Bên ngoài mưa to, nước mưa dội vào kính rồi chảy dọc xuống cửa sổ. Trời có chút u ám, thỉnh thoảng có sấm sét xẹt hù dọa mọi người. Xe lửa đi đến trạm, dần dần dừng lại. Mọi người ùa ra khỏi xe lửa, Mộc Tuyết Nhu và ChuThế Thanh xen lẫn trong đám người khẩn trương đi ra ngoài. Chu Thế Thanh mở ô che cho cả hai người, đè thấp cái ô bước nhanh đi về phía trước. Lúc ở trên xe lửa, người của anh ta đã tới nên anh liền vội vàng xuống xe, nhưng họ vẫn không dám thả lỏng. "A Ngốc ở cửa hàng tiện lợi chờ chúng ta" anh nhỏ giọng nói với Mộc Tuyết Nhu, sắc mặt cô có chút tái nhợt Mộc Tuyết Nhu gật đầu, cầm chặt tay anh, bước đi nhanh tới cửa hàng tiện lợi Bên trong cửa hàng thưa thớt người, đều là những hàng khác dáng vẻ giống nhau nhưng Mộc Tuyết Nhu lại cảm thấy trước mắt có có chút quái dị, làm cho người ta bất an, cô dừng bước, nhỏ giọng nói: "Bên trong... có chút lạ!" Chu Thế Thanh cũng cảm thấy có chút bất an, ôm chặt hông của Mộc Tuyết Nhu: "Đi mau" Trong khoảng khắc xoay người, một tia…
Chương 67
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc TìnhTác giả: Rùa Đen Không Có XácTruyện Ngôn TìnhBên ngoài mưa to, nước mưa dội vào kính rồi chảy dọc xuống cửa sổ. Trời có chút u ám, thỉnh thoảng có sấm sét xẹt hù dọa mọi người. Xe lửa đi đến trạm, dần dần dừng lại. Mọi người ùa ra khỏi xe lửa, Mộc Tuyết Nhu và ChuThế Thanh xen lẫn trong đám người khẩn trương đi ra ngoài. Chu Thế Thanh mở ô che cho cả hai người, đè thấp cái ô bước nhanh đi về phía trước. Lúc ở trên xe lửa, người của anh ta đã tới nên anh liền vội vàng xuống xe, nhưng họ vẫn không dám thả lỏng. "A Ngốc ở cửa hàng tiện lợi chờ chúng ta" anh nhỏ giọng nói với Mộc Tuyết Nhu, sắc mặt cô có chút tái nhợt Mộc Tuyết Nhu gật đầu, cầm chặt tay anh, bước đi nhanh tới cửa hàng tiện lợi Bên trong cửa hàng thưa thớt người, đều là những hàng khác dáng vẻ giống nhau nhưng Mộc Tuyết Nhu lại cảm thấy trước mắt có có chút quái dị, làm cho người ta bất an, cô dừng bước, nhỏ giọng nói: "Bên trong... có chút lạ!" Chu Thế Thanh cũng cảm thấy có chút bất an, ôm chặt hông của Mộc Tuyết Nhu: "Đi mau" Trong khoảng khắc xoay người, một tia… Cô nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, do máy bay đang bay lẫn trong những đám mây nên bên ngoài chỉ toàn là một mảng trắng xóa.diendanlequydon.comMột lát sao, máy bay ra khỏi những đám mây, bây giờ bầu trời trở nên xanh ngắt.Cô cười ngồi ngắm trời xanh một cách thoải mái."Đang nhìn cái gì?" Anh không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, âm thanh đầy lười biếng hỏi, "Cảnh vật đẹp sao?"diendanlequydon.comCô không thèm để ý đến anh, vẫn im lặng như cũ. Một lúc sau do không chịu nổi người nào đó cứ cọ cọ ở vai cô, cô mới mở miệng nói: "Cảnh vật đúng là rất đẹp, có thể sẽ đẹp hơn nếu như anh tránh xa tôi ra."Tâm trạng của Mạc Duy Uyên hình như rất tốt, không hề để ý đến lời nói của cô. Tay anh nắm lấy eo cô, âm thanh đầy dịu dàng mà nói chuyện.Thậm chí còn nói luôn cả chuyện cổ tích, "Cuối cùng công chúa Bạch Tuyết cùng với hoàng tử sống hạnh phúc với nhau..."diendanlequydon.comMộc Tuyết Nhu đầu đã đầy vạch đen, đường đường là một tổng giám đốc, lại là người thừa kế chính thức của họ Mạc. Vậy mà có thể đi kể chuyện cổ tích. Cô nhìn thấy trong mắt Mạc Duy Uyên hiện lên một chút tiếc nuối.Là người thừa kế của họ Mạc, anh từ nhỏ đã phải bắt đầu học tập và suy nghĩ như một người trưởng thành. Khi những đứa trẻ khác đang chơi đùa, thì ông nội lại đang dạy anh về tài chính.Sở dĩ anh biết được những câu chuyện này là vì có một lần giúp đỡ một đứa bé nhỏ qua đường. Đứa nhỏ đó sau khi qua đường thì chạy đến chỗ một cụ già ngồi nghe kể chuyện cổ tích, không biết vì sau mà anh lại nhớ kỹ câu chuyện này.Anh cũng có chút hối tiếc vì mình không được trải qua thờ thơ ấu như bao đứa trẻ khác, nhưng mà anh chưa từng hối hận. Muốn làm người lãnh đạo, thì phải chịu huấn luyện một cách nghiêm khắc.diendanlequydon.comCó biết bao nhiêu người muốn ngồi vào vị trí của anh, cũng có rất nhiều phụ nữ muốn ở bên cạnh anh. Không phải anh không nuôi nổi, mà là anh cảm những người phụ nữ đó không có gì thú vị.Việc này Mộc Tuyết Nhu hoàn toàn không biết. Mà trong lòng Mộc Niên Kiều thì vừa oán vừa chu xót, cô muốn người nó tại vị trí đó chính là cô.Cô yêu anh, tại sao anh lại không hề yêu cô, anh lại đi cưới người phụ nữ đó. Cô không hiểu.diendanlequydon.comBa người, ba suy nghĩ khác nhau. Sau mười mấy giờ bay, cuối cùng máy bay đáp xuống Trung Quốc đã là rạng sáng, xe và người đã sớm đợi họ ở ngoài sân bay.Khi xuống máy bay, Mạc Duy Uyên đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như cũ. Còn về người đàn ông kể chuyện cổ tích trên máy bay, hình như chỉ là một ảo giác mà thôi.
Cô nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, do máy bay đang bay lẫn
trong những đám mây nên bên ngoài chỉ toàn là một mảng trắng xóa.
diendanlequydon.comMột lát sao, máy bay ra khỏi những đám mây, bây giờ bầu trời trở nên xanh ngắt.
Cô cười ngồi ngắm trời xanh một cách thoải mái.
"Đang nhìn cái gì?" Anh không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, âm thanh đầy lười biếng hỏi, "Cảnh vật đẹp sao?"
diendanlequydon.comCô không thèm để ý đến anh, vẫn im lặng như cũ. Một lúc sau do không chịu
nổi người nào đó cứ cọ cọ ở vai cô, cô mới mở miệng nói: "Cảnh vật đúng là rất đẹp, có thể sẽ đẹp hơn nếu như anh tránh xa tôi ra."
Tâm trạng của Mạc Duy Uyên hình như rất tốt, không hề để ý đến lời nói của
cô. Tay anh nắm lấy eo cô, âm thanh đầy dịu dàng mà nói chuyện.
Thậm chí còn nói luôn cả chuyện cổ tích, "Cuối cùng công chúa Bạch Tuyết cùng với hoàng tử sống hạnh phúc với nhau..."
diendanlequydon.comMộc Tuyết Nhu đầu đã đầy vạch đen, đường đường là một tổng giám đốc, lại là người thừa kế chính thức của họ Mạc. Vậy mà có thể đi kể chuyện cổ
tích. Cô nhìn thấy trong mắt Mạc Duy Uyên hiện lên một chút tiếc nuối.
Là người thừa kế của họ Mạc, anh từ nhỏ đã phải bắt đầu học tập và suy
nghĩ như một người trưởng thành. Khi những đứa trẻ khác đang chơi đùa,
thì ông nội lại đang dạy anh về tài chính.
Sở dĩ anh biết được
những câu chuyện này là vì có một lần giúp đỡ một đứa bé nhỏ qua đường.
Đứa nhỏ đó sau khi qua đường thì chạy đến chỗ một cụ già ngồi nghe kể
chuyện cổ tích, không biết vì sau mà anh lại nhớ kỹ câu chuyện này.
Anh cũng có chút hối tiếc vì mình không được trải qua thờ thơ ấu như bao
đứa trẻ khác, nhưng mà anh chưa từng hối hận. Muốn làm người lãnh đạo,
thì phải chịu huấn luyện một cách nghiêm khắc.
diendanlequydon.comCó biết bao nhiêu người muốn ngồi vào vị trí của anh, cũng có rất nhiều
phụ nữ muốn ở bên cạnh anh. Không phải anh không nuôi nổi, mà là anh cảm những người phụ nữ đó không có gì thú vị.
Việc này Mộc Tuyết Nhu hoàn toàn không biết. Mà trong lòng Mộc Niên Kiều thì vừa oán vừa chu
xót, cô muốn người nó tại vị trí đó chính là cô.
Cô yêu anh, tại sao anh lại không hề yêu cô, anh lại đi cưới người phụ nữ đó. Cô không hiểu.
diendanlequydon.comBa người, ba suy nghĩ khác nhau. Sau mười mấy giờ bay, cuối cùng máy bay
đáp xuống Trung Quốc đã là rạng sáng, xe và người đã sớm đợi họ ở ngoài
sân bay.
Khi xuống máy bay, Mạc Duy Uyên đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như cũ. Còn về người đàn ông kể chuyện cổ tích trên máy bay, hình
như chỉ là một ảo giác mà thôi.
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc TìnhTác giả: Rùa Đen Không Có XácTruyện Ngôn TìnhBên ngoài mưa to, nước mưa dội vào kính rồi chảy dọc xuống cửa sổ. Trời có chút u ám, thỉnh thoảng có sấm sét xẹt hù dọa mọi người. Xe lửa đi đến trạm, dần dần dừng lại. Mọi người ùa ra khỏi xe lửa, Mộc Tuyết Nhu và ChuThế Thanh xen lẫn trong đám người khẩn trương đi ra ngoài. Chu Thế Thanh mở ô che cho cả hai người, đè thấp cái ô bước nhanh đi về phía trước. Lúc ở trên xe lửa, người của anh ta đã tới nên anh liền vội vàng xuống xe, nhưng họ vẫn không dám thả lỏng. "A Ngốc ở cửa hàng tiện lợi chờ chúng ta" anh nhỏ giọng nói với Mộc Tuyết Nhu, sắc mặt cô có chút tái nhợt Mộc Tuyết Nhu gật đầu, cầm chặt tay anh, bước đi nhanh tới cửa hàng tiện lợi Bên trong cửa hàng thưa thớt người, đều là những hàng khác dáng vẻ giống nhau nhưng Mộc Tuyết Nhu lại cảm thấy trước mắt có có chút quái dị, làm cho người ta bất an, cô dừng bước, nhỏ giọng nói: "Bên trong... có chút lạ!" Chu Thế Thanh cũng cảm thấy có chút bất an, ôm chặt hông của Mộc Tuyết Nhu: "Đi mau" Trong khoảng khắc xoay người, một tia… Cô nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, do máy bay đang bay lẫn trong những đám mây nên bên ngoài chỉ toàn là một mảng trắng xóa.diendanlequydon.comMột lát sao, máy bay ra khỏi những đám mây, bây giờ bầu trời trở nên xanh ngắt.Cô cười ngồi ngắm trời xanh một cách thoải mái."Đang nhìn cái gì?" Anh không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, âm thanh đầy lười biếng hỏi, "Cảnh vật đẹp sao?"diendanlequydon.comCô không thèm để ý đến anh, vẫn im lặng như cũ. Một lúc sau do không chịu nổi người nào đó cứ cọ cọ ở vai cô, cô mới mở miệng nói: "Cảnh vật đúng là rất đẹp, có thể sẽ đẹp hơn nếu như anh tránh xa tôi ra."Tâm trạng của Mạc Duy Uyên hình như rất tốt, không hề để ý đến lời nói của cô. Tay anh nắm lấy eo cô, âm thanh đầy dịu dàng mà nói chuyện.Thậm chí còn nói luôn cả chuyện cổ tích, "Cuối cùng công chúa Bạch Tuyết cùng với hoàng tử sống hạnh phúc với nhau..."diendanlequydon.comMộc Tuyết Nhu đầu đã đầy vạch đen, đường đường là một tổng giám đốc, lại là người thừa kế chính thức của họ Mạc. Vậy mà có thể đi kể chuyện cổ tích. Cô nhìn thấy trong mắt Mạc Duy Uyên hiện lên một chút tiếc nuối.Là người thừa kế của họ Mạc, anh từ nhỏ đã phải bắt đầu học tập và suy nghĩ như một người trưởng thành. Khi những đứa trẻ khác đang chơi đùa, thì ông nội lại đang dạy anh về tài chính.Sở dĩ anh biết được những câu chuyện này là vì có một lần giúp đỡ một đứa bé nhỏ qua đường. Đứa nhỏ đó sau khi qua đường thì chạy đến chỗ một cụ già ngồi nghe kể chuyện cổ tích, không biết vì sau mà anh lại nhớ kỹ câu chuyện này.Anh cũng có chút hối tiếc vì mình không được trải qua thờ thơ ấu như bao đứa trẻ khác, nhưng mà anh chưa từng hối hận. Muốn làm người lãnh đạo, thì phải chịu huấn luyện một cách nghiêm khắc.diendanlequydon.comCó biết bao nhiêu người muốn ngồi vào vị trí của anh, cũng có rất nhiều phụ nữ muốn ở bên cạnh anh. Không phải anh không nuôi nổi, mà là anh cảm những người phụ nữ đó không có gì thú vị.Việc này Mộc Tuyết Nhu hoàn toàn không biết. Mà trong lòng Mộc Niên Kiều thì vừa oán vừa chu xót, cô muốn người nó tại vị trí đó chính là cô.Cô yêu anh, tại sao anh lại không hề yêu cô, anh lại đi cưới người phụ nữ đó. Cô không hiểu.diendanlequydon.comBa người, ba suy nghĩ khác nhau. Sau mười mấy giờ bay, cuối cùng máy bay đáp xuống Trung Quốc đã là rạng sáng, xe và người đã sớm đợi họ ở ngoài sân bay.Khi xuống máy bay, Mạc Duy Uyên đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như cũ. Còn về người đàn ông kể chuyện cổ tích trên máy bay, hình như chỉ là một ảo giác mà thôi.