Tác giả:

Lạc Dương, thanh minh trong tiết tháng ba. Đi từ con đường mòn trên núi đến ngoài thành, thực là một cảnh sinh ý thịnh vượng, người người đông đúc. Một nam tử cao lớn tầm mười chín tuổi, mặc áo màu cỏ lau, chân đi giày, màu da ngăm đen, tóc đen vén cao, trát thành một búi tóc, mày rậm, hai mắt vừa đen thẳm vừa sáng bước vào quán ăn. Trong quán rất đông người khiến tiểu nhị bận tối mắt. Nam tử lưng vác bao phục, trong tay cầm một trường côn làm gậy chống, khẽ gõ trên mặt đất, cất cao giọng nói một câu “Tiểu nhị, cho ta một chén mì Dương Xuân.” “Có ngay, mời tiểu ca ngồi.” Dứt lời, tiểu nhị chợt cảm thấy không có ý tứ, bởi vì bàn nào cũng đã đầy khách, không còn chỗ trống. Nam tử không ngại, vẫn muốn ngồi xuống. Tại quầy hàng, lão bản phân phó đầu bếp nấu một bát mì không người lái. Hắn ngó tứ phía một hồi, lập tức đi đến cái bàn hẻo lánh nhất, đối người đang ngồi bàn đó cười hì hì nói: “Ở đây chật quá…xin lỗi, cho ta ngồi cùng được không?” Người đó không trả lời, chỉ yên lặng rót một…

Chương 26

[ĐBK Bộ 1] Thực Xin Lỗi, Hại Đến NgươiTác giả: Chiến ThanhTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện NgượcLạc Dương, thanh minh trong tiết tháng ba. Đi từ con đường mòn trên núi đến ngoài thành, thực là một cảnh sinh ý thịnh vượng, người người đông đúc. Một nam tử cao lớn tầm mười chín tuổi, mặc áo màu cỏ lau, chân đi giày, màu da ngăm đen, tóc đen vén cao, trát thành một búi tóc, mày rậm, hai mắt vừa đen thẳm vừa sáng bước vào quán ăn. Trong quán rất đông người khiến tiểu nhị bận tối mắt. Nam tử lưng vác bao phục, trong tay cầm một trường côn làm gậy chống, khẽ gõ trên mặt đất, cất cao giọng nói một câu “Tiểu nhị, cho ta một chén mì Dương Xuân.” “Có ngay, mời tiểu ca ngồi.” Dứt lời, tiểu nhị chợt cảm thấy không có ý tứ, bởi vì bàn nào cũng đã đầy khách, không còn chỗ trống. Nam tử không ngại, vẫn muốn ngồi xuống. Tại quầy hàng, lão bản phân phó đầu bếp nấu một bát mì không người lái. Hắn ngó tứ phía một hồi, lập tức đi đến cái bàn hẻo lánh nhất, đối người đang ngồi bàn đó cười hì hì nói: “Ở đây chật quá…xin lỗi, cho ta ngồi cùng được không?” Người đó không trả lời, chỉ yên lặng rót một… “Có hai người như thế này đến đây ngủ trọ không?”Chưởng quầy chăm chú nhìn nam nhân cao gầy, khuôn mặt có một vết sẹo dài, nghe lão mô tả tướng hai người kia, lập tức minh bạch lão muốn tìm ai, vội trả lời: “Chưa, không có ngươi giống như ngài tả đến đây nghỉ trọ”“Thật không có? Có thể tiểu quai quai (con nhện độc đó) của ta không nói như vậy...” Cổ Bá Thiên cười lạnh, để Tri Chu lên tay, mặc nó bò qua bò lại.Chưởng quầy khách đ**m sao có thể ngăn cản được loại nhân vật hung ác như thế này? Lập tức đầu hàng, dẫn người lên khách phòng...Đi oan một chặng đường, chạy ngược về, cuối cùng mới tìm được người! Cổ Bá Thiên nóng ruột, một cước đạp tung cửa. Trong phòng không một bóng người.Lão vừa vui mừng đã thất vọng, “Người đâu?” Quay đầu lại tức giận trừng chưởng quầy.“Không biết...” Chưởng quầy bị trừng sợ hãi phát run, lúng túng trả lời: “Bọn họ tám phần là thừa dịp trước khi trời sáng đã bỏ đi”Đông Phương Linh sợ Cổ Bá Thiên sẽ tìm đi đến nên tuyệt không dừng lâu một chỗ.Đoàn Tam Thiếu cũng chỉ có thể theo y cùng đi...Để tiết kiệm thời gian, hai người mua lấy con ngựa, tiếp tục đi về phía tây.Một hôm, hai người thấy bên đường có đám đông đang tụ tập. Cả hai hiếu kỳ ghé xem. Hóa ra triều đình vẽ hình Đông Phương Linh dán lên tường, ban lệnh truy nã. Vậy thì càng phải tranh thủ thời gian ly khai!Lại đi qua mấy địa phương, đều thấy dán lệnh truy nã khiến Đông Phương Linh không thể không nghe lời Đoàn Tam Thiếu: chụp mũ che kín đầu tóc, cải trang dịch dung thành thiếu niên thể nhược.

“Có hai người như thế này đến đây ngủ trọ không?”

Chưởng quầy chăm chú nhìn nam nhân cao gầy, khuôn mặt có một vết sẹo dài, nghe lão mô tả tướng hai người kia, lập tức minh bạch lão muốn tìm ai, vội trả lời: “Chưa, không có ngươi giống như ngài tả đến đây nghỉ trọ”

“Thật không có? Có thể tiểu quai quai (

con nhện độc đó

) của ta không nói như vậy...” Cổ Bá Thiên cười lạnh, để Tri Chu lên tay, mặc nó bò qua bò lại.

Chưởng quầy khách đ**m sao có thể ngăn cản được loại nhân vật hung ác như thế này? Lập tức đầu hàng, dẫn người lên khách phòng...

Đi oan một chặng đường, chạy ngược về, cuối cùng mới tìm được người! Cổ Bá Thiên nóng ruột, một cước đạp tung cửa. Trong phòng không một bóng người.

Lão vừa vui mừng đã thất vọng, “Người đâu?” Quay đầu lại tức giận trừng chưởng quầy.

“Không biết...” Chưởng quầy bị trừng sợ hãi phát run, lúng túng trả lời: “Bọn họ tám phần là thừa dịp trước khi trời sáng đã bỏ đi”

Đông Phương Linh sợ Cổ Bá Thiên sẽ tìm đi đến nên tuyệt không dừng lâu một chỗ.

Đoàn Tam Thiếu cũng chỉ có thể theo y cùng đi...

Để tiết kiệm thời gian, hai người mua lấy con ngựa, tiếp tục đi về phía tây.

Một hôm, hai người thấy bên đường có đám đông đang tụ tập. Cả hai hiếu kỳ ghé xem. Hóa ra triều đình vẽ hình Đông Phương Linh dán lên tường, ban lệnh truy nã. Vậy thì càng phải tranh thủ thời gian ly khai!

Lại đi qua mấy địa phương, đều thấy dán lệnh truy nã khiến Đông Phương Linh không thể không nghe lời Đoàn Tam Thiếu: chụp mũ che kín đầu tóc, cải trang dịch dung thành thiếu niên thể nhược.

[ĐBK Bộ 1] Thực Xin Lỗi, Hại Đến NgươiTác giả: Chiến ThanhTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện NgượcLạc Dương, thanh minh trong tiết tháng ba. Đi từ con đường mòn trên núi đến ngoài thành, thực là một cảnh sinh ý thịnh vượng, người người đông đúc. Một nam tử cao lớn tầm mười chín tuổi, mặc áo màu cỏ lau, chân đi giày, màu da ngăm đen, tóc đen vén cao, trát thành một búi tóc, mày rậm, hai mắt vừa đen thẳm vừa sáng bước vào quán ăn. Trong quán rất đông người khiến tiểu nhị bận tối mắt. Nam tử lưng vác bao phục, trong tay cầm một trường côn làm gậy chống, khẽ gõ trên mặt đất, cất cao giọng nói một câu “Tiểu nhị, cho ta một chén mì Dương Xuân.” “Có ngay, mời tiểu ca ngồi.” Dứt lời, tiểu nhị chợt cảm thấy không có ý tứ, bởi vì bàn nào cũng đã đầy khách, không còn chỗ trống. Nam tử không ngại, vẫn muốn ngồi xuống. Tại quầy hàng, lão bản phân phó đầu bếp nấu một bát mì không người lái. Hắn ngó tứ phía một hồi, lập tức đi đến cái bàn hẻo lánh nhất, đối người đang ngồi bàn đó cười hì hì nói: “Ở đây chật quá…xin lỗi, cho ta ngồi cùng được không?” Người đó không trả lời, chỉ yên lặng rót một… “Có hai người như thế này đến đây ngủ trọ không?”Chưởng quầy chăm chú nhìn nam nhân cao gầy, khuôn mặt có một vết sẹo dài, nghe lão mô tả tướng hai người kia, lập tức minh bạch lão muốn tìm ai, vội trả lời: “Chưa, không có ngươi giống như ngài tả đến đây nghỉ trọ”“Thật không có? Có thể tiểu quai quai (con nhện độc đó) của ta không nói như vậy...” Cổ Bá Thiên cười lạnh, để Tri Chu lên tay, mặc nó bò qua bò lại.Chưởng quầy khách đ**m sao có thể ngăn cản được loại nhân vật hung ác như thế này? Lập tức đầu hàng, dẫn người lên khách phòng...Đi oan một chặng đường, chạy ngược về, cuối cùng mới tìm được người! Cổ Bá Thiên nóng ruột, một cước đạp tung cửa. Trong phòng không một bóng người.Lão vừa vui mừng đã thất vọng, “Người đâu?” Quay đầu lại tức giận trừng chưởng quầy.“Không biết...” Chưởng quầy bị trừng sợ hãi phát run, lúng túng trả lời: “Bọn họ tám phần là thừa dịp trước khi trời sáng đã bỏ đi”Đông Phương Linh sợ Cổ Bá Thiên sẽ tìm đi đến nên tuyệt không dừng lâu một chỗ.Đoàn Tam Thiếu cũng chỉ có thể theo y cùng đi...Để tiết kiệm thời gian, hai người mua lấy con ngựa, tiếp tục đi về phía tây.Một hôm, hai người thấy bên đường có đám đông đang tụ tập. Cả hai hiếu kỳ ghé xem. Hóa ra triều đình vẽ hình Đông Phương Linh dán lên tường, ban lệnh truy nã. Vậy thì càng phải tranh thủ thời gian ly khai!Lại đi qua mấy địa phương, đều thấy dán lệnh truy nã khiến Đông Phương Linh không thể không nghe lời Đoàn Tam Thiếu: chụp mũ che kín đầu tóc, cải trang dịch dung thành thiếu niên thể nhược.

Chương 26