định phải tìm ra đáp ánNghĩ vậy, hắn liền lặng lẽ đi theoĐông viện là chỗ ở của các tiểu thư, Lạc Vân Hi ở trong một căn phòng đã cũ"Đứa nhỏ, ba năm nay ngươi chịu khổ..." Tam di nương nghẹn ngào cầm tay nàngLạc Vân Hi trong lòng than nhẹ, gặp qua nhiều người như vậy, chỉ có vị tam di nương này đối đãi với nàng thiệt tình tốtMột phen hỏi han ân cần, tam di nương nói: "Ba năm nay, cầm kỳ thi họa có tiến bộ hay không?"Lạc Vân Hi cả kinh, quay sang nhìn tam di nươngĐây là tình huống gì? Nàng không phải là phế vật sao? Như thế nào lại hỏi đến vấn đề cầm kỳ thi họa?Đến ngay cả Xuân Liễu cũng không nhắc tới...Tam di nương thấy vẻ mặt nàng không đúng, liền bỏ tay nàng ra, thanh âm rõ ràng nghiêm nghị lại: "Ngươi lười biếng sao?""Ta___" Lạc Vân Hi không biết nên trả lời thế nàoTrên mặt tam di nương vô cùng thất vọng: "Hi Nhi, nương đã nói, ngươi chính là danh môn khuê tú, ngươi không phải Lạc Phi Dĩnh nhưng ngươi cũng có cơ hội hơn nàng ta. Nhưng ngươi lại làm ta thất vọng, ngươi nói ta như thế nào... không thất vọng đây..."Lời của nàng còn chưa hết, nước mắt đã chảy xuống
Lạc Vân Hi đi đến chỗ không người, đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn về phía Xuân Liễu
Xuân Liễu vội vàng đi tới: "Tiểu thư, làm sao vậy?"
"Ngươi có biết đó là thập nhị hoàng tử không?" Lạc Vân Hi thản nhiên hỏi
"Có a, tiểu thư người không nhận ra sao?" Xuân Liễu kỳ quái hỏi
Thanh âm Lạc Vân Hi trầm xuống: "Ngươi biết còn dám cười hắn? Một tiếng cười này, hoàn toàn có thể lấy mạng của ngươi!"
Xuân Liễu nghĩ đến vừa rồi ánh mắt Đoan Mộc Kỳ tràn đầy lửa giận, phía sau lưng đột nhiên cảm thấy lạnh: "Tiểu thư, nô tỳ sai rồi!"
Lạc Vân Hi ánh mắt chuyển nhu hòa: "Xuân Liễu, lần sau nhớ kỹ chớ để tai bay vạ gió"
Hai tháng ở cùng, tính nết của Xuân Liễu và Hạ Đào nàng cũng hiểu rõ. Xuân Liễu tính cách có chút táo bạo, nhưng tâm địa rất tốt
Xuân Liễu cảm động đến rơi nước mắt, nàng biết tiểu thư hiện tại đối đãi với nàng vô cùng tốt
Mà Hạ Đào rõ ràng không có được sự tín nhiệm của tiểu thư
Chú tớ đang nói chuyện, liền có mấy đạo thân ảnh vội vàng đi tới
Đi đầu là nữ tử trung niên, dáng người cao gầy, xiêm y màu tím, búi tóc đơn giản không có bất kỳ trang sức gì, da thịt tái nhợt, có lớp phấn mỏng, nhưng dấu không được hai mắt phù thũng,
"Là tam di nương" Xuân Liễu kinh hỉ thấp giọng kêu lên
"Tam di nương" Lạc Vân Hi tiến lên gọi một tiếng
Đây là mẫu thân ruột của nàng? Nghe nói tuổi cũng không lớn, so với đại phu nhân cũng mấy vị di nương kia..
"Tam tiểu thư, ngươi rốt cục cũng trở lại..." Tam di nương giữ chặt tay nàng, đánh giá từ trên xuống dưới, xúc động không thôi
Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn thân ảnh trốn sau cây đại thụ, liền cười một tiếng đỡ tam di nương đi
"Di nương, chúng ta tìm một chỗ trò chuyện"
Các nàng đi một đoạn xa, Đoan Mộc Kỳ lúc này mới đi ra, sắc mặt cực kỳ khó coi
Tam tiểu thư này nhất định là trúng ta, hắn cũng mặc kệ lục ca, hôm nay nhất định phải tìm ra đáp án
Nghĩ vậy, hắn liền lặng lẽ đi theo
Đông viện là chỗ ở của các tiểu thư, Lạc Vân Hi ở trong một căn phòng đã cũ
"Đứa nhỏ, ba năm nay ngươi chịu khổ..." Tam di nương nghẹn ngào cầm tay nàng
Lạc Vân Hi trong lòng than nhẹ, gặp qua nhiều người như vậy, chỉ có vị tam di nương này đối đãi với nàng thiệt tình tốt
Một phen hỏi han ân cần, tam di nương nói: "Ba năm nay, cầm kỳ thi họa có tiến bộ hay không?"
Lạc Vân Hi cả kinh, quay sang nhìn tam di nương
Đây là tình huống gì? Nàng không phải là phế vật sao? Như thế nào lại hỏi đến vấn đề cầm kỳ thi họa?
Đến ngay cả Xuân Liễu cũng không nhắc tới...
Tam di nương thấy vẻ mặt nàng không đúng, liền bỏ tay nàng ra, thanh âm rõ ràng nghiêm nghị lại: "Ngươi lười biếng sao?"
"Ta___" Lạc Vân Hi không biết nên trả lời thế nào
Trên mặt tam di nương vô cùng thất vọng: "Hi Nhi, nương đã nói, ngươi chính là danh môn khuê tú, ngươi không phải Lạc Phi Dĩnh nhưng ngươi cũng có cơ hội hơn nàng ta. Nhưng ngươi lại làm ta thất vọng, ngươi nói ta như thế nào... không thất vọng đây..."
Lời của nàng còn chưa hết, nước mắt đã chảy xuống
Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu ThưTác giả: Tuyết Sơn Tiểu Tiểu LộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngGiang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà… Lạc Vân Hi đi đến chỗ không người, đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn về phía Xuân LiễuXuân Liễu vội vàng đi tới: "Tiểu thư, làm sao vậy?""Ngươi có biết đó là thập nhị hoàng tử không?" Lạc Vân Hi thản nhiên hỏi"Có a, tiểu thư người không nhận ra sao?" Xuân Liễu kỳ quái hỏiThanh âm Lạc Vân Hi trầm xuống: "Ngươi biết còn dám cười hắn? Một tiếng cười này, hoàn toàn có thể lấy mạng của ngươi!"Xuân Liễu nghĩ đến vừa rồi ánh mắt Đoan Mộc Kỳ tràn đầy lửa giận, phía sau lưng đột nhiên cảm thấy lạnh: "Tiểu thư, nô tỳ sai rồi!"Lạc Vân Hi ánh mắt chuyển nhu hòa: "Xuân Liễu, lần sau nhớ kỹ chớ để tai bay vạ gió"Hai tháng ở cùng, tính nết của Xuân Liễu và Hạ Đào nàng cũng hiểu rõ. Xuân Liễu tính cách có chút táo bạo, nhưng tâm địa rất tốtXuân Liễu cảm động đến rơi nước mắt, nàng biết tiểu thư hiện tại đối đãi với nàng vô cùng tốtMà Hạ Đào rõ ràng không có được sự tín nhiệm của tiểu thưChú tớ đang nói chuyện, liền có mấy đạo thân ảnh vội vàng đi tớiĐi đầu là nữ tử trung niên, dáng người cao gầy, xiêm y màu tím, búi tóc đơn giản không có bất kỳ trang sức gì, da thịt tái nhợt, có lớp phấn mỏng, nhưng dấu không được hai mắt phù thũng,"Là tam di nương" Xuân Liễu kinh hỉ thấp giọng kêu lên"Tam di nương" Lạc Vân Hi tiến lên gọi một tiếngĐây là mẫu thân ruột của nàng? Nghe nói tuổi cũng không lớn, so với đại phu nhân cũng mấy vị di nương kia.."Tam tiểu thư, ngươi rốt cục cũng trở lại..." Tam di nương giữ chặt tay nàng, đánh giá từ trên xuống dưới, xúc động không thôiLạc Vân Hi liếc mắt nhìn thân ảnh trốn sau cây đại thụ, liền cười một tiếng đỡ tam di nương đi"Di nương, chúng ta tìm một chỗ trò chuyện"Các nàng đi một đoạn xa, Đoan Mộc Kỳ lúc này mới đi ra, sắc mặt cực kỳ khó coiTam tiểu thư này nhất định là trúng ta, hắn cũng mặc kệ lục ca, hôm nay nhất định phải tìm ra đáp ánNghĩ vậy, hắn liền lặng lẽ đi theoĐông viện là chỗ ở của các tiểu thư, Lạc Vân Hi ở trong một căn phòng đã cũ"Đứa nhỏ, ba năm nay ngươi chịu khổ..." Tam di nương nghẹn ngào cầm tay nàngLạc Vân Hi trong lòng than nhẹ, gặp qua nhiều người như vậy, chỉ có vị tam di nương này đối đãi với nàng thiệt tình tốtMột phen hỏi han ân cần, tam di nương nói: "Ba năm nay, cầm kỳ thi họa có tiến bộ hay không?"Lạc Vân Hi cả kinh, quay sang nhìn tam di nươngĐây là tình huống gì? Nàng không phải là phế vật sao? Như thế nào lại hỏi đến vấn đề cầm kỳ thi họa?Đến ngay cả Xuân Liễu cũng không nhắc tới...Tam di nương thấy vẻ mặt nàng không đúng, liền bỏ tay nàng ra, thanh âm rõ ràng nghiêm nghị lại: "Ngươi lười biếng sao?""Ta___" Lạc Vân Hi không biết nên trả lời thế nàoTrên mặt tam di nương vô cùng thất vọng: "Hi Nhi, nương đã nói, ngươi chính là danh môn khuê tú, ngươi không phải Lạc Phi Dĩnh nhưng ngươi cũng có cơ hội hơn nàng ta. Nhưng ngươi lại làm ta thất vọng, ngươi nói ta như thế nào... không thất vọng đây..."Lời của nàng còn chưa hết, nước mắt đã chảy xuống