Bên trong sân thể dục của trung tâm thể thao ở công viên Munich Olympic, màn ảnh lớn đang truyền hình trực tiếp một trận bóng đá. Tiếng người hâm mộ reo hò cổ vũ vang lên khắp nơi. Màu cờ của từng nước tung bay rợp trời, nổi bật trong bầu trời đêm. Tôi và Mont nằm trên sân thể dục làm bẳng cỏ ở bên ngoài. Buổi sáng vừa có một cơn mưa lớn đổ xuống nên mặt cỏ ẩm ướt, phần chúng tôi nằm cũng không ngoại lệ. “Ngày mai anh sẽ tiễn em ra sân bay chứ?” Tôi dùng tiếng Anh hỏi Mont nhưng không quay đầu nhìn lại. Không gian như lặng đi vài giây, sau đó tôi nghe thấy anh chậm rãi nói: “Không biết”. Câu trả lời nằm trong dự đoán của tôi nhưng vẫn chẳng thể kìm nổi mà buông một tiếng thở dài. Cái người đàn ông có đôi mắt màu xanh lam này, là một kẻ cố chấp và bướng bỉnh. Tôi yêu cái sự cố chấp này của anh nhưng vào giờ phút này, lại đau thương bởi chính nó. “Vậy hôm nay anh đàn một khúc cho em nhé”. Tôi giơ tay gõ gõ vào hộp đàn. Tôi gặp Mont vào một ngày thời tiết âm u, tâm tình xám xịt. Nói đến…
Chương 6
Anh Là Bản Tình Ca Mùa ĐôngTác giả: Thả AnTruyện Ngôn TìnhBên trong sân thể dục của trung tâm thể thao ở công viên Munich Olympic, màn ảnh lớn đang truyền hình trực tiếp một trận bóng đá. Tiếng người hâm mộ reo hò cổ vũ vang lên khắp nơi. Màu cờ của từng nước tung bay rợp trời, nổi bật trong bầu trời đêm. Tôi và Mont nằm trên sân thể dục làm bẳng cỏ ở bên ngoài. Buổi sáng vừa có một cơn mưa lớn đổ xuống nên mặt cỏ ẩm ướt, phần chúng tôi nằm cũng không ngoại lệ. “Ngày mai anh sẽ tiễn em ra sân bay chứ?” Tôi dùng tiếng Anh hỏi Mont nhưng không quay đầu nhìn lại. Không gian như lặng đi vài giây, sau đó tôi nghe thấy anh chậm rãi nói: “Không biết”. Câu trả lời nằm trong dự đoán của tôi nhưng vẫn chẳng thể kìm nổi mà buông một tiếng thở dài. Cái người đàn ông có đôi mắt màu xanh lam này, là một kẻ cố chấp và bướng bỉnh. Tôi yêu cái sự cố chấp này của anh nhưng vào giờ phút này, lại đau thương bởi chính nó. “Vậy hôm nay anh đàn một khúc cho em nhé”. Tôi giơ tay gõ gõ vào hộp đàn. Tôi gặp Mont vào một ngày thời tiết âm u, tâm tình xám xịt. Nói đến… “Mont, anh đã từng nghĩ qua sẽ dừng chân ở thành phố nào chưa?”. Khi bước dọc theo bờ biển xanh thăm thẳm ở thành phố Nice, tôi đã hỏi anh.Mont cầm chặt tay tôi, ánh mắt xa xăm nhìn về những cánh buồm giăng đầy mặt biển: “Không biết. Vẫn chưa có nơi nào yên bình khiến anh muốn sống cả đời ở đó”.Tôi trầm mặc nhìn mặt biển rộng lớn chẳng biết đâu là bờ. Người đàn ông bên cạnh tôi cũng khác gì đâu. Giấc mộng của anh cũng mênh mông vô bờ bến.Ngày đầu tiên gặp anh, tôi chẳng hề nghĩ rằng anh sẽ chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của bản thân.Chỉ là một lần buông dây cương thoát khỏi lề thói cũ để trở thành người lữ hành tha phương đã khiến tôi cứ nghĩ rồi mọi chuyện sẽ mãi theo ý mình. Tôi càng ngày càng quan tâm đến anh, càng chìm trong cố chấp u mê thì càng kì vọng, mong muốn nơi anh nhiều hơn nữa. Dù tôi biết rõ điều mà bản thân nhận được sẽ có sự thất vọng mà thôi.Đây là lần đầu tiên trong đời tôi không thể nào khống chế nổi bản thân, suy nghĩ điên cuồng càng nhiều. Thời gian càng trôi tôi càng chờ mong một sự thay đổi nào đó, càng mơ mộng những điều không tưởng.Trôi qua một buổi chiều trên bờ biển, tôi và Mont quay lại trung tâm thành phố. Tôi ngồi trong quán nhỏ đọc mấy tờ áp phích cũ còn Mont đàn violong bên đường. Tuy đã gặp Mont được hai mươi ba ngày nhưng tôi vẫn bị tiếng đàn của anh mê hoặc. Chỉ là từ tận đáy lòng tôi cảm thấy một nỗi buồn khôn tả, dường như báo trước cho tôi biết kết thúc của cuộc hành trình này.Trong quán ăn người tới người đi, ly nước của tôi cũng đã cạn từ lâu nhưng tiếng đàn của Mont vẫn chưa dừng lại. Tôi mua một chai nước bước đến cạnh Mont, sau khi chờ một khúc nhạc đàn xong thì đưa nước cho anh. Mont nhìn tôi chăm chú, mỉm cười. Tôi cứ thế sa vào ánh mắt dịu dàng của anh. Anh rất tự nhiên hôn khóe môi tôi sau đó mới uống nước.Trong số những người nghe anh biểu diễn xong bước đến thả vài đồng xu có một cặp đôi người Trung Quốc. Cô gái dùng giọng điệu thăm dò hỏi tôi có phải người Trung Quốc hay không? Sau khi tôi gật đầu xác nhận, cô ấy bèn dùng tiếng Trung hỏi tôi những địa điểm du lịch ở đây. Tôi ngại ngần nói với cô mình cũng là khách du lịch. Cô gái xin lỗi vì hiểu lầm, lại nhìn qua phía Mont rồi bảo hai chúng tôi trông thật hạnh phúc. Tôi liếc mắt nhìn Mont, chẳng phủ nhận mà chỉ cười cười, rồi tạm biệt với cô gái.Cô gái đi rồi Mont mới hỏi có phải cô ấy nói gì về anh không? Tôi bảo cô ấy nói hai chúng ta thật hạnh phúc.Mont nghe xong cũng cười nhưng chẳng nói gì thêm. Có lẽ anh cũng như tôi đều hiểu rõ, chỉ là không muốn nhắc đến mà thôi…
“Mont, anh đã từng nghĩ qua sẽ dừng chân ở thành phố nào chưa?”. Khi bước dọc theo bờ biển xanh thăm thẳm ở thành phố Nice, tôi đã hỏi anh.
Mont cầm chặt tay tôi, ánh mắt xa xăm nhìn về những cánh buồm giăng đầy mặt biển: “Không biết. Vẫn chưa có nơi nào yên bình khiến anh muốn sống cả đời ở đó”.
Tôi trầm mặc nhìn mặt biển rộng lớn chẳng biết đâu là bờ. Người đàn ông bên cạnh tôi cũng khác gì đâu. Giấc mộng của anh cũng mênh mông vô bờ bến.
Ngày đầu tiên gặp anh, tôi chẳng hề nghĩ rằng anh sẽ chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của bản thân.
Chỉ là một lần buông dây cương thoát khỏi lề thói cũ để trở thành người lữ hành tha phương đã khiến tôi cứ nghĩ rồi mọi chuyện sẽ mãi theo ý mình. Tôi càng ngày càng quan tâm đến anh, càng chìm trong cố chấp u mê thì càng kì vọng, mong muốn nơi anh nhiều hơn nữa. Dù tôi biết rõ điều mà bản thân nhận được sẽ có sự thất vọng mà thôi.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi không thể nào khống chế nổi bản thân, suy nghĩ điên cuồng càng nhiều. Thời gian càng trôi tôi càng chờ mong một sự thay đổi nào đó, càng mơ mộng những điều không tưởng.
Trôi qua một buổi chiều trên bờ biển, tôi và Mont quay lại trung tâm thành phố. Tôi ngồi trong quán nhỏ đọc mấy tờ áp phích cũ còn Mont đàn violong bên đường. Tuy đã gặp Mont được hai mươi ba ngày nhưng tôi vẫn bị tiếng đàn của anh mê hoặc. Chỉ là từ tận đáy lòng tôi cảm thấy một nỗi buồn khôn tả, dường như báo trước cho tôi biết kết thúc của cuộc hành trình này.
Trong quán ăn người tới người đi, ly nước của tôi cũng đã cạn từ lâu nhưng tiếng đàn của Mont vẫn chưa dừng lại. Tôi mua một chai nước bước đến cạnh Mont, sau khi chờ một khúc nhạc đàn xong thì đưa nước cho anh. Mont nhìn tôi chăm chú, mỉm cười. Tôi cứ thế sa vào ánh mắt dịu dàng của anh. Anh rất tự nhiên hôn khóe môi tôi sau đó mới uống nước.
Trong số những người nghe anh biểu diễn xong bước đến thả vài đồng xu có một cặp đôi người Trung Quốc. Cô gái dùng giọng điệu thăm dò hỏi tôi có phải người Trung Quốc hay không? Sau khi tôi gật đầu xác nhận, cô ấy bèn dùng tiếng Trung hỏi tôi những địa điểm du lịch ở đây. Tôi ngại ngần nói với cô mình cũng là khách du lịch. Cô gái xin lỗi vì hiểu lầm, lại nhìn qua phía Mont rồi bảo hai chúng tôi trông thật hạnh phúc. Tôi liếc mắt nhìn Mont, chẳng phủ nhận mà chỉ cười cười, rồi tạm biệt với cô gái.
Cô gái đi rồi Mont mới hỏi có phải cô ấy nói gì về anh không? Tôi bảo cô ấy nói hai chúng ta thật hạnh phúc.
Mont nghe xong cũng cười nhưng chẳng nói gì thêm. Có lẽ anh cũng như tôi đều hiểu rõ, chỉ là không muốn nhắc đến mà thôi…
Anh Là Bản Tình Ca Mùa ĐôngTác giả: Thả AnTruyện Ngôn TìnhBên trong sân thể dục của trung tâm thể thao ở công viên Munich Olympic, màn ảnh lớn đang truyền hình trực tiếp một trận bóng đá. Tiếng người hâm mộ reo hò cổ vũ vang lên khắp nơi. Màu cờ của từng nước tung bay rợp trời, nổi bật trong bầu trời đêm. Tôi và Mont nằm trên sân thể dục làm bẳng cỏ ở bên ngoài. Buổi sáng vừa có một cơn mưa lớn đổ xuống nên mặt cỏ ẩm ướt, phần chúng tôi nằm cũng không ngoại lệ. “Ngày mai anh sẽ tiễn em ra sân bay chứ?” Tôi dùng tiếng Anh hỏi Mont nhưng không quay đầu nhìn lại. Không gian như lặng đi vài giây, sau đó tôi nghe thấy anh chậm rãi nói: “Không biết”. Câu trả lời nằm trong dự đoán của tôi nhưng vẫn chẳng thể kìm nổi mà buông một tiếng thở dài. Cái người đàn ông có đôi mắt màu xanh lam này, là một kẻ cố chấp và bướng bỉnh. Tôi yêu cái sự cố chấp này của anh nhưng vào giờ phút này, lại đau thương bởi chính nó. “Vậy hôm nay anh đàn một khúc cho em nhé”. Tôi giơ tay gõ gõ vào hộp đàn. Tôi gặp Mont vào một ngày thời tiết âm u, tâm tình xám xịt. Nói đến… “Mont, anh đã từng nghĩ qua sẽ dừng chân ở thành phố nào chưa?”. Khi bước dọc theo bờ biển xanh thăm thẳm ở thành phố Nice, tôi đã hỏi anh.Mont cầm chặt tay tôi, ánh mắt xa xăm nhìn về những cánh buồm giăng đầy mặt biển: “Không biết. Vẫn chưa có nơi nào yên bình khiến anh muốn sống cả đời ở đó”.Tôi trầm mặc nhìn mặt biển rộng lớn chẳng biết đâu là bờ. Người đàn ông bên cạnh tôi cũng khác gì đâu. Giấc mộng của anh cũng mênh mông vô bờ bến.Ngày đầu tiên gặp anh, tôi chẳng hề nghĩ rằng anh sẽ chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của bản thân.Chỉ là một lần buông dây cương thoát khỏi lề thói cũ để trở thành người lữ hành tha phương đã khiến tôi cứ nghĩ rồi mọi chuyện sẽ mãi theo ý mình. Tôi càng ngày càng quan tâm đến anh, càng chìm trong cố chấp u mê thì càng kì vọng, mong muốn nơi anh nhiều hơn nữa. Dù tôi biết rõ điều mà bản thân nhận được sẽ có sự thất vọng mà thôi.Đây là lần đầu tiên trong đời tôi không thể nào khống chế nổi bản thân, suy nghĩ điên cuồng càng nhiều. Thời gian càng trôi tôi càng chờ mong một sự thay đổi nào đó, càng mơ mộng những điều không tưởng.Trôi qua một buổi chiều trên bờ biển, tôi và Mont quay lại trung tâm thành phố. Tôi ngồi trong quán nhỏ đọc mấy tờ áp phích cũ còn Mont đàn violong bên đường. Tuy đã gặp Mont được hai mươi ba ngày nhưng tôi vẫn bị tiếng đàn của anh mê hoặc. Chỉ là từ tận đáy lòng tôi cảm thấy một nỗi buồn khôn tả, dường như báo trước cho tôi biết kết thúc của cuộc hành trình này.Trong quán ăn người tới người đi, ly nước của tôi cũng đã cạn từ lâu nhưng tiếng đàn của Mont vẫn chưa dừng lại. Tôi mua một chai nước bước đến cạnh Mont, sau khi chờ một khúc nhạc đàn xong thì đưa nước cho anh. Mont nhìn tôi chăm chú, mỉm cười. Tôi cứ thế sa vào ánh mắt dịu dàng của anh. Anh rất tự nhiên hôn khóe môi tôi sau đó mới uống nước.Trong số những người nghe anh biểu diễn xong bước đến thả vài đồng xu có một cặp đôi người Trung Quốc. Cô gái dùng giọng điệu thăm dò hỏi tôi có phải người Trung Quốc hay không? Sau khi tôi gật đầu xác nhận, cô ấy bèn dùng tiếng Trung hỏi tôi những địa điểm du lịch ở đây. Tôi ngại ngần nói với cô mình cũng là khách du lịch. Cô gái xin lỗi vì hiểu lầm, lại nhìn qua phía Mont rồi bảo hai chúng tôi trông thật hạnh phúc. Tôi liếc mắt nhìn Mont, chẳng phủ nhận mà chỉ cười cười, rồi tạm biệt với cô gái.Cô gái đi rồi Mont mới hỏi có phải cô ấy nói gì về anh không? Tôi bảo cô ấy nói hai chúng ta thật hạnh phúc.Mont nghe xong cũng cười nhưng chẳng nói gì thêm. Có lẽ anh cũng như tôi đều hiểu rõ, chỉ là không muốn nhắc đến mà thôi…