Bên ngoài mưa to, nước mưa dội vào kính rồi chảy dọc xuống cửa sổ. Trời có chút u ám, thỉnh thoảng có sấm sét xẹt hù dọa mọi người. Xe lửa đi đến trạm, dần dần dừng lại. Mọi người ùa ra khỏi xe lửa, Mộc Tuyết Nhu và ChuThế Thanh xen lẫn trong đám người khẩn trương đi ra ngoài. Chu Thế Thanh mở ô che cho cả hai người, đè thấp cái ô bước nhanh đi về phía trước. Lúc ở trên xe lửa, người của anh ta đã tới nên anh liền vội vàng xuống xe, nhưng họ vẫn không dám thả lỏng. "A Ngốc ở cửa hàng tiện lợi chờ chúng ta" anh nhỏ giọng nói với Mộc Tuyết Nhu, sắc mặt cô có chút tái nhợt Mộc Tuyết Nhu gật đầu, cầm chặt tay anh, bước đi nhanh tới cửa hàng tiện lợi Bên trong cửa hàng thưa thớt người, đều là những hàng khác dáng vẻ giống nhau nhưng Mộc Tuyết Nhu lại cảm thấy trước mắt có có chút quái dị, làm cho người ta bất an, cô dừng bước, nhỏ giọng nói: "Bên trong... có chút lạ!" Chu Thế Thanh cũng cảm thấy có chút bất an, ôm chặt hông của Mộc Tuyết Nhu: "Đi mau" Trong khoảng khắc xoay người, một tia…

Chương 33: Coi cô là gì?

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc TìnhTác giả: Rùa Đen Không Có XácTruyện Ngôn TìnhBên ngoài mưa to, nước mưa dội vào kính rồi chảy dọc xuống cửa sổ. Trời có chút u ám, thỉnh thoảng có sấm sét xẹt hù dọa mọi người. Xe lửa đi đến trạm, dần dần dừng lại. Mọi người ùa ra khỏi xe lửa, Mộc Tuyết Nhu và ChuThế Thanh xen lẫn trong đám người khẩn trương đi ra ngoài. Chu Thế Thanh mở ô che cho cả hai người, đè thấp cái ô bước nhanh đi về phía trước. Lúc ở trên xe lửa, người của anh ta đã tới nên anh liền vội vàng xuống xe, nhưng họ vẫn không dám thả lỏng. "A Ngốc ở cửa hàng tiện lợi chờ chúng ta" anh nhỏ giọng nói với Mộc Tuyết Nhu, sắc mặt cô có chút tái nhợt Mộc Tuyết Nhu gật đầu, cầm chặt tay anh, bước đi nhanh tới cửa hàng tiện lợi Bên trong cửa hàng thưa thớt người, đều là những hàng khác dáng vẻ giống nhau nhưng Mộc Tuyết Nhu lại cảm thấy trước mắt có có chút quái dị, làm cho người ta bất an, cô dừng bước, nhỏ giọng nói: "Bên trong... có chút lạ!" Chu Thế Thanh cũng cảm thấy có chút bất an, ôm chặt hông của Mộc Tuyết Nhu: "Đi mau" Trong khoảng khắc xoay người, một tia… Lý Vĩ Hoa kinh ngạc che mặt mình, trong nhất thời không kịp phản ứng, một lát sau, mặt cậu ta đỏ lên, gương mặt hơi vặn vẹo, nhìn có chút kinh người. Trong nhà cậu là người nhỏ tuổi nhất, trừ ông nội là nghiêm khắc với cậu, những người còn lại trong nhà kể cả cha, mẹ và các thân thích đều đặt cậu trong lòng bàn tay mà cưng chìu.Cấp dưới của cha cũng đều nhịn bợ lấy lòng cậu, lo thổi phòng cậu còn không kịp, làm gì có người nào dám đánh cậu.Hôm nay cậu bị người khác đánh, lại còn bị đánh trước mặt mọi người, mà người này còn là một người phụ nữ."***, cô dám đánh tôi!" Trong lúc tức giận, cậu cũng không thèm giữ phép tắt gì, giơ tay lên muốn đánh lại cô, thở phì phò làm da đầu mọi người đều tê dại.Mộc Tuyết Nhu co rúm lại, nhắm mắt chịu đựng cái tát sắp tới.Sau một hồi lâu cô cảm thấy đau đớn, lo sợ mở mắt, vừa muốn mở miệng kêu tên Chu Thế Thanh, nhưng lại không nghĩ đến người ở trước mặt cô lại là Mạc Duy Uyên (Sunnie: vậy còng được, tưởng anh bỏ mặt luôn rồi chứ)"Vĩ Hoa, hôm nay cậu thật quá đáng." Mạc Duy Uyên hất tay Lý Vĩ Hoa, âm thanh lạnh như băng nói.Người phụ nữ của anh, cho dù làm sai như thế nào cũng chưa đến phiên người khác dạy dỗ.Giang Mỹ Nguyệt xoa bóp nguyệt thái dương, tên tiểu ác ma này không náo loạn đến không còn gì mới không chịu cam lòng. Vốn không muốn cho cậu ta tới, cũng không muốn Mộc Niên Kiều đi mời. Vậy mà…Nhìn thấy Mộc Niên Kiều dùng ánh mắt đầy căm hận nhìn chằm chằm Mộc Tuyết Nhu đang được Mạc Duy Uyên bảo hộ ở phía sau, cô cũng tự nhiên đón được Mộc Niên Kiều cùng Lý Vĩ Hoa rốt cuộc đã nói chuyện gì.Cô bước đến trước nở một nụ cười, kéo Lý Vĩ Hoa đang muốn điên cuồng ra phía sau, tuy là khẽ mỉm cười, nhưng lại vô hình tạo ra áp lực uy h**p, "Chuyện vừa rồi là Vĩ Hoa không đúng, nhưng Mộc tiểu thư ra tay đáng người cũng không đúng, coi như là huề nhau vậy.""Huề cái gì, cô ta là thứ gì, dám động vào ông nội ta đây." Lý Vĩ Hoa nổi giận điên cuồng, rống như sư tử."Tôi không biết anh nhỏ như vậy mà đã là ông nội" Mộc Tuyết Nhu nhàn nhạt mở miệng, cô chịu đựng đủ rồi, cho dù về nhà bị người họ Mạc vây lại công kích cô cũng không quan tâm. Nói không chừng chọc giận người nhà họ Mạc cũng là một biện pháp có thể rời đi...Cô thật đoán không ra thái độ của người đang đứng trước mặt mình, nên không dám ra tay liều lĩnh, chi bằng dùng chuyện ngày hôm nay để xem anh ta đối với ý kiến và thái độ của người nhà họ Mạc như thế nào."Tuyết Nhu..." Chu Thế Thanh nhìn cô mà tâm đau đớn, ánh mắt phức tạp nhìn Mộc Tuyết Nhu, ‘đi với anh’, ba chữ này đều ngưng lại trong cổ họng, muốn nói cũng không nói được."Ngươi, *** ...." Lý Vĩ Hoa một lần nữa lại bị chọc giận.Giang Mỹ Nguyệt nhìn lướt qua những người xung quanh, thấy trong mắt mọi người đều có vẻ cười nhạo, không khỏi nhức đầu, ở nơi này nói chuyện th* t*c, nói ra cũng thật mất thể diện.

Lý Vĩ Hoa kinh ngạc che mặt mình, trong nhất thời không kịp phản ứng, một
lát sau, mặt cậu ta đỏ lên, gương mặt hơi vặn vẹo, nhìn có chút kinh
người. Trong nhà cậu là người nhỏ tuổi nhất, trừ ông nội là nghiêm khắc
với cậu, những người còn lại trong nhà kể cả cha, mẹ và các thân thích
đều đặt cậu trong lòng bàn tay mà cưng chìu.

Cấp dưới của cha cũng đều nhịn bợ lấy lòng cậu, lo thổi phòng cậu còn không kịp, làm gì có người nào dám đánh cậu.

Hôm nay cậu bị người khác đánh, lại còn bị đánh trước mặt mọi người, mà người này còn là một người phụ nữ.

"***, cô dám đánh tôi!" Trong lúc tức giận, cậu cũng không thèm giữ phép tắt gì, giơ tay lên muốn
đánh lại cô, thở phì phò làm da đầu mọi người đều tê dại.

Mộc Tuyết Nhu co rúm lại, nhắm mắt chịu đựng cái tát sắp tới.

Sau một hồi lâu cô cảm thấy đau đớn, lo sợ mở mắt, vừa muốn mở miệng kêu
tên Chu Thế Thanh, nhưng lại không nghĩ đến người ở trước mặt cô lại là
Mạc Duy Uyên (Sunnie: vậy còng được, tưởng anh bỏ mặt luôn rồi chứ)

"Vĩ Hoa, hôm nay cậu thật quá đáng." Mạc Duy Uyên hất tay Lý Vĩ Hoa, âm thanh lạnh như băng nói.

Người phụ nữ của anh, cho dù làm sai như thế nào cũng chưa đến phiên người khác dạy dỗ.

Giang Mỹ Nguyệt xoa bóp nguyệt thái dương, tên tiểu ác ma này không náo loạn
đến không còn gì mới không chịu cam lòng. Vốn không muốn cho cậu ta tới, cũng không muốn Mộc Niên Kiều đi mời. Vậy mà…

Nhìn thấy Mộc Niên Kiều dùng ánh mắt đầy căm hận nhìn chằm chằm Mộc Tuyết Nhu đang được
Mạc Duy Uyên bảo hộ ở phía sau, cô cũng tự nhiên đón được Mộc Niên Kiều
cùng Lý Vĩ Hoa rốt cuộc đã nói chuyện gì.

Cô bước đến trước nở
một nụ cười, kéo Lý Vĩ Hoa đang muốn điên cuồng ra phía sau, tuy là khẽ
mỉm cười, nhưng lại vô hình tạo ra áp lực uy h**p, "Chuyện vừa rồi là Vĩ Hoa không đúng, nhưng Mộc tiểu thư ra tay đáng người cũng không đúng, coi như là huề nhau vậy."

"Huề cái gì, cô ta là thứ gì, dám động vào ông nội ta đây." Lý Vĩ Hoa nổi giận điên cuồng, rống như sư tử.

"Tôi không biết anh nhỏ như vậy mà đã là ông nội" Mộc Tuyết Nhu nhàn nhạt mở miệng, cô chịu đựng đủ rồi, cho dù về nhà bị người họ Mạc vây lại công kích cô cũng không quan tâm. Nói không chừng
chọc giận người nhà họ Mạc cũng là một biện pháp có thể rời đi...

Cô thật đoán không ra thái độ của người đang đứng trước mặt mình, nên
không dám ra tay liều lĩnh, chi bằng dùng chuyện ngày hôm nay để xem anh ta đối với ý kiến và thái độ của người nhà họ Mạc như thế nào.

"Tuyết Nhu..." Chu Thế Thanh nhìn cô mà tâm đau đớn, ánh mắt phức tạp nhìn Mộc Tuyết
Nhu, ‘đi với anh’, ba chữ này đều ngưng lại trong cổ họng, muốn nói cũng không nói được.

"Ngươi, *** ...." Lý Vĩ Hoa một lần nữa lại bị chọc giận.

Giang Mỹ Nguyệt nhìn lướt qua những người xung quanh, thấy trong mắt mọi
người đều có vẻ cười nhạo, không khỏi nhức đầu, ở nơi này nói chuyện th* t*c, nói ra cũng thật mất thể diện.

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc TìnhTác giả: Rùa Đen Không Có XácTruyện Ngôn TìnhBên ngoài mưa to, nước mưa dội vào kính rồi chảy dọc xuống cửa sổ. Trời có chút u ám, thỉnh thoảng có sấm sét xẹt hù dọa mọi người. Xe lửa đi đến trạm, dần dần dừng lại. Mọi người ùa ra khỏi xe lửa, Mộc Tuyết Nhu và ChuThế Thanh xen lẫn trong đám người khẩn trương đi ra ngoài. Chu Thế Thanh mở ô che cho cả hai người, đè thấp cái ô bước nhanh đi về phía trước. Lúc ở trên xe lửa, người của anh ta đã tới nên anh liền vội vàng xuống xe, nhưng họ vẫn không dám thả lỏng. "A Ngốc ở cửa hàng tiện lợi chờ chúng ta" anh nhỏ giọng nói với Mộc Tuyết Nhu, sắc mặt cô có chút tái nhợt Mộc Tuyết Nhu gật đầu, cầm chặt tay anh, bước đi nhanh tới cửa hàng tiện lợi Bên trong cửa hàng thưa thớt người, đều là những hàng khác dáng vẻ giống nhau nhưng Mộc Tuyết Nhu lại cảm thấy trước mắt có có chút quái dị, làm cho người ta bất an, cô dừng bước, nhỏ giọng nói: "Bên trong... có chút lạ!" Chu Thế Thanh cũng cảm thấy có chút bất an, ôm chặt hông của Mộc Tuyết Nhu: "Đi mau" Trong khoảng khắc xoay người, một tia… Lý Vĩ Hoa kinh ngạc che mặt mình, trong nhất thời không kịp phản ứng, một lát sau, mặt cậu ta đỏ lên, gương mặt hơi vặn vẹo, nhìn có chút kinh người. Trong nhà cậu là người nhỏ tuổi nhất, trừ ông nội là nghiêm khắc với cậu, những người còn lại trong nhà kể cả cha, mẹ và các thân thích đều đặt cậu trong lòng bàn tay mà cưng chìu.Cấp dưới của cha cũng đều nhịn bợ lấy lòng cậu, lo thổi phòng cậu còn không kịp, làm gì có người nào dám đánh cậu.Hôm nay cậu bị người khác đánh, lại còn bị đánh trước mặt mọi người, mà người này còn là một người phụ nữ."***, cô dám đánh tôi!" Trong lúc tức giận, cậu cũng không thèm giữ phép tắt gì, giơ tay lên muốn đánh lại cô, thở phì phò làm da đầu mọi người đều tê dại.Mộc Tuyết Nhu co rúm lại, nhắm mắt chịu đựng cái tát sắp tới.Sau một hồi lâu cô cảm thấy đau đớn, lo sợ mở mắt, vừa muốn mở miệng kêu tên Chu Thế Thanh, nhưng lại không nghĩ đến người ở trước mặt cô lại là Mạc Duy Uyên (Sunnie: vậy còng được, tưởng anh bỏ mặt luôn rồi chứ)"Vĩ Hoa, hôm nay cậu thật quá đáng." Mạc Duy Uyên hất tay Lý Vĩ Hoa, âm thanh lạnh như băng nói.Người phụ nữ của anh, cho dù làm sai như thế nào cũng chưa đến phiên người khác dạy dỗ.Giang Mỹ Nguyệt xoa bóp nguyệt thái dương, tên tiểu ác ma này không náo loạn đến không còn gì mới không chịu cam lòng. Vốn không muốn cho cậu ta tới, cũng không muốn Mộc Niên Kiều đi mời. Vậy mà…Nhìn thấy Mộc Niên Kiều dùng ánh mắt đầy căm hận nhìn chằm chằm Mộc Tuyết Nhu đang được Mạc Duy Uyên bảo hộ ở phía sau, cô cũng tự nhiên đón được Mộc Niên Kiều cùng Lý Vĩ Hoa rốt cuộc đã nói chuyện gì.Cô bước đến trước nở một nụ cười, kéo Lý Vĩ Hoa đang muốn điên cuồng ra phía sau, tuy là khẽ mỉm cười, nhưng lại vô hình tạo ra áp lực uy h**p, "Chuyện vừa rồi là Vĩ Hoa không đúng, nhưng Mộc tiểu thư ra tay đáng người cũng không đúng, coi như là huề nhau vậy.""Huề cái gì, cô ta là thứ gì, dám động vào ông nội ta đây." Lý Vĩ Hoa nổi giận điên cuồng, rống như sư tử."Tôi không biết anh nhỏ như vậy mà đã là ông nội" Mộc Tuyết Nhu nhàn nhạt mở miệng, cô chịu đựng đủ rồi, cho dù về nhà bị người họ Mạc vây lại công kích cô cũng không quan tâm. Nói không chừng chọc giận người nhà họ Mạc cũng là một biện pháp có thể rời đi...Cô thật đoán không ra thái độ của người đang đứng trước mặt mình, nên không dám ra tay liều lĩnh, chi bằng dùng chuyện ngày hôm nay để xem anh ta đối với ý kiến và thái độ của người nhà họ Mạc như thế nào."Tuyết Nhu..." Chu Thế Thanh nhìn cô mà tâm đau đớn, ánh mắt phức tạp nhìn Mộc Tuyết Nhu, ‘đi với anh’, ba chữ này đều ngưng lại trong cổ họng, muốn nói cũng không nói được."Ngươi, *** ...." Lý Vĩ Hoa một lần nữa lại bị chọc giận.Giang Mỹ Nguyệt nhìn lướt qua những người xung quanh, thấy trong mắt mọi người đều có vẻ cười nhạo, không khỏi nhức đầu, ở nơi này nói chuyện th* t*c, nói ra cũng thật mất thể diện.

Chương 33: Coi cô là gì?