Lạc Dương, thanh minh trong tiết tháng ba. Đi từ con đường mòn trên núi đến ngoài thành, thực là một cảnh sinh ý thịnh vượng, người người đông đúc. Một nam tử cao lớn tầm mười chín tuổi, mặc áo màu cỏ lau, chân đi giày, màu da ngăm đen, tóc đen vén cao, trát thành một búi tóc, mày rậm, hai mắt vừa đen thẳm vừa sáng bước vào quán ăn. Trong quán rất đông người khiến tiểu nhị bận tối mắt. Nam tử lưng vác bao phục, trong tay cầm một trường côn làm gậy chống, khẽ gõ trên mặt đất, cất cao giọng nói một câu “Tiểu nhị, cho ta một chén mì Dương Xuân.” “Có ngay, mời tiểu ca ngồi.” Dứt lời, tiểu nhị chợt cảm thấy không có ý tứ, bởi vì bàn nào cũng đã đầy khách, không còn chỗ trống. Nam tử không ngại, vẫn muốn ngồi xuống. Tại quầy hàng, lão bản phân phó đầu bếp nấu một bát mì không người lái. Hắn ngó tứ phía một hồi, lập tức đi đến cái bàn hẻo lánh nhất, đối người đang ngồi bàn đó cười hì hì nói: “Ở đây chật quá…xin lỗi, cho ta ngồi cùng được không?” Người đó không trả lời, chỉ yên lặng rót một…
Chương 39
[ĐBK Bộ 1] Thực Xin Lỗi, Hại Đến NgươiTác giả: Chiến ThanhTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện NgượcLạc Dương, thanh minh trong tiết tháng ba. Đi từ con đường mòn trên núi đến ngoài thành, thực là một cảnh sinh ý thịnh vượng, người người đông đúc. Một nam tử cao lớn tầm mười chín tuổi, mặc áo màu cỏ lau, chân đi giày, màu da ngăm đen, tóc đen vén cao, trát thành một búi tóc, mày rậm, hai mắt vừa đen thẳm vừa sáng bước vào quán ăn. Trong quán rất đông người khiến tiểu nhị bận tối mắt. Nam tử lưng vác bao phục, trong tay cầm một trường côn làm gậy chống, khẽ gõ trên mặt đất, cất cao giọng nói một câu “Tiểu nhị, cho ta một chén mì Dương Xuân.” “Có ngay, mời tiểu ca ngồi.” Dứt lời, tiểu nhị chợt cảm thấy không có ý tứ, bởi vì bàn nào cũng đã đầy khách, không còn chỗ trống. Nam tử không ngại, vẫn muốn ngồi xuống. Tại quầy hàng, lão bản phân phó đầu bếp nấu một bát mì không người lái. Hắn ngó tứ phía một hồi, lập tức đi đến cái bàn hẻo lánh nhất, đối người đang ngồi bàn đó cười hì hì nói: “Ở đây chật quá…xin lỗi, cho ta ngồi cùng được không?” Người đó không trả lời, chỉ yên lặng rót một… Ba ngày trước, thủ hạ của Phục La phát hiện người bên ngũ độc phái đang tiến vào Lan Châu. Theo sau còn có chưởng môn nhân các phái Hoa Sơn, Võ Đang, Nga Mi ….vân…vân, cùng các cao thủ võ lâm khác. Cả bọn dò xét tứ phía địa hình Hắc Ưng Giáo nhưng không tìm được đường vào mà cũng không chịu bỏ đi.Chuyện này rất khẩn. Sau khi nghe nhóm quân tiền tiêu báo cáo, giáo chủ không muốn né tránh nên thương lượng với tả sử và các trưởng lão, chủ động ra nghênh đón. Bọn họ dẫn người lặng lẽ xuống núi, án binh bất động, ẩn thân quanh khu vực các phái Trung Nguyên nghỉ chân.Nghe vậy, Đoàn Tam Thiếu mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ sợ hai bên sẽ khai chiến! Biết Thiếu Lâm tự cũng có mặt trong đoàn người Trung Nguyên đến Hắc Ưng giáo, hắn càng lo lắng, không quản trên người vẫn còn thương tích, gượng chống trường côn, bảo bọn thủ vệ: “Dắt ta tới chỗ Đông Phương Linh. Ta muốn gặp hắn!”
Ba ngày trước, thủ hạ của Phục La phát hiện người bên ngũ độc phái đang tiến vào Lan Châu. Theo sau còn có chưởng môn nhân các phái Hoa Sơn, Võ Đang, Nga Mi ….vân…vân, cùng các cao thủ võ lâm khác. Cả bọn dò xét tứ phía địa hình Hắc Ưng Giáo nhưng không tìm được đường vào mà cũng không chịu bỏ đi.
Chuyện này rất khẩn. Sau khi nghe nhóm quân tiền tiêu báo cáo, giáo chủ không muốn né tránh nên thương lượng với tả sử và các trưởng lão, chủ động ra nghênh đón. Bọn họ dẫn người lặng lẽ xuống núi, án binh bất động, ẩn thân quanh khu vực các phái Trung Nguyên nghỉ chân.
Nghe vậy, Đoàn Tam Thiếu mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ sợ hai bên sẽ khai chiến! Biết Thiếu Lâm tự cũng có mặt trong đoàn người Trung Nguyên đến Hắc Ưng giáo, hắn càng lo lắng, không quản trên người vẫn còn thương tích, gượng chống trường côn, bảo bọn thủ vệ: “Dắt ta tới chỗ Đông Phương Linh. Ta muốn gặp hắn!”
[ĐBK Bộ 1] Thực Xin Lỗi, Hại Đến NgươiTác giả: Chiến ThanhTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện NgượcLạc Dương, thanh minh trong tiết tháng ba. Đi từ con đường mòn trên núi đến ngoài thành, thực là một cảnh sinh ý thịnh vượng, người người đông đúc. Một nam tử cao lớn tầm mười chín tuổi, mặc áo màu cỏ lau, chân đi giày, màu da ngăm đen, tóc đen vén cao, trát thành một búi tóc, mày rậm, hai mắt vừa đen thẳm vừa sáng bước vào quán ăn. Trong quán rất đông người khiến tiểu nhị bận tối mắt. Nam tử lưng vác bao phục, trong tay cầm một trường côn làm gậy chống, khẽ gõ trên mặt đất, cất cao giọng nói một câu “Tiểu nhị, cho ta một chén mì Dương Xuân.” “Có ngay, mời tiểu ca ngồi.” Dứt lời, tiểu nhị chợt cảm thấy không có ý tứ, bởi vì bàn nào cũng đã đầy khách, không còn chỗ trống. Nam tử không ngại, vẫn muốn ngồi xuống. Tại quầy hàng, lão bản phân phó đầu bếp nấu một bát mì không người lái. Hắn ngó tứ phía một hồi, lập tức đi đến cái bàn hẻo lánh nhất, đối người đang ngồi bàn đó cười hì hì nói: “Ở đây chật quá…xin lỗi, cho ta ngồi cùng được không?” Người đó không trả lời, chỉ yên lặng rót một… Ba ngày trước, thủ hạ của Phục La phát hiện người bên ngũ độc phái đang tiến vào Lan Châu. Theo sau còn có chưởng môn nhân các phái Hoa Sơn, Võ Đang, Nga Mi ….vân…vân, cùng các cao thủ võ lâm khác. Cả bọn dò xét tứ phía địa hình Hắc Ưng Giáo nhưng không tìm được đường vào mà cũng không chịu bỏ đi.Chuyện này rất khẩn. Sau khi nghe nhóm quân tiền tiêu báo cáo, giáo chủ không muốn né tránh nên thương lượng với tả sử và các trưởng lão, chủ động ra nghênh đón. Bọn họ dẫn người lặng lẽ xuống núi, án binh bất động, ẩn thân quanh khu vực các phái Trung Nguyên nghỉ chân.Nghe vậy, Đoàn Tam Thiếu mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ sợ hai bên sẽ khai chiến! Biết Thiếu Lâm tự cũng có mặt trong đoàn người Trung Nguyên đến Hắc Ưng giáo, hắn càng lo lắng, không quản trên người vẫn còn thương tích, gượng chống trường côn, bảo bọn thủ vệ: “Dắt ta tới chỗ Đông Phương Linh. Ta muốn gặp hắn!”