Giang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà…

Chương 38: Mưu đồ gây rối

Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu ThưTác giả: Tuyết Sơn Tiểu Tiểu LộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngGiang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà… "A, Dĩnh Nhi, ngũ muội của ngươi có tài vậy sao?" Trên lầu các, một thanh âm tò mò của nam tử nhu nhược phát raNữ tử kia ánh mắt mang theo lãnh ý, thật lâu mới mở miệng nói: "Ta làm sao biết, nàng đã lâu không ở trong phủ"Nam tử mặc xiêm y xanh lục khóe miệng khẽ cười: "Thái tử, ngươi lấy được bảo bối"Lạc Phi Dĩnh không nói lời nào, giơ tay hé ra cây cung, tay phải từ thắt lưng lấy ra một mũi tên bén nhọn, ôn như nói: "Các ngươi hôm nay cũng nhìn thấy, tài bắn cung của ta đã tiến bộ rất lớn. Trước đây có người nói ta không thể ở chỗ này bắn trúng bảng hiệu phía trước trong điện Kim Hoa, hiện tại các ngươi nói ta có bắn trúng hay không?"Nói xong, nàng giương cung, nheo mắt lại, tư thế chuẩn bị bắnThái tử chần chờ nói: "Dĩnh Nhi, đêm nay trong cung điện có rất nhiều người, ngươi đừng bắn nhầm người khác"Lạc Phi Dĩnh liếc mắt nhìn về phía nam tử mặc xiêm y xanh lục nói: "Triết, ngươi cũng nói như vậy? Ngươi nghĩ tài bắn cung của ta thật sự kém như vậy sao?"Lục hoàng tử Đoan Mộc Triết cười nói: "Ta tin tưởng Dĩnh Nhi"Lạc Phi Dĩnh cao hứng xoay người, ý cười giấu đi. Nàng giơ cung, ánh mắt lạnh lẽo, nhắm thẳng vào Lạc Vân HiNếu như mũi tên này bắn đi, Lạc Vân Hi khẳng định phải chết không thể nghi ngờLạc Vân Hi cảm giác một cỗ sát khí đến gần, mâu quang trầm xuống, hướng nhìn xung quanhPhát hiện phía xa có ánh sáng lóe lên, nàng tinh thông mọi loại binh khí, đương nhiên biết người phía trên đang hướng cung tên về phía nàngHít một ngụm khí lạnh, ai dám ở chỗ này bắn tên?Lạc Phi Dĩnh cuống quít thu lại mũi tên, trong lòng giật mình, không có khả năng, nha đầu kia lại mẫn cảm như vậy!""Nha, lục hoàng đệ, phế vật Lạc gia kia dường như đang nhìn về phía chúng ta" Thái tử có chút không dám tin tưởngLạc Vân Hi giờ phút này đang nhìn về phía bọn họ"Không có khả năng" Đoan Mộc Triết hoàn toàn phủ địnhThái tử nhăn mày: "Đúng là ta già rồi hoa mắt, nàng sao có thể nhìn đến chỗ chúng ta được? Hơn nữa, phế vật này rất ít tiến cung, cũng sẽ không biết được nơi này"Lạc Phi Dĩnh hít một hơi, đem cung vứt trên mặt đất, cười nhạt: "Ta làm sao có thể bắn xa như vậy, hừ, lần tiếp cần phải luyện tập thật tốt"Lạc Vân Hi ngồi im không nhúc nhích, nàng rất muốn đi ra ngoài điều tra, rốt cuộc ai ở nơi bí mật muốn xuống tay với nàng. Nhưng nàng chắc chắn không muốn để người khác để ý mìnhMà lúc này, trong điện vỗn dĩ sáng trưng lại tối đen, khiến cho mọi người nhất thời hoảng loạnTrung Sơn vương lớn tiếng quát: "Bảo vệ thái hậu, hoàng thượng cùng hoàng hậu! Mọi người không cần kích động, người tới, mau đốt đèn lên!"Cơ hội tốt! Lạc Vân hi quay đầu, không lưỡng lự thừa dịp hỗn loạn chạy ra ngoàiMới vừa bước xuống bậc thang cuối, một đôi tay to nắm lấy bả vai của nàng, một ánh sáng hướng thẳng đến phía nàng: "Lạc Vân hi, nàng đi đâu vậy?"Lạc Vân Hi quay đầu lại, vỗ vỗ tay hắn: "Đừng động ta! Cũng đừng nhìn chằm chằm ta như vậy!" Ánh sáng vô cùng lớn khiến nàng phải nheo mắt lạiTrung Sơn vương thu dạ minh châu, thanh âm cực kỳ lạnh lùng: "Nàng cho là bổn vương muốn nhìn chằm chằm nàng? Trong cung rất phức tạp, chỉ sợ hiện tại đã có thích khách! Nàng chạy loạn như vậy, có phải là có mưu đồ gây rối hay không?"

"A, Dĩnh Nhi, ngũ muội của ngươi có tài vậy sao?" Trên lầu các, một thanh âm tò mò của nam tử nhu nhược phát ra

Nữ tử kia ánh mắt mang theo lãnh ý, thật lâu mới mở miệng nói: "Ta làm sao biết, nàng đã lâu không ở trong phủ"

Nam tử mặc xiêm y xanh lục khóe miệng khẽ cười: "Thái tử, ngươi lấy được bảo bối"

Lạc Phi Dĩnh không nói lời nào, giơ tay hé ra cây cung, tay phải từ thắt lưng lấy ra một mũi tên bén nhọn, ôn như nói: "Các ngươi hôm nay cũng nhìn thấy, tài bắn cung của ta đã tiến bộ rất lớn. Trước đây có người nói ta không thể ở chỗ này bắn trúng bảng hiệu phía trước trong điện Kim Hoa, hiện tại các ngươi nói ta có bắn trúng hay không?"

Nói xong, nàng giương cung, nheo mắt lại, tư thế chuẩn bị bắn

Thái tử chần chờ nói: "Dĩnh Nhi, đêm nay trong cung điện có rất nhiều người, ngươi đừng bắn nhầm người khác"

Lạc Phi Dĩnh liếc mắt nhìn về phía nam tử mặc xiêm y xanh lục nói: "Triết, ngươi cũng nói như vậy? Ngươi nghĩ tài bắn cung của ta thật sự kém như vậy sao?"

Lục hoàng tử Đoan Mộc Triết cười nói: "Ta tin tưởng Dĩnh Nhi"

Lạc Phi Dĩnh cao hứng xoay người, ý cười giấu đi. Nàng giơ cung, ánh mắt lạnh lẽo, nhắm thẳng vào Lạc Vân Hi

Nếu như mũi tên này bắn đi, Lạc Vân Hi khẳng định phải chết không thể nghi ngờ

Lạc Vân Hi cảm giác một cỗ sát khí đến gần, mâu quang trầm xuống, hướng nhìn xung quanh

Phát hiện phía xa có ánh sáng lóe lên, nàng tinh thông mọi loại binh khí, đương nhiên biết người phía trên đang hướng cung tên về phía nàng

Hít một ngụm khí lạnh, ai dám ở chỗ này bắn tên?

Lạc Phi Dĩnh cuống quít thu lại mũi tên, trong lòng giật mình, không có khả năng, nha đầu kia lại mẫn cảm như vậy!"

"Nha, lục hoàng đệ, phế vật Lạc gia kia dường như đang nhìn về phía chúng ta" Thái tử có chút không dám tin tưởng

Lạc Vân Hi giờ phút này đang nhìn về phía bọn họ

"Không có khả năng" Đoan Mộc Triết hoàn toàn phủ định

Thái tử nhăn mày: "Đúng là ta già rồi hoa mắt, nàng sao có thể nhìn đến chỗ chúng ta được? Hơn nữa, phế vật này rất ít tiến cung, cũng sẽ không biết được nơi này"

Lạc Phi Dĩnh hít một hơi, đem cung vứt trên mặt đất, cười nhạt: "Ta làm sao có thể bắn xa như vậy, hừ, lần tiếp cần phải luyện tập thật tốt"

Lạc Vân Hi ngồi im không nhúc nhích, nàng rất muốn đi ra ngoài điều tra, rốt cuộc ai ở nơi bí mật muốn xuống tay với nàng. Nhưng nàng chắc chắn không muốn để người khác để ý mình

Mà lúc này, trong điện vỗn dĩ sáng trưng lại tối đen, khiến cho mọi người nhất thời hoảng loạn

Trung Sơn vương lớn tiếng quát: "Bảo vệ thái hậu, hoàng thượng cùng hoàng hậu! Mọi người không cần kích động, người tới, mau đốt đèn lên!"

Cơ hội tốt! Lạc Vân hi quay đầu, không lưỡng lự thừa dịp hỗn loạn chạy ra ngoài

Mới vừa bước xuống bậc thang cuối, một đôi tay to nắm lấy bả vai của nàng, một ánh sáng hướng thẳng đến phía nàng: "Lạc Vân hi, nàng đi đâu vậy?"

Lạc Vân Hi quay đầu lại, vỗ vỗ tay hắn: "Đừng động ta! Cũng đừng nhìn chằm chằm ta như vậy!" Ánh sáng vô cùng lớn khiến nàng phải nheo mắt lại

Trung Sơn vương thu dạ minh châu, thanh âm cực kỳ lạnh lùng: "Nàng cho là bổn vương muốn nhìn chằm chằm nàng? Trong cung rất phức tạp, chỉ sợ hiện tại đã có thích khách! Nàng chạy loạn như vậy, có phải là có mưu đồ gây rối hay không?"

Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu ThưTác giả: Tuyết Sơn Tiểu Tiểu LộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngGiang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên, Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà… "A, Dĩnh Nhi, ngũ muội của ngươi có tài vậy sao?" Trên lầu các, một thanh âm tò mò của nam tử nhu nhược phát raNữ tử kia ánh mắt mang theo lãnh ý, thật lâu mới mở miệng nói: "Ta làm sao biết, nàng đã lâu không ở trong phủ"Nam tử mặc xiêm y xanh lục khóe miệng khẽ cười: "Thái tử, ngươi lấy được bảo bối"Lạc Phi Dĩnh không nói lời nào, giơ tay hé ra cây cung, tay phải từ thắt lưng lấy ra một mũi tên bén nhọn, ôn như nói: "Các ngươi hôm nay cũng nhìn thấy, tài bắn cung của ta đã tiến bộ rất lớn. Trước đây có người nói ta không thể ở chỗ này bắn trúng bảng hiệu phía trước trong điện Kim Hoa, hiện tại các ngươi nói ta có bắn trúng hay không?"Nói xong, nàng giương cung, nheo mắt lại, tư thế chuẩn bị bắnThái tử chần chờ nói: "Dĩnh Nhi, đêm nay trong cung điện có rất nhiều người, ngươi đừng bắn nhầm người khác"Lạc Phi Dĩnh liếc mắt nhìn về phía nam tử mặc xiêm y xanh lục nói: "Triết, ngươi cũng nói như vậy? Ngươi nghĩ tài bắn cung của ta thật sự kém như vậy sao?"Lục hoàng tử Đoan Mộc Triết cười nói: "Ta tin tưởng Dĩnh Nhi"Lạc Phi Dĩnh cao hứng xoay người, ý cười giấu đi. Nàng giơ cung, ánh mắt lạnh lẽo, nhắm thẳng vào Lạc Vân HiNếu như mũi tên này bắn đi, Lạc Vân Hi khẳng định phải chết không thể nghi ngờLạc Vân Hi cảm giác một cỗ sát khí đến gần, mâu quang trầm xuống, hướng nhìn xung quanhPhát hiện phía xa có ánh sáng lóe lên, nàng tinh thông mọi loại binh khí, đương nhiên biết người phía trên đang hướng cung tên về phía nàngHít một ngụm khí lạnh, ai dám ở chỗ này bắn tên?Lạc Phi Dĩnh cuống quít thu lại mũi tên, trong lòng giật mình, không có khả năng, nha đầu kia lại mẫn cảm như vậy!""Nha, lục hoàng đệ, phế vật Lạc gia kia dường như đang nhìn về phía chúng ta" Thái tử có chút không dám tin tưởngLạc Vân Hi giờ phút này đang nhìn về phía bọn họ"Không có khả năng" Đoan Mộc Triết hoàn toàn phủ địnhThái tử nhăn mày: "Đúng là ta già rồi hoa mắt, nàng sao có thể nhìn đến chỗ chúng ta được? Hơn nữa, phế vật này rất ít tiến cung, cũng sẽ không biết được nơi này"Lạc Phi Dĩnh hít một hơi, đem cung vứt trên mặt đất, cười nhạt: "Ta làm sao có thể bắn xa như vậy, hừ, lần tiếp cần phải luyện tập thật tốt"Lạc Vân Hi ngồi im không nhúc nhích, nàng rất muốn đi ra ngoài điều tra, rốt cuộc ai ở nơi bí mật muốn xuống tay với nàng. Nhưng nàng chắc chắn không muốn để người khác để ý mìnhMà lúc này, trong điện vỗn dĩ sáng trưng lại tối đen, khiến cho mọi người nhất thời hoảng loạnTrung Sơn vương lớn tiếng quát: "Bảo vệ thái hậu, hoàng thượng cùng hoàng hậu! Mọi người không cần kích động, người tới, mau đốt đèn lên!"Cơ hội tốt! Lạc Vân hi quay đầu, không lưỡng lự thừa dịp hỗn loạn chạy ra ngoàiMới vừa bước xuống bậc thang cuối, một đôi tay to nắm lấy bả vai của nàng, một ánh sáng hướng thẳng đến phía nàng: "Lạc Vân hi, nàng đi đâu vậy?"Lạc Vân Hi quay đầu lại, vỗ vỗ tay hắn: "Đừng động ta! Cũng đừng nhìn chằm chằm ta như vậy!" Ánh sáng vô cùng lớn khiến nàng phải nheo mắt lạiTrung Sơn vương thu dạ minh châu, thanh âm cực kỳ lạnh lùng: "Nàng cho là bổn vương muốn nhìn chằm chằm nàng? Trong cung rất phức tạp, chỉ sợ hiện tại đã có thích khách! Nàng chạy loạn như vậy, có phải là có mưu đồ gây rối hay không?"

Chương 38: Mưu đồ gây rối