Giang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà…

Chương 31: Thái hậu tức giận

Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu ThưTác giả: Tuyết Sơn Tiểu Tiểu LộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngGiang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà… Trong cung điện "Xoát xoát xoát" một tiếng, hướng phía người ở ngoài cửa cung hô to ba tiếng "Vạn tuế"!Lạc Vân Hi cũng quỳ trên mặt đất, nhìn trước mắt có long bào nhẹ phẩy qua đi, trong không gian thoang thoảng mùi long tiên hương. Nữ tử một bên đeo giày thêu hoa màu đỏ, đẹp đẽ quý giá. Trên người mặc xiêm y dài lê đất bằng tơ vàng kiều diễm, ước chừng dài đến ba thướcPhía sau, có một đôi giày màu trắng thêu mây trắngLạc Vân Hi cúi đầu thấp hơnBởi vì nàng nhận ra, đó là Trung Sơn vương..."Thế nào?" Một thanh âm của nữ nhân già mua mà không mất uy nghiêm vang lênThái hậu?Lạc Vân Hi cảm thấy trên đỉnh đầu mình có ánh mắt vững như bàn thạch, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìnCả đại điện yên tĩnh, không một người nào dám lên tiếng. Trung Sơn vương một thân áo bào màu tím, giúp đỡ nữ nhân tuổi đã lớn mặc hoa phục, tóc đã bạc phơ. Trên mặt có thể nhìn rõ từng nếp nhănNhìn thấy Lạc Vân Hi, mắt của bà ta chìm xuống, giống như nhìn thấy thứ gì đó không tốt, lớn tiếng quát: "Ngươi sao lại ở trong hoàng cung?!"Trong cung điện nghe thấy lời quát lớn của thái hậu. Tâm tình như múc mười lăm thùng nước___ Bất ổn, tò mò nhưng không dám ngẩng đầu"Lạc thái úy, sao ngươi đem nàng ta vào cung!" Thái hậu ánh mắt giận giữ hướng về phía Lạc Kính Văn đang quỳ trên đấtLạc Kính Văn cuống quít ngẩng đầu giải thích: "Thái hậu, là Lương quý phu nói muốn gặp Hi Nhi, thần mới dám đưa nàng dẫn theo đến. Nếu thái hậu không cho phép, thần xin chịu mọi lĩnh phạt!"Nói ra lời này, tâm thái hậu như được trì hoãn lạiLúc này chỗ ngồi của đám phi tần, có một nữ nhân da thịt tuyết trắng, xinh đẹp như xuân vội vàng đứng lên giải thích: "Thái hậu minh giám! Nô tì không nói với Lạc thái úy như vậy!"Nói xong chuyển hướng đến Lạc Kính Văn, thanh âm mang theo tức giận: "Lạc thái úy, ngươi làm sao có thể giả truyền khẩu dụ của bổn cung! Vẫn là muốn ở trước mặt thái hậu từ chối hành vi phạm tội, lấy bổn cung làm lá chắn!"Thái hậu nghe vậy, trên vẻ mặt nghiêm khắc hơn ba lần!Lạc Kính Văn trên mặt không còn huyết sắc, trong nháy mắt liền hiểu raLương quý phi thật độc ác! Rõ ràng là nàng phái người truyền khẩu dụ, hiện tại lại một mực phủ nhận, hắn sẽ đối chất, phải tìm cung nữ truyền khẩu dụHoặc là cung nữ này là người của Lương quý phi, đã sớm thông đồng tốt với nhau, hoặc là trong cung sớm không có cung nữ này!Lạc Kính Văn sau lưng đổ mồ hôi lạnhHắn thi đỗ trạng nguyên, được hoàng đế ngự khẩu thân phong làm thái úy đại nhân, trải qua không ít mưa gió, nhưng liên lụy đến thái hậu vẫn là không nên!"Lạc thái úy, ngươi giải thích như thế nào?" Thái hậu âm lãnh hỏiLạc Vân Hi ngẩng đầu, nhìn thấy Trung Sơn vương đứng bên cạnh thái hậu, đang dùng ánh mắt sung sướng nhìn chằm chằm nàngNi mã!Lạc Vân Hi nắm chặt tay, nàng đã nói là gặp nam nhân này sẽ không có chuyện tốt mà!Ba năm trước đây, thái hậu gặp nàng ở trong cung đã sinh chán ghét. Hắn đương nhiên biết chuyện này. Giờ phút này hắn đem lực chú ý đặt trên người nàng, sau đó nhàn nhã đứng xem cuộc vuiLạc Vân Hi lúc này đứng lên, khóe miệng mang theo tươi cười dịu dàng, nhợt nhạt cười nói: "Thái hậu, có thể cho thần nữ hỏi phụ thân mấy câu được không?"

Trong cung điện "Xoát xoát xoát" một tiếng, hướng phía người ở ngoài cửa cung hô to ba tiếng "Vạn tuế"!

Lạc Vân Hi cũng quỳ trên mặt đất, nhìn trước mắt có long bào nhẹ phẩy qua đi, trong không gian thoang thoảng mùi long tiên hương. Nữ tử một bên đeo giày thêu hoa màu đỏ, đẹp đẽ quý giá. Trên người mặc xiêm y dài lê đất bằng tơ vàng kiều diễm, ước chừng dài đến ba thước

Phía sau, có một đôi giày màu trắng thêu mây trắng

Lạc Vân Hi cúi đầu thấp hơn

Bởi vì nàng nhận ra, đó là Trung Sơn vương...

"Thế nào?" Một thanh âm của nữ nhân già mua mà không mất uy nghiêm vang lên

Thái hậu?

Lạc Vân Hi cảm thấy trên đỉnh đầu mình có ánh mắt vững như bàn thạch, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn

Cả đại điện yên tĩnh, không một người nào dám lên tiếng. Trung Sơn vương một thân áo bào màu tím, giúp đỡ nữ nhân tuổi đã lớn mặc hoa phục, tóc đã bạc phơ. Trên mặt có thể nhìn rõ từng nếp nhăn

Nhìn thấy Lạc Vân Hi, mắt của bà ta chìm xuống, giống như nhìn thấy thứ gì đó không tốt, lớn tiếng quát: "Ngươi sao lại ở trong hoàng cung?!"

Trong cung điện nghe thấy lời quát lớn của thái hậu. Tâm tình như múc mười lăm thùng nước___ Bất ổn, tò mò nhưng không dám ngẩng đầu

"Lạc thái úy, sao ngươi đem nàng ta vào cung!" Thái hậu ánh mắt giận giữ hướng về phía Lạc Kính Văn đang quỳ trên đất

Lạc Kính Văn cuống quít ngẩng đầu giải thích: "Thái hậu, là Lương quý phu nói muốn gặp Hi Nhi, thần mới dám đưa nàng dẫn theo đến. Nếu thái hậu không cho phép, thần xin chịu mọi lĩnh phạt!"

Nói ra lời này, tâm thái hậu như được trì hoãn lại

Lúc này chỗ ngồi của đám phi tần, có một nữ nhân da thịt tuyết trắng, xinh đẹp như xuân vội vàng đứng lên giải thích: "Thái hậu minh giám! Nô tì không nói với Lạc thái úy như vậy!"

Nói xong chuyển hướng đến Lạc Kính Văn, thanh âm mang theo tức giận: "Lạc thái úy, ngươi làm sao có thể giả truyền khẩu dụ của bổn cung! Vẫn là muốn ở trước mặt thái hậu từ chối hành vi phạm tội, lấy bổn cung làm lá chắn!"

Thái hậu nghe vậy, trên vẻ mặt nghiêm khắc hơn ba lần!

Lạc Kính Văn trên mặt không còn huyết sắc, trong nháy mắt liền hiểu ra

Lương quý phi thật độc ác! Rõ ràng là nàng phái người truyền khẩu dụ, hiện tại lại một mực phủ nhận, hắn sẽ đối chất, phải tìm cung nữ truyền khẩu dụ

Hoặc là cung nữ này là người của Lương quý phi, đã sớm thông đồng tốt với nhau, hoặc là trong cung sớm không có cung nữ này!

Lạc Kính Văn sau lưng đổ mồ hôi lạnh

Hắn thi đỗ trạng nguyên, được hoàng đế ngự khẩu thân phong làm thái úy đại nhân, trải qua không ít mưa gió, nhưng liên lụy đến thái hậu vẫn là không nên!

"Lạc thái úy, ngươi giải thích như thế nào?" Thái hậu âm lãnh hỏi

Lạc Vân Hi ngẩng đầu, nhìn thấy Trung Sơn vương đứng bên cạnh thái hậu, đang dùng ánh mắt sung sướng nhìn chằm chằm nàng

Ni mã!

Lạc Vân Hi nắm chặt tay, nàng đã nói là gặp nam nhân này sẽ không có chuyện tốt mà!

Ba năm trước đây, thái hậu gặp nàng ở trong cung đã sinh chán ghét. Hắn đương nhiên biết chuyện này. Giờ phút này hắn đem lực chú ý đặt trên người nàng, sau đó nhàn nhã đứng xem cuộc vui

Lạc Vân Hi lúc này đứng lên, khóe miệng mang theo tươi cười dịu dàng, nhợt nhạt cười nói: "Thái hậu, có thể cho thần nữ hỏi phụ thân mấy câu được không?"

Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu ThưTác giả: Tuyết Sơn Tiểu Tiểu LộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngGiang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà… Trong cung điện "Xoát xoát xoát" một tiếng, hướng phía người ở ngoài cửa cung hô to ba tiếng "Vạn tuế"!Lạc Vân Hi cũng quỳ trên mặt đất, nhìn trước mắt có long bào nhẹ phẩy qua đi, trong không gian thoang thoảng mùi long tiên hương. Nữ tử một bên đeo giày thêu hoa màu đỏ, đẹp đẽ quý giá. Trên người mặc xiêm y dài lê đất bằng tơ vàng kiều diễm, ước chừng dài đến ba thướcPhía sau, có một đôi giày màu trắng thêu mây trắngLạc Vân Hi cúi đầu thấp hơnBởi vì nàng nhận ra, đó là Trung Sơn vương..."Thế nào?" Một thanh âm của nữ nhân già mua mà không mất uy nghiêm vang lênThái hậu?Lạc Vân Hi cảm thấy trên đỉnh đầu mình có ánh mắt vững như bàn thạch, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìnCả đại điện yên tĩnh, không một người nào dám lên tiếng. Trung Sơn vương một thân áo bào màu tím, giúp đỡ nữ nhân tuổi đã lớn mặc hoa phục, tóc đã bạc phơ. Trên mặt có thể nhìn rõ từng nếp nhănNhìn thấy Lạc Vân Hi, mắt của bà ta chìm xuống, giống như nhìn thấy thứ gì đó không tốt, lớn tiếng quát: "Ngươi sao lại ở trong hoàng cung?!"Trong cung điện nghe thấy lời quát lớn của thái hậu. Tâm tình như múc mười lăm thùng nước___ Bất ổn, tò mò nhưng không dám ngẩng đầu"Lạc thái úy, sao ngươi đem nàng ta vào cung!" Thái hậu ánh mắt giận giữ hướng về phía Lạc Kính Văn đang quỳ trên đấtLạc Kính Văn cuống quít ngẩng đầu giải thích: "Thái hậu, là Lương quý phu nói muốn gặp Hi Nhi, thần mới dám đưa nàng dẫn theo đến. Nếu thái hậu không cho phép, thần xin chịu mọi lĩnh phạt!"Nói ra lời này, tâm thái hậu như được trì hoãn lạiLúc này chỗ ngồi của đám phi tần, có một nữ nhân da thịt tuyết trắng, xinh đẹp như xuân vội vàng đứng lên giải thích: "Thái hậu minh giám! Nô tì không nói với Lạc thái úy như vậy!"Nói xong chuyển hướng đến Lạc Kính Văn, thanh âm mang theo tức giận: "Lạc thái úy, ngươi làm sao có thể giả truyền khẩu dụ của bổn cung! Vẫn là muốn ở trước mặt thái hậu từ chối hành vi phạm tội, lấy bổn cung làm lá chắn!"Thái hậu nghe vậy, trên vẻ mặt nghiêm khắc hơn ba lần!Lạc Kính Văn trên mặt không còn huyết sắc, trong nháy mắt liền hiểu raLương quý phi thật độc ác! Rõ ràng là nàng phái người truyền khẩu dụ, hiện tại lại một mực phủ nhận, hắn sẽ đối chất, phải tìm cung nữ truyền khẩu dụHoặc là cung nữ này là người của Lương quý phi, đã sớm thông đồng tốt với nhau, hoặc là trong cung sớm không có cung nữ này!Lạc Kính Văn sau lưng đổ mồ hôi lạnhHắn thi đỗ trạng nguyên, được hoàng đế ngự khẩu thân phong làm thái úy đại nhân, trải qua không ít mưa gió, nhưng liên lụy đến thái hậu vẫn là không nên!"Lạc thái úy, ngươi giải thích như thế nào?" Thái hậu âm lãnh hỏiLạc Vân Hi ngẩng đầu, nhìn thấy Trung Sơn vương đứng bên cạnh thái hậu, đang dùng ánh mắt sung sướng nhìn chằm chằm nàngNi mã!Lạc Vân Hi nắm chặt tay, nàng đã nói là gặp nam nhân này sẽ không có chuyện tốt mà!Ba năm trước đây, thái hậu gặp nàng ở trong cung đã sinh chán ghét. Hắn đương nhiên biết chuyện này. Giờ phút này hắn đem lực chú ý đặt trên người nàng, sau đó nhàn nhã đứng xem cuộc vuiLạc Vân Hi lúc này đứng lên, khóe miệng mang theo tươi cười dịu dàng, nhợt nhạt cười nói: "Thái hậu, có thể cho thần nữ hỏi phụ thân mấy câu được không?"

Chương 31: Thái hậu tức giận