Bên ngoài mưa to, nước mưa dội vào kính rồi chảy dọc xuống cửa sổ. Trời có chút u ám, thỉnh thoảng có sấm sét xẹt hù dọa mọi người. Xe lửa đi đến trạm, dần dần dừng lại. Mọi người ùa ra khỏi xe lửa, Mộc Tuyết Nhu và ChuThế Thanh xen lẫn trong đám người khẩn trương đi ra ngoài. Chu Thế Thanh mở ô che cho cả hai người, đè thấp cái ô bước nhanh đi về phía trước. Lúc ở trên xe lửa, người của anh ta đã tới nên anh liền vội vàng xuống xe, nhưng họ vẫn không dám thả lỏng. "A Ngốc ở cửa hàng tiện lợi chờ chúng ta" anh nhỏ giọng nói với Mộc Tuyết Nhu, sắc mặt cô có chút tái nhợt Mộc Tuyết Nhu gật đầu, cầm chặt tay anh, bước đi nhanh tới cửa hàng tiện lợi Bên trong cửa hàng thưa thớt người, đều là những hàng khác dáng vẻ giống nhau nhưng Mộc Tuyết Nhu lại cảm thấy trước mắt có có chút quái dị, làm cho người ta bất an, cô dừng bước, nhỏ giọng nói: "Bên trong... có chút lạ!" Chu Thế Thanh cũng cảm thấy có chút bất an, ôm chặt hông của Mộc Tuyết Nhu: "Đi mau" Trong khoảng khắc xoay người, một tia…
Chương 43: Không tiếp tục chống cự nữa (1)
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc TìnhTác giả: Rùa Đen Không Có XácTruyện Ngôn TìnhBên ngoài mưa to, nước mưa dội vào kính rồi chảy dọc xuống cửa sổ. Trời có chút u ám, thỉnh thoảng có sấm sét xẹt hù dọa mọi người. Xe lửa đi đến trạm, dần dần dừng lại. Mọi người ùa ra khỏi xe lửa, Mộc Tuyết Nhu và ChuThế Thanh xen lẫn trong đám người khẩn trương đi ra ngoài. Chu Thế Thanh mở ô che cho cả hai người, đè thấp cái ô bước nhanh đi về phía trước. Lúc ở trên xe lửa, người của anh ta đã tới nên anh liền vội vàng xuống xe, nhưng họ vẫn không dám thả lỏng. "A Ngốc ở cửa hàng tiện lợi chờ chúng ta" anh nhỏ giọng nói với Mộc Tuyết Nhu, sắc mặt cô có chút tái nhợt Mộc Tuyết Nhu gật đầu, cầm chặt tay anh, bước đi nhanh tới cửa hàng tiện lợi Bên trong cửa hàng thưa thớt người, đều là những hàng khác dáng vẻ giống nhau nhưng Mộc Tuyết Nhu lại cảm thấy trước mắt có có chút quái dị, làm cho người ta bất an, cô dừng bước, nhỏ giọng nói: "Bên trong... có chút lạ!" Chu Thế Thanh cũng cảm thấy có chút bất an, ôm chặt hông của Mộc Tuyết Nhu: "Đi mau" Trong khoảng khắc xoay người, một tia… Mạc Duy Uyên trầm mặt, lông mày nhíu lại.Nhìn khuôn mặt của cô tái nhợt đi, nước mắt lại liên tục rơi, cười lạnh nói: "Thế nào, ít đi một người đàn ông sẽ không sống nổi sao?"Mộc Tuyết Nhu run lên, nức nở nói, "Tôi biết lúc tôi đào hôn bị anh bắt lại, thì sau này tôi và anh ta không thể nào đến với nhau nữa. Hơn nữa người nhà của anh ta cũng không chấp nhận tôi." Nhưng mà cô vẫn hy vọng, một hy vọng xa vời, muốn cùng người mình yêu ở chung một chỗ.Cô sợ người họ Chu không nhận điện thoại của mình, nên cô lấy điện thoại trong phòng gọi đi, nghe thấy mẹ Chu độc ác nguyền rủa cô còn nói là Chu Thế Thanh đi cùng một người phụ nữ, Chu Thế Thanh không cần cô, anh đã sớm buông tha cho cô...Anh ôm cô vào ngực, nắm lấy cầm cô, lạnh lùng nói, "Nhìn cho rõ, người trước mặt cô mới chính là chồng của cô.""Vậy thì sao, người ở nơi này cũng không phải là anh." Nếu không phải vì anh, cô và Chu Thế Thanh cũng sẽ không trở thành như thế này, cô đầy oán hận nhìn anh, tay đặt ngay tim mình, "Chỗ này vĩnh viễn cũng sẽ không có anh...""À..." Mạc Duy Uyên cong khóe môi, cuối người ngậm lấy vành tai của cô, "Cô làm cho tôi tức giận rồi."Anh áp chế cô lên tường, ngồi trên người của mình, không để ý đến sự phản kháng của cô, cởi toàn bộ quần áo của cô ra, lập tức đi vào làm cô hét lên một tiếng chói tai.Cô cố gắng lui lại, dùng sức chống lại anh.Cô hận anh, mỗi lần cô khổ sở anh ta điều dùng chiêu này, cô không muốn cùng anh ta làm chuyện thân mật, cô không muốn.Thật đau mà, anh ta không có làm khúc dạo đầu, liền cố gắng đi vào, làm cô hít vào từng ngụm khí lạnh, "Đau..." Cô nức nở kêu, như một con mèo nhỏ nghẹn ngào, hết sức đáng thương.Anh vây cô lại, không cho cô thoát. Hôn lên khuôn mặt, gò má, rồi đến tai, xuống dưới cổ, xuống ngực..."Buông tôi ra..." Cô cố gắng giãy giụa, làm cho anh càng rút ra đâm vào dữ dội hơn, cô đau đến rơi cả nước mắt.Anh dừng lại, âm thanh khàn khàn mang theo hương vị đầy dụ dỗ, vô cùng hấp dẫn ở bên tai cô nói, "Làm đi, như vậy em mới quên mất đi sự đau lòng" (Sunnie: Anh đang dụ dỗ kìa.)Cô mê man nhìn anh, kháng cự dần dần yếu đi.Mắt cô rưng rưng nước, vòng tay qua cổ anh, đầy mê man kêu "Thế Thanh..."Mạc Duy Uyên động tác chậm lại, mí mặt híp lại, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười đầy xấu xa, ôm lấy cô, vừa đi vừa động.Đã lâu không có đụng cô, quả nhiên cô thật mê người.Một đêm qua đi, cô mệt mỏi nằm dưới thân anh vô lực lắc đầu, cự tuyệt sự quyến rũ của anh, "Đừng..."Anh cố tình đưa mặt gần lại, đầu lưỡi trêu chọc nụ anh đào của cô, "Tôi là ai?"Vô luận như thế nào, anh luôn luôn để lại trên người cô những dấu ấn, để cho cô cả đời này không quên được, cô là người phụ nữ của Mạc Duy Uyên.Đến cuối cùng, cô cũng trở về trong vòng ôm của anh.
Mạc Duy Uyên trầm mặt, lông mày nhíu lại.
Nhìn khuôn mặt của cô tái nhợt đi, nước mắt lại liên tục rơi, cười lạnh nói: "Thế nào, ít đi một người đàn ông sẽ không sống nổi sao?"
Mộc Tuyết Nhu run lên, nức nở nói, "Tôi biết lúc tôi đào hôn bị anh bắt lại, thì sau này tôi và anh ta không
thể nào đến với nhau nữa. Hơn nữa người nhà của anh ta cũng không chấp
nhận tôi." Nhưng mà cô vẫn hy vọng, một hy vọng xa vời, muốn cùng người mình yêu ở chung một chỗ.
Cô sợ người họ Chu không nhận điện thoại của mình, nên cô lấy điện thoại
trong phòng gọi đi, nghe thấy mẹ Chu độc ác nguyền rủa cô còn nói là Chu Thế Thanh đi cùng một người phụ nữ, Chu Thế Thanh không cần cô, anh đã
sớm buông tha cho cô...
Anh ôm cô vào ngực, nắm lấy cầm cô, lạnh lùng nói, "Nhìn cho rõ, người trước mặt cô mới chính là chồng của cô."
"Vậy thì sao, người ở nơi này cũng không phải là anh." Nếu không phải vì anh, cô và Chu Thế Thanh cũng sẽ không trở thành như thế này, cô đầy oán hận nhìn anh, tay đặt ngay tim mình, "Chỗ này vĩnh viễn cũng sẽ không có anh..."
"À..." Mạc Duy Uyên cong khóe môi, cuối người ngậm lấy vành tai của cô, "Cô làm cho tôi tức giận rồi."
Anh áp chế cô lên tường, ngồi trên người của mình, không để ý đến sự phản
kháng của cô, cởi toàn bộ quần áo của cô ra, lập tức đi vào làm cô hét
lên một tiếng chói tai.
Cô cố gắng lui lại, dùng sức chống lại anh.
Cô hận anh, mỗi lần cô khổ sở anh ta điều dùng chiêu này, cô không muốn cùng anh ta làm chuyện thân mật, cô không muốn.
Thật đau mà, anh ta không có làm khúc dạo đầu, liền cố gắng đi vào, làm cô hít vào từng ngụm khí lạnh, "Đau..." Cô nức nở kêu, như một con mèo nhỏ nghẹn ngào, hết sức đáng thương.
Anh vây cô lại, không cho cô thoát. Hôn lên khuôn mặt, gò má, rồi đến tai, xuống dưới cổ, xuống ngực...
"Buông tôi ra..." Cô cố gắng giãy giụa, làm cho anh càng rút ra đâm vào dữ dội hơn, cô đau đến rơi cả nước mắt.
Anh dừng lại, âm thanh khàn khàn mang theo hương vị đầy dụ dỗ, vô cùng hấp dẫn ở bên tai cô nói, "Làm đi, như vậy em mới quên mất đi sự đau lòng" (Sunnie: Anh đang dụ dỗ kìa.)
Cô mê man nhìn anh, kháng cự dần dần yếu đi.
Mắt cô rưng rưng nước, vòng tay qua cổ anh, đầy mê man kêu "Thế Thanh..."
Mạc Duy Uyên động tác chậm lại, mí mặt híp lại, khóe miệng cong lên tạo
thành một nụ cười đầy xấu xa, ôm lấy cô, vừa đi vừa động.
Đã lâu không có đụng cô, quả nhiên cô thật mê người.
Một đêm qua đi, cô mệt mỏi nằm dưới thân anh vô lực lắc đầu, cự tuyệt sự quyến rũ của anh, "Đừng..."
Anh cố tình đưa mặt gần lại, đầu lưỡi trêu chọc nụ anh đào của cô, "Tôi là ai?"
Vô luận như thế nào, anh luôn luôn để lại trên người cô những dấu ấn, để
cho cô cả đời này không quên được, cô là người phụ nữ của Mạc Duy Uyên.
Đến cuối cùng, cô cũng trở về trong vòng ôm của anh.
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc TìnhTác giả: Rùa Đen Không Có XácTruyện Ngôn TìnhBên ngoài mưa to, nước mưa dội vào kính rồi chảy dọc xuống cửa sổ. Trời có chút u ám, thỉnh thoảng có sấm sét xẹt hù dọa mọi người. Xe lửa đi đến trạm, dần dần dừng lại. Mọi người ùa ra khỏi xe lửa, Mộc Tuyết Nhu và ChuThế Thanh xen lẫn trong đám người khẩn trương đi ra ngoài. Chu Thế Thanh mở ô che cho cả hai người, đè thấp cái ô bước nhanh đi về phía trước. Lúc ở trên xe lửa, người của anh ta đã tới nên anh liền vội vàng xuống xe, nhưng họ vẫn không dám thả lỏng. "A Ngốc ở cửa hàng tiện lợi chờ chúng ta" anh nhỏ giọng nói với Mộc Tuyết Nhu, sắc mặt cô có chút tái nhợt Mộc Tuyết Nhu gật đầu, cầm chặt tay anh, bước đi nhanh tới cửa hàng tiện lợi Bên trong cửa hàng thưa thớt người, đều là những hàng khác dáng vẻ giống nhau nhưng Mộc Tuyết Nhu lại cảm thấy trước mắt có có chút quái dị, làm cho người ta bất an, cô dừng bước, nhỏ giọng nói: "Bên trong... có chút lạ!" Chu Thế Thanh cũng cảm thấy có chút bất an, ôm chặt hông của Mộc Tuyết Nhu: "Đi mau" Trong khoảng khắc xoay người, một tia… Mạc Duy Uyên trầm mặt, lông mày nhíu lại.Nhìn khuôn mặt của cô tái nhợt đi, nước mắt lại liên tục rơi, cười lạnh nói: "Thế nào, ít đi một người đàn ông sẽ không sống nổi sao?"Mộc Tuyết Nhu run lên, nức nở nói, "Tôi biết lúc tôi đào hôn bị anh bắt lại, thì sau này tôi và anh ta không thể nào đến với nhau nữa. Hơn nữa người nhà của anh ta cũng không chấp nhận tôi." Nhưng mà cô vẫn hy vọng, một hy vọng xa vời, muốn cùng người mình yêu ở chung một chỗ.Cô sợ người họ Chu không nhận điện thoại của mình, nên cô lấy điện thoại trong phòng gọi đi, nghe thấy mẹ Chu độc ác nguyền rủa cô còn nói là Chu Thế Thanh đi cùng một người phụ nữ, Chu Thế Thanh không cần cô, anh đã sớm buông tha cho cô...Anh ôm cô vào ngực, nắm lấy cầm cô, lạnh lùng nói, "Nhìn cho rõ, người trước mặt cô mới chính là chồng của cô.""Vậy thì sao, người ở nơi này cũng không phải là anh." Nếu không phải vì anh, cô và Chu Thế Thanh cũng sẽ không trở thành như thế này, cô đầy oán hận nhìn anh, tay đặt ngay tim mình, "Chỗ này vĩnh viễn cũng sẽ không có anh...""À..." Mạc Duy Uyên cong khóe môi, cuối người ngậm lấy vành tai của cô, "Cô làm cho tôi tức giận rồi."Anh áp chế cô lên tường, ngồi trên người của mình, không để ý đến sự phản kháng của cô, cởi toàn bộ quần áo của cô ra, lập tức đi vào làm cô hét lên một tiếng chói tai.Cô cố gắng lui lại, dùng sức chống lại anh.Cô hận anh, mỗi lần cô khổ sở anh ta điều dùng chiêu này, cô không muốn cùng anh ta làm chuyện thân mật, cô không muốn.Thật đau mà, anh ta không có làm khúc dạo đầu, liền cố gắng đi vào, làm cô hít vào từng ngụm khí lạnh, "Đau..." Cô nức nở kêu, như một con mèo nhỏ nghẹn ngào, hết sức đáng thương.Anh vây cô lại, không cho cô thoát. Hôn lên khuôn mặt, gò má, rồi đến tai, xuống dưới cổ, xuống ngực..."Buông tôi ra..." Cô cố gắng giãy giụa, làm cho anh càng rút ra đâm vào dữ dội hơn, cô đau đến rơi cả nước mắt.Anh dừng lại, âm thanh khàn khàn mang theo hương vị đầy dụ dỗ, vô cùng hấp dẫn ở bên tai cô nói, "Làm đi, như vậy em mới quên mất đi sự đau lòng" (Sunnie: Anh đang dụ dỗ kìa.)Cô mê man nhìn anh, kháng cự dần dần yếu đi.Mắt cô rưng rưng nước, vòng tay qua cổ anh, đầy mê man kêu "Thế Thanh..."Mạc Duy Uyên động tác chậm lại, mí mặt híp lại, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười đầy xấu xa, ôm lấy cô, vừa đi vừa động.Đã lâu không có đụng cô, quả nhiên cô thật mê người.Một đêm qua đi, cô mệt mỏi nằm dưới thân anh vô lực lắc đầu, cự tuyệt sự quyến rũ của anh, "Đừng..."Anh cố tình đưa mặt gần lại, đầu lưỡi trêu chọc nụ anh đào của cô, "Tôi là ai?"Vô luận như thế nào, anh luôn luôn để lại trên người cô những dấu ấn, để cho cô cả đời này không quên được, cô là người phụ nữ của Mạc Duy Uyên.Đến cuối cùng, cô cũng trở về trong vòng ôm của anh.