Edit : Nancy Thời điểm Dương Sơ Nhất nhận được tin nhắn của Đường Tiêu Mễ, híp đôi mắt xếch, mặt không biểu cảm cùng Dương Sơ Nhị, Dương Sơ Tam nghiên cứu thứ bậc của những mĩ nữ gần đây bên cạnh mình, thuận tiện suy nghĩ xem, buổi tối nên đến chỗ nào khoái hoạt “Lên trước, lên trước, lên trước! ! ! Đội ngũ của chúng ta hướng về phía mặt trời, chân đạp cả vùng đất tổ quốc, lưng đeo hy vọng dân tộc, chúng ta là lực lượng không thể chiến thắng….” Thời điểm tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người sửng sốt một chút, hành khúc Giải phóng quân đúng thật là kinh hãi. Dương Sơ Nhất nhìn chằm chằm điện thoại di động, vẫn chưa lấy lại tinh thần, thì Lâm Vĩ Ba cười trêu anh “ Sơ Nhất, chuông điện thoại của cậu là giải phóng quân, chuẩn bị tham chính hả?” Một đám người theo phía sau, cười đến muốn bị ăn đòn. Dương Sơ Tam là người phản ứng kịp, đoạt lấy điện thoại từ trong tay của Dương Sơ Nhất, mở ra thì thấy : “ Sơ Nhất, mời em ăn cơm” Trong miệng hùng hùng hổ hổ mắng “ Mẹ nó” Sau đó không nói…
Quyển 14 - Chương 5
Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!Tác giả: Môi QuảTruyện Ngôn TìnhEdit : Nancy Thời điểm Dương Sơ Nhất nhận được tin nhắn của Đường Tiêu Mễ, híp đôi mắt xếch, mặt không biểu cảm cùng Dương Sơ Nhị, Dương Sơ Tam nghiên cứu thứ bậc của những mĩ nữ gần đây bên cạnh mình, thuận tiện suy nghĩ xem, buổi tối nên đến chỗ nào khoái hoạt “Lên trước, lên trước, lên trước! ! ! Đội ngũ của chúng ta hướng về phía mặt trời, chân đạp cả vùng đất tổ quốc, lưng đeo hy vọng dân tộc, chúng ta là lực lượng không thể chiến thắng….” Thời điểm tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người sửng sốt một chút, hành khúc Giải phóng quân đúng thật là kinh hãi. Dương Sơ Nhất nhìn chằm chằm điện thoại di động, vẫn chưa lấy lại tinh thần, thì Lâm Vĩ Ba cười trêu anh “ Sơ Nhất, chuông điện thoại của cậu là giải phóng quân, chuẩn bị tham chính hả?” Một đám người theo phía sau, cười đến muốn bị ăn đòn. Dương Sơ Tam là người phản ứng kịp, đoạt lấy điện thoại từ trong tay của Dương Sơ Nhất, mở ra thì thấy : “ Sơ Nhất, mời em ăn cơm” Trong miệng hùng hùng hổ hổ mắng “ Mẹ nó” Sau đó không nói… Đường Tiểu Mễ khẩn trương nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương, nhìn hắn đóng lại điện thoại di động, vội kéo một góc áo sơ mi của hắn mong đợi nhìn hắn.Phó Thụy Dương vừa đau lòng vừa buồn cười, nắm tay của nàng, nhẹ giọng nói: "Vào phòng bệnh cách ly, tạm thời còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, chẳng qua. . . . . ." Hắn dừng một chút, liếc nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Tiểu Mễ, vội ôm nàng, dịu dàng nói, "Mẹ đã tới, bên cạnh ông ấy có người, yên tâm rồi chứ?""Mẹ em?" Vẻ mặt Đường Tiểu Mễ không thể tin, trong lòng hoang mang, không phải mẹ vẫn ghét ba sao?Dương Ái Hoa mặc áo choàng thật lớn, ngồi bên cạnh giường bệnh, bà nắm tay người đàn ông này, rất lạnh lẽo, nếu không phải điện tâm đồ bên cạnh vẫn còn chạy phát ra tiếng, bà nhất định cho rằng ông ấy sẽ phải rời bỏ bà.Quốc Khánh, là em bỏ lỡ anh, là em khi còn trẻ tuổi không hiểu được tâm ý của anh, em không muốn anh tha thứ, em chỉ muốn anh tỉnh lại, nói cho em biết, anh không có chuyện gì, chỉ cần, chúng ta cùng thở chung một bầu không khí, như vậy là tốt rồi.Khi đó nàng cỡ nào nổi loạn, nghe nói sau khi nàng lớn lên phải gả cho Đường Quốc Khánh, trong lòng của nàng nhảy dựng, rõ ràng vui mừng, nhưng vì người lớn sắp xếp nên nàng vô cùng bất mãn, nàng không muốn để mặc cho người sắp xếp.Rất nhiều người theo đuổi nàng, nàng bắt đầu yêu, đối phương anh tuấn phóng khoáng, hắn không giống như Đường Quốc Khánh trầm mặc ít nói, hắn nói lời dễ nghe, biết dỗ nàng vui vẻ, nàng nghĩ, đây mới là tình yêu, tại sao nàng có thể nghe theo sự sắp xếp của người nhà, mặc dù, nàng rất ưa thích anh Quốc Khánh của nàng.Nàng đi theo năn nỉ hắn, nàng biết hắn sẽ không cự tuyệt nàng, có lúc chính nàng cũng không rõ, nàng rốt cuộc kháng cự sự sắp xếp này, hay bởi vì đối phương là Đường Quốc Khánh.Rất nhiều năm về sau, nàng mới phát hiện, thì ra có lẽ nàng sớm đã yêu người đàn ông này, bởi vì hắn không thổ lộ với nàng, nàng kháng cự kiểu hôn nhân như vậy, đáy lòng của nàng khát vọng được hắn yêu, nàng không nói, hắn cũng không mở miệng.Nàng tin lời của hắn, trong lòng không nói ra được mùi vị thế nào “Em có người thích, thì không cho anh có à?”.Tại sao nàng có thể vụng về, thật lâu sau mới nhìn thấy trong đáy mắt hắn nồng đậm tình yêu nhưng làm thế nào để xóa hết cay đắng?Hôn nhân của bọn họ rất nhạt nhẽo, bình yên, hắn chưa từng lớn tiếng một câu với nàng, ngay cả lúc hôn nàng đều cẩn thận, dịu dàng và cưng chìu. Nàng đã vứt bỏ, nàng muốn làm vợ của hắn cả đời, nàng đang mong đợi hắn có thể mở miệng nói một câu yêu nàng, cứ như vậy chờ đợi từng giây, từng phút.Càng chờ càng nóng nảy, nàng biết hắn không thích đi đến những nơi ồn ào, nàng lại đưa hắn đi. Nàng biết hắn không ăn cay, nàng vẫn cứ làm món ăn cay. Nàng cố ý cáu gắt, làm nũng tùy hứng, chỉ mong chờ hắn xúc động, cho dù nàng có làm ầm ĩ nhưng hắn vẫn im lặng như trước.Nàng nhìn hắn lặng im, không dám hỏi hắn một câu, có phải anh vẫn thích cô gái kia hay không. Nàng nhớ tới trước khi bọn họ kết, hắn mang theo một cô gái trở về nhà lớn cầu xin cha thành toàn, hắn nói hắn yêu cô gái kia. Nàng cười khổ, hắn không nói yêu nàng.Hắn là người sống nội tâm, chịu hạ mình đi cầu xin cha, thì rất yêu cô gái kia sao? Mỗi khi nghĩ như vậy, lòng của nàng rất hốt hoảng, tay cũng bắt đầu run rẩy, nhưng nàng không dám mở miệng, nàng chỉ có thể vùi ở trong ngực của hắn tìm kiếm ấm áp.Con gái ra đời cho nàng một tia hi vọng, nàng xem ra hắn rất yêu đứa bé này, lòng của nàng dâng lên một tia hi vọng và bi ai, nàng muốn dùng loại phương thức này để trói chặt hắn sao?Rốt cuộc có một ngày, tất cả đè nén đã nổ tung, nàng đã không thể chịu đựng được nữa, nàng suy đoán tâm ý của hắn, trong lòng dường như bị ngàn vạn con kiến đang cắn xé, nàng không dám nói ra, sợ mình sẽ hối hận, nàng chỉ có thể làm người đàn bà chanh chua, cố tình gây sự, rõ ràng là chuyện rất nhỏ, nàng nhất định làm cho đảo lộn, nàng không muốn nhiều lắm, nàng chỉ muốn hắn có thể đáp lại lời nàng, không phải im lặng, không im lặng nữa.
Đường Tiểu Mễ khẩn trương nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương, nhìn hắn đóng lại điện thoại di động, vội kéo một góc áo sơ mi của hắn mong đợi nhìn hắn.
Phó Thụy Dương vừa đau lòng vừa buồn cười, nắm tay của nàng, nhẹ giọng nói: "Vào phòng bệnh cách ly, tạm thời còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, chẳng qua. . . . . ." Hắn dừng một chút, liếc nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Tiểu Mễ, vội ôm nàng, dịu dàng nói, "Mẹ đã tới, bên cạnh ông ấy có người, yên tâm rồi chứ?"
"Mẹ em?" Vẻ mặt Đường Tiểu Mễ không thể tin, trong lòng hoang mang, không phải mẹ vẫn ghét ba sao?
Dương Ái Hoa mặc áo choàng thật lớn, ngồi bên cạnh giường bệnh, bà nắm tay người đàn ông này, rất lạnh lẽo, nếu không phải điện tâm đồ bên cạnh vẫn còn chạy phát ra tiếng, bà nhất định cho rằng ông ấy sẽ phải rời bỏ bà.
Quốc Khánh, là em bỏ lỡ anh, là em khi còn trẻ tuổi không hiểu được tâm ý của anh, em không muốn anh tha thứ, em chỉ muốn anh tỉnh lại, nói cho em biết, anh không có chuyện gì, chỉ cần, chúng ta cùng thở chung một bầu không khí, như vậy là tốt rồi.
Khi đó nàng cỡ nào nổi loạn, nghe nói sau khi nàng lớn lên phải gả cho Đường Quốc Khánh, trong lòng của nàng nhảy dựng, rõ ràng vui mừng, nhưng vì người lớn sắp xếp nên nàng vô cùng bất mãn, nàng không muốn để mặc cho người sắp xếp.
Rất nhiều người theo đuổi nàng, nàng bắt đầu yêu, đối phương anh tuấn phóng khoáng, hắn không giống như Đường Quốc Khánh trầm mặc ít nói, hắn nói lời dễ nghe, biết dỗ nàng vui vẻ, nàng nghĩ, đây mới là tình yêu, tại sao nàng có thể nghe theo sự sắp xếp của người nhà, mặc dù, nàng rất ưa thích anh Quốc Khánh của nàng.
Nàng đi theo năn nỉ hắn, nàng biết hắn sẽ không cự tuyệt nàng, có lúc chính nàng cũng không rõ, nàng rốt cuộc kháng cự sự sắp xếp này, hay bởi vì đối phương là Đường Quốc Khánh.
Rất nhiều năm về sau, nàng mới phát hiện, thì ra có lẽ nàng sớm đã yêu người đàn ông này, bởi vì hắn không thổ lộ với nàng, nàng kháng cự kiểu hôn nhân như vậy, đáy lòng của nàng khát vọng được hắn yêu, nàng không nói, hắn cũng không mở miệng.
Nàng tin lời của hắn, trong lòng không nói ra được mùi vị thế nào “Em có người thích, thì không cho anh có à?”.
Tại sao nàng có thể vụng về, thật lâu sau mới nhìn thấy trong đáy mắt hắn nồng đậm tình yêu nhưng làm thế nào để xóa hết cay đắng?
Hôn nhân của bọn họ rất nhạt nhẽo, bình yên, hắn chưa từng lớn tiếng một câu với nàng, ngay cả lúc hôn nàng đều cẩn thận, dịu dàng và cưng chìu. Nàng đã vứt bỏ, nàng muốn làm vợ của hắn cả đời, nàng đang mong đợi hắn có thể mở miệng nói một câu yêu nàng, cứ như vậy chờ đợi từng giây, từng phút.
Càng chờ càng nóng nảy, nàng biết hắn không thích đi đến những nơi ồn ào, nàng lại đưa hắn đi. Nàng biết hắn không ăn cay, nàng vẫn cứ làm món ăn cay. Nàng cố ý cáu gắt, làm nũng tùy hứng, chỉ mong chờ hắn xúc động, cho dù nàng có làm ầm ĩ nhưng hắn vẫn im lặng như trước.
Nàng nhìn hắn lặng im, không dám hỏi hắn một câu, có phải anh vẫn thích cô gái kia hay không. Nàng nhớ tới trước khi bọn họ kết, hắn mang theo một cô gái trở về nhà lớn cầu xin cha thành toàn, hắn nói hắn yêu cô gái kia. Nàng cười khổ, hắn không nói yêu nàng.
Hắn là người sống nội tâm, chịu hạ mình đi cầu xin cha, thì rất yêu cô gái kia sao? Mỗi khi nghĩ như vậy, lòng của nàng rất hốt hoảng, tay cũng bắt đầu run rẩy, nhưng nàng không dám mở miệng, nàng chỉ có thể vùi ở trong ngực của hắn tìm kiếm ấm áp.
Con gái ra đời cho nàng một tia hi vọng, nàng xem ra hắn rất yêu đứa bé này, lòng của nàng dâng lên một tia hi vọng và bi ai, nàng muốn dùng loại phương thức này để trói chặt hắn sao?
Rốt cuộc có một ngày, tất cả đè nén đã nổ tung, nàng đã không thể chịu đựng được nữa, nàng suy đoán tâm ý của hắn, trong lòng dường như bị ngàn vạn con kiến đang cắn xé, nàng không dám nói ra, sợ mình sẽ hối hận, nàng chỉ có thể làm người đàn bà chanh chua, cố tình gây sự, rõ ràng là chuyện rất nhỏ, nàng nhất định làm cho đảo lộn, nàng không muốn nhiều lắm, nàng chỉ muốn hắn có thể đáp lại lời nàng, không phải im lặng, không im lặng nữa.
Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!Tác giả: Môi QuảTruyện Ngôn TìnhEdit : Nancy Thời điểm Dương Sơ Nhất nhận được tin nhắn của Đường Tiêu Mễ, híp đôi mắt xếch, mặt không biểu cảm cùng Dương Sơ Nhị, Dương Sơ Tam nghiên cứu thứ bậc của những mĩ nữ gần đây bên cạnh mình, thuận tiện suy nghĩ xem, buổi tối nên đến chỗ nào khoái hoạt “Lên trước, lên trước, lên trước! ! ! Đội ngũ của chúng ta hướng về phía mặt trời, chân đạp cả vùng đất tổ quốc, lưng đeo hy vọng dân tộc, chúng ta là lực lượng không thể chiến thắng….” Thời điểm tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người sửng sốt một chút, hành khúc Giải phóng quân đúng thật là kinh hãi. Dương Sơ Nhất nhìn chằm chằm điện thoại di động, vẫn chưa lấy lại tinh thần, thì Lâm Vĩ Ba cười trêu anh “ Sơ Nhất, chuông điện thoại của cậu là giải phóng quân, chuẩn bị tham chính hả?” Một đám người theo phía sau, cười đến muốn bị ăn đòn. Dương Sơ Tam là người phản ứng kịp, đoạt lấy điện thoại từ trong tay của Dương Sơ Nhất, mở ra thì thấy : “ Sơ Nhất, mời em ăn cơm” Trong miệng hùng hùng hổ hổ mắng “ Mẹ nó” Sau đó không nói… Đường Tiểu Mễ khẩn trương nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương, nhìn hắn đóng lại điện thoại di động, vội kéo một góc áo sơ mi của hắn mong đợi nhìn hắn.Phó Thụy Dương vừa đau lòng vừa buồn cười, nắm tay của nàng, nhẹ giọng nói: "Vào phòng bệnh cách ly, tạm thời còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, chẳng qua. . . . . ." Hắn dừng một chút, liếc nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Tiểu Mễ, vội ôm nàng, dịu dàng nói, "Mẹ đã tới, bên cạnh ông ấy có người, yên tâm rồi chứ?""Mẹ em?" Vẻ mặt Đường Tiểu Mễ không thể tin, trong lòng hoang mang, không phải mẹ vẫn ghét ba sao?Dương Ái Hoa mặc áo choàng thật lớn, ngồi bên cạnh giường bệnh, bà nắm tay người đàn ông này, rất lạnh lẽo, nếu không phải điện tâm đồ bên cạnh vẫn còn chạy phát ra tiếng, bà nhất định cho rằng ông ấy sẽ phải rời bỏ bà.Quốc Khánh, là em bỏ lỡ anh, là em khi còn trẻ tuổi không hiểu được tâm ý của anh, em không muốn anh tha thứ, em chỉ muốn anh tỉnh lại, nói cho em biết, anh không có chuyện gì, chỉ cần, chúng ta cùng thở chung một bầu không khí, như vậy là tốt rồi.Khi đó nàng cỡ nào nổi loạn, nghe nói sau khi nàng lớn lên phải gả cho Đường Quốc Khánh, trong lòng của nàng nhảy dựng, rõ ràng vui mừng, nhưng vì người lớn sắp xếp nên nàng vô cùng bất mãn, nàng không muốn để mặc cho người sắp xếp.Rất nhiều người theo đuổi nàng, nàng bắt đầu yêu, đối phương anh tuấn phóng khoáng, hắn không giống như Đường Quốc Khánh trầm mặc ít nói, hắn nói lời dễ nghe, biết dỗ nàng vui vẻ, nàng nghĩ, đây mới là tình yêu, tại sao nàng có thể nghe theo sự sắp xếp của người nhà, mặc dù, nàng rất ưa thích anh Quốc Khánh của nàng.Nàng đi theo năn nỉ hắn, nàng biết hắn sẽ không cự tuyệt nàng, có lúc chính nàng cũng không rõ, nàng rốt cuộc kháng cự sự sắp xếp này, hay bởi vì đối phương là Đường Quốc Khánh.Rất nhiều năm về sau, nàng mới phát hiện, thì ra có lẽ nàng sớm đã yêu người đàn ông này, bởi vì hắn không thổ lộ với nàng, nàng kháng cự kiểu hôn nhân như vậy, đáy lòng của nàng khát vọng được hắn yêu, nàng không nói, hắn cũng không mở miệng.Nàng tin lời của hắn, trong lòng không nói ra được mùi vị thế nào “Em có người thích, thì không cho anh có à?”.Tại sao nàng có thể vụng về, thật lâu sau mới nhìn thấy trong đáy mắt hắn nồng đậm tình yêu nhưng làm thế nào để xóa hết cay đắng?Hôn nhân của bọn họ rất nhạt nhẽo, bình yên, hắn chưa từng lớn tiếng một câu với nàng, ngay cả lúc hôn nàng đều cẩn thận, dịu dàng và cưng chìu. Nàng đã vứt bỏ, nàng muốn làm vợ của hắn cả đời, nàng đang mong đợi hắn có thể mở miệng nói một câu yêu nàng, cứ như vậy chờ đợi từng giây, từng phút.Càng chờ càng nóng nảy, nàng biết hắn không thích đi đến những nơi ồn ào, nàng lại đưa hắn đi. Nàng biết hắn không ăn cay, nàng vẫn cứ làm món ăn cay. Nàng cố ý cáu gắt, làm nũng tùy hứng, chỉ mong chờ hắn xúc động, cho dù nàng có làm ầm ĩ nhưng hắn vẫn im lặng như trước.Nàng nhìn hắn lặng im, không dám hỏi hắn một câu, có phải anh vẫn thích cô gái kia hay không. Nàng nhớ tới trước khi bọn họ kết, hắn mang theo một cô gái trở về nhà lớn cầu xin cha thành toàn, hắn nói hắn yêu cô gái kia. Nàng cười khổ, hắn không nói yêu nàng.Hắn là người sống nội tâm, chịu hạ mình đi cầu xin cha, thì rất yêu cô gái kia sao? Mỗi khi nghĩ như vậy, lòng của nàng rất hốt hoảng, tay cũng bắt đầu run rẩy, nhưng nàng không dám mở miệng, nàng chỉ có thể vùi ở trong ngực của hắn tìm kiếm ấm áp.Con gái ra đời cho nàng một tia hi vọng, nàng xem ra hắn rất yêu đứa bé này, lòng của nàng dâng lên một tia hi vọng và bi ai, nàng muốn dùng loại phương thức này để trói chặt hắn sao?Rốt cuộc có một ngày, tất cả đè nén đã nổ tung, nàng đã không thể chịu đựng được nữa, nàng suy đoán tâm ý của hắn, trong lòng dường như bị ngàn vạn con kiến đang cắn xé, nàng không dám nói ra, sợ mình sẽ hối hận, nàng chỉ có thể làm người đàn bà chanh chua, cố tình gây sự, rõ ràng là chuyện rất nhỏ, nàng nhất định làm cho đảo lộn, nàng không muốn nhiều lắm, nàng chỉ muốn hắn có thể đáp lại lời nàng, không phải im lặng, không im lặng nữa.